Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Tiểu Trư bắt đầu cuộc sống ở đất khách trong đại học, rất không vui. Ban đầu chỉ nhìn thấy làm bác sĩ ‘đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt’, không nghĩ tới có nhiều chuyện như vậy. Cực khổ vô cùng! Cũng do Tế Khang thối làm hại! Tiểu Trư đi thực tập giải phẫu, một đao, một đao, một đao, ta cắt, cắt, cắt…
Hi Khang thích cuộc sống đơn giản trong đại học của mình, nhưng anh cũng chẳng lấy làm vui. Không có chuyện gì, anh chỉ biết đi dạo trong yên lặng trong bụi cây nhỏ, không còn nhìn thấy Tiểu Trư chết tiệt đi hù dọa những đôi đang yêu, càng cảm thấy mình cô đơn chiếc bóng. Tiểu Trư chết tiệt, khi cô trở về nhất định phải bóp chết cô!
Ngày nghỉ lễ tháng mười một*, Lâm Tiểu Trư không về, nghe nói cùng bạn học đi cắm trại. Sau đó gửi tới mấy tấm hình, cười đến run rẩy cả người. Hi Khang sang hỏi chú Chú Lâm về máy bay thì thấy ảnh chụp. Trong lòng lửa giận hừng hực.
(*Chắc là nghỉ đông
)
Tiểu Trư chết tiệt, làm sao mà vui vẻ như vậy? Thư cũng không viết lấy một phong, ảnh cũng không gửi một bức, còn phải khiến anh mệt nhọc giả bộ không hiểu thám thính tin tức từ chú Lâm. Chẳng lẽ cô cũng không muốn biết tin tức của mình sao? Quả là thiên hạ vô tình! Ôi chao, nhân lúc chú Lâm không để ý, anh vội vàng giấu đi một tấm ảnh. Tiểu Trư chết tiệt, cậu không gửi thì tớ hết cách sao? Hừ!
Cầu sao, cầu trăng, cầu tới nghỉ đông, Tiểu Trư chết tiệt có trở về không?
Ban đêm, Hi Khang ở trong vườn hoa, nhìn thấy ba mẹ Tiểu Trư tan việc trở về, làm bộ vô tình đụng trúng, tiến lên chào hỏi: “Con chào chú, con chào dì, tan ca rồi ạ.”
“Hi Khang, con nghỉ rồi sao?” Mẹ Tiểu Trư thấy Hi Khang thì rất vui vẻ, cậu thanh niên ưu tú này rất có thể sẽ thành con rể của mình.
“Dạ, vừa mới hôm nay ạ.” Nên nói thế nào để vừa có thể hỏi thăm được tin tức Tiểu Trư lại không để cho người ta cảm giác mình đang quá quan tâm nhỉ?
Cha Tiểu Trư một cái đã nhìn ra tâm tư Hi Khang, nhìn một lần đã khẳng định anh đang muốn thám thính tin tức Tiểu Trư, vì mục đích lên làm bố vợ nên rất tích cực phối hợp, “Tiểu Trư cũng nghỉ từ hôm nay rồi, trưa mai có thể về ăn cơm nhà.”
“Dạ, vậy sao ạ?” Hi Khang ra vẻ bình thản, vừa quay đầu đã cười đến rách cả miệng. Thật tốt quá, không tốn công đã vất vả giả bộ, Chú Lâm thật là một người tốt.
Hi Khang cả đêm trằn trọc, tưởng tượng khi Tiểu Trư nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt gì. Nếu cô sẽ nở nụ cười lôi tay anh và nói nhớ anh muốn chết, vậy anh cũng sẽ ngửa đầu gãi gãi nói cho cô biết, cũng có một chút nhớ cô. Nếu cô dám không nhớ anh chút gì, anh sẽ ngày ngày đi theo cô, làm phiền cô, xem cô còn dám không nhớ anh hay không!
Rất trễ mới ngủ thiếp đi, rất sớm đã tỉnh lại, chờ đến khi mặt trời mọc. Thật vất vả mới thấy mặt trời, sao lại chậm như vậy? Chờ…chờ… rốt cục đợi đến buổi trưa, đang muốn đi dò thám thật hư của Lâm gia, nửa đường thì mẹ gọi anh đi mua tương. Anh chạy nhanh đến siêu thị sau chung cư rồi trở lại, đưa lọ tương cho mẹ, vội vàng chạy sang nhà họ Lâm.
