Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phố Hân Vinh rất dài, ven đường là đủ loại quầy hàng muôn màu rực rỡ.
Kỳ Hàm chạy đến cuối đường rồi rẽ qua một ngã khác, lại không thấy nha đầu đó đâu. Với công phu của hắn thì không có khả năng đuổi không kịp trừ khi…
Kỳ Hàm dừng lại, hơi nghiêng đầu, quả nhiên, lúc này nàng đang dựa vào tường, đưa mắt bễ nghễ nhìn sang hắn.
Vẫn là cô nương xán lạn rực rỡ như hoa mùa hè, nhưng ánh mắt của nàng lại là điều hắn chưa từng thấy.
Hắn không khỏi cảm thấy có chút vô thố.
Xuân Lệ kết hợp những gì Kỳ Hàm đã nói trước khi ra ngoài, cộng với những hành động chần chừ của hắn trước khi treo cổ, nhận ra hắn không thực sự muốn chết, chỉ là làm màu mà thôi.
Còn lý do hắn vì sao có loại hứng thú này, một cái đầu bình thường cũng không thể nghĩ ra.
Nếu hắn nói sẽ dẫn nàng đi xem kịch, thì khi nàng xem đủ, tự nhiên sẽ kêu dừng lại. Mặc kệ trên sân khấu có diễn viên nào, cho dù hắn phong hoa tuyệt đại tuấn tú vô cùng, nàng cũng không có tâm trí và sức lực dư thừa để tiếp tục ở bên hắn, chờ đợi một phép màu không có khả năng phát sinh.
Nếu như trước đây nàng còn có lý do để ở lại là để trả thù Kỳ Hàm, thì giờ đây mục đích của nàng đã đạt được, không còn ý nghĩa gì để ở lại nữa.
Chuyện chân bị thương của Kỳ lão gia, chuyện Kỳ phu nhân buồn lòng, nàng không phải Bồ Tát, không có trách nhiệm cứu khổ