Tại sao có thể như vậy? Tiểu Trư đi ra ngoài, nói là bắt tàu đi Tô Châu chơi cùng bạn học. Tiểu Trư chết tiệt, cùng bạn học của cô với mình ai lâu gặp hơn, cô còn theo người ta đi ra ngoài? Không có lương tâm, không có lương tâm!
Ngày ngày liếc mắt trước đường, tới khi nghe thấy tiếng động trên lầu, rốt cục có ngày nhìn thấy bóng hình xuất hiện hư hư thực thực kia. Thị lực quá kém khiến anh không thấy rõ, không sao, anh còn có ống nhòm. Là cô, thật là cô!
Chạy nhanh xuống lầu, lúc đến gần thì bước chân trở nên nhẹ nhàng tinh tế, anh đáng giá, Tiểu Trư hình như đã trở nên đẹp hơn, để tóc dài, ánh mắt sáng hơn, làn da trắng, vóc người nhỏ hơn. Tiểu Trư chết tiệt, không có mình nhưng vẫn có thể sống dễ chịu như vậy, hừ, càng muốn giận cô!
Hai tay đập vào nhau ra vẻ tùy ý, “Ô, đây không phải là Lâm Tiểu Trư sao? Làm sao không gặp mới vài ba ngày mà cậu đã thụt lùi như thế a?”
Tiểu Trư từ xa xa đã nhìn thấy một người chạy tới, nhìn kỹ thì ra là anh! Người này so sánh với trước kia, da đen đi một chút, hơi có vị đàn ông, ánh mắt sắc bén, lại rất phong độ, người khác nhìn vào sẽ khiến tim đập nhanh, nhưng sao mà anh nói khó nghe đến thế?
Lấy độc trị độc, “Wow, là Tế Khang thối à, tớ dụi mắt xong cũng nhìn ra cậu lắm chuyện hơn trước nha.”
“Hừ!”
“Hừ!”
Tế Khang thối, phí công người ta đuổi khéo bạn học mà vội vội vàng vàng trở về, lại nghe được một câu như vậy? Tức chết!
Tiểu Trư chết tiệt, phí công tớ mong đợi nhiều ngày như vậy, lại nghe được một câu như vậy? Quá thất vọng!
Hai người mặt nhăn nhó đi vào chung cư, cùng nhau vào thang máy, Tiểu Trư trừng anh một cái, “Này, Tế Khang thối, cậu đi theo tớ sao?”
Mặc dù đúng là đi theo cô, nhưng tuyệt không thể thừa nhận, ai biết được Tiểu Trư chết tiệt này có chê cười anh hay không? “Ai đi theo cậu? Nhà tớ cũng ở bên kia.”
Tiểu Trư hết đường chối cãi, aizzz, chuyện gì xảy ra? Sao mà vừa thấy anh đã khẩu thị tâm phi*? Thật ra thì mình rất muốn sống một nơi với anh, hơn nữa xa anh cũng không ít rồi, quyết định sau này không xa anh nữa. Nửa năm nay, cô chỉ có thể thông qua cha mẹ mà nghe chuyện của anh, nghe nói anh rất nhớ mình, còn len lén giấu một tấm ảnh của mình. Chuyện này có chứng minh anh rất để ý mình hay không? Tế Khang thối, anh cũng có ảnh, sao không gửi cho người ta một tấm? Chẳng lẽ anh nhớ người ta, người ta không nhớ anh sao?
(*khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng nói một nẻo)
Tiểu Trư ủy khuất cong miệng, ý giận dỗi lườm anh một cái. Ai ngờ đúng lúc, ánh mắt hai người vừa vặn khớp nhau.
Mặt Tiểu Trư trở nên hồng rực, Tế Khang thối, sao lại nhìn người ta như vậy? Hình như, hình như muốn hút cả hồn người ta…
Tim Hi Khang thình thịch nhảy dựng lên, Tiểu Trư chết tiệt, đây là ánh mắt gì? Thế này người ta sao mà chịu nổi? Làm cho người ta không nhịn được, không nhịn được mà nghĩ…
Muốn nghĩ cũng không kịp nữa rồi, thang máy vang lên tiếng “Tinh”, đến tầng nhà Hi Khang, Hi Khang mặc dù không muốn rời khỏi Tiểu Trư, lại sĩ diện, cắn răng ra khỏi thang máy. Anh sợ bị Tiểu Trư nhìn thấy bản thân không phải là bỏ, không dám quay đầu lại, cho nên không nhìn thấy người trong thang máy cũng cắn răng, oán hận nhìn anh rời đi.
Tế Khang thối! Không quay đầu lại đi, cậu nếu có lòng sao không mở miệng trước? Chẳng lẽ để cho nữ đuổi ngược nam? Không biết quan tâm người ta một chút nào!
Hi Khang về đến nhà, nhìn cái gì cũng thấy hiện lên ở trước mắt là ánh mắt nhìn anh vừa rồi của Tiểu Trư. Tiểu Trư đến tột cùng tại sao nhìn mình như vậy? Gọi điện cũng không được. Bằng trực giác của mình, cô hẳn là cũng có ý với anh. Không được, phải đi hỏi cho hiểu mới an tâm.
Hi Khang lại cười đến rách cả miệng, nhấc chân muốn sang nhà họ Lâm, lại tới cửa thì ngừng. Không được, Tiểu Trư rất mạnh miệng, chắc chắn sẽ không thừa nhận, còn có thể bị cô cười nhạo. Không thể đi!
Hi Khang lúc này giống như có móng tay đang cáo vào tim ngứa xước, đứng ngồi không yên, còn cầm một bông hoa vừa ngắt cánh vừa bói “Đi, không đi”. Ăn một bữa tối không biết vị xong, một ý nghĩ lóe sáng, nhớ tới có một vấn đề sâu xa cần chú Lâm giải đáp, tuyệt đối không phải vì thấy cô, tuyệt đối không phải! Vì anh là một thanh niên học giỏi có ý chí cầu tiến.
Hi Khang gõ cửa nhà họ.
Vào cửa thấy cả nhà đang xem ảnh Tiểu Trư, cũng vào nhìn một chút. Không phải thói quen của người Trung quốc chính là muốn nói chuyện chính cũng phải hàn huyên tào lao đôi câu à? Anh là thanh niên có truyền thống tốt.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao có ba tấm là ảnh cô chụp chung cùng một đứa con trai? Tiểu Trư chết tiệt có phải ‘ăn vụng’ hay không? Xu hướng ghen tỵ bật ra khỏi miệng: “Anh ta là ai vậy?”
“Mắc mớ gì tới cậu?”
Lại là này câu, không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: “Làm sao không liên quan đến tớ? Cậu chẳng lẽ không biết tớ thích cậu sao?”
Xong, vọng lại là ma quỷ, không biết Tiểu Trư chết tiệt kia có cười nhạo mình không? May mà cô chú Lâm không biết đã đi từ lúc nào, hy vọng còn có thể còn bảo vệ chút thể diện.
Có giọng nói líu nhíu vang lên “Cậu không nói làm sao tớ biết?”
Tiểu Trư không cười nhạo anh, xấu hổ đỏ mặt, giống như bị bắt nạt, giống như làm nũng nhìn anh.
Vạn tuế! Thể diện được bảo vệ.
Anh không biết kia lúc anh gào lên vừa nãy sớm vang tận cửa sổ, mẹ ở lầu dưới cảm thấy lạnh run, ác mộng thành sự thật. Cha mẹ Tiểu Trư ở phòng bếp ngây ngốc một chút sau đó ôm nhau ăn mừng: “Rốt cục có người cần Tiểu Trư nhà ta rồi.”
Hàng xóm cầm ống nghe nhanh chóng lan truyền ra ngoài, “Ôi chao, biết không? Hi Khang rốt cục thổ lộ với nha đầu họ Lâm! Aizz, chờ chúng nó mà chúng ta mệt chết đi được.”
“Thật sao, thật tốt quá, xem bọn nó ầm ĩ từ nhỏ đến lớn, cuối cùng ầm ĩ cũng ra kết quả rồi. Ôi chao, đúng rồi, nha đầu Lâm gia có đồng ý không?”
“Ai nha, tôi vội vàng tới nói cho bác biết, quên nghe hết rồi. Chắc là đồng ý đấy? Hi Khang tốt như vậy.”
“Cũng không nhất định, nha đầu kia thường bắt nạt Hi Khang mà.”
“Ai nha, bác không hiểu đâu, nó là vì muốn Hi Khang chú ý đấy. Giống như chuyện có thằng bé thích đứa bé nào ý mà cố tình kéo bím tóc nó ý.”
“A, cũng đúng nha.”
… Các mẩu tám chuyện lấy Tiểu Trư làm trung tâm khuếch tán ra phía ngoài.
Phòng ốc cách âm thật sự quá kém.
Hi Khang giờ phút này chỉ thấy Lâm Tiểu Trư, không nghĩ tới lúc cô thẹn thùng còn rất mê người, ôm lấy cô, mềm mại thật.
“Cậu cũng thích tớ có phải hay không? Có phải hay không? Không cho cười! Nói mau, nếu không đừng hối hận. Không nói có đúng hay không? Đừng có nói tớ không cảnh cáo cậu trước nha?” Anh ngăn lấy miệng của cô, khiến cô có muốn nói cũng không kịp.
Ưhm ưhm, miệng của Tiểu Trư giống một vị thuốc, một vị thuốc ngon. Lần thứ nhất lướt qua, ngừng lại, tâm thần sảng khoái, lần thứ hai từ mỏng vào sâu, cảm xúc sục sôi, lần thứ ba cảm xúc sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, vui vẻ hạnh phúc…
Đang lúc nụ hôn nồng cháy, trái tim loạn nhịp, có người một bên ho ra tiếng. Tiểu Trư “Áck” một tiếng đẩy anh ra chạy vào phòng ngủ.
Trong ngực chợt thấy mất mát, Hi Khang tức giận giương mắt nhìn, hóa ra là nhạc mẫu đại nhân tương lai, vội vàng đứng dậy lúng túng cười, “Dì….”
Nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp đưa cho anh một gói bao cao su, “Dì chỉ muốn nhắc nhở hai con, đừng quên dùng cái này.”
Hi Khang vừa nhìn đồ chơi kia, mặt hồng rực, nhảy dựng lên xông về ngoài cửa, “A, gặp lại dì sau nha!”
Nhạc mẫu đại nhân ngây thơ giơ tay về phía không trung, “Hi Khang sao vậy? Bọn họ bây giờ quả thật không thích hợp có con mà.”
Thiên tài nhạc phụ đại nhân thở dài, người phụ nữ dễ thương này không phải ai cũng có thể thưởng thức.
Nhạc mẫu đại nhân ngẩn ngơ nhìn vừa tức giận nói với nhạc phụ đại nhân: “Thật sự oan gia thì không gặp có phải hay không, xem bọn nó vẫn cãi nhau ầm ĩ, em sợ bọn nó nhất thời bị hấp dẫn lẫn nhau, không thấy thật lòng.”
Nhạc phụ đại nhân yên tâm nói, “Đúng vậy, anh cũng vẫn do dự không biết có nên nhắc nhở bọn họ hay không, tốt rồi, hai đứa không tính là quá ngu dốt, bây giờ rốt cục có thể yên tâm.”
Trong phòng ngủ, Tiểu Trư nghe được lời cha mẹ, đỏ mặt cười. Ôi, oan gia, thật đúng là oan gia. Cô tưởng tượng mình là nữ chính trong một vở kịch, nhấc ngón tay như hoa lan, chỉ vào trán nam chính Hi Khang nũng nịu hát: ” Tiểu oan gia đa tình lắm chữ kia, chọc cho người ta tiều tụy, sao có thể dấu nổi em. Sao biết anh, một nửa là chân thật mà một nửa là giả.”
Ai, cái đôi oan gia này, nếu là anh nói sớm với mình một chút cũng sẽ không đi học xa như vậy. Còn phải nhiều năm nữa mới xong, sao lòng đã sớm sinh tương tư? Oan gia!!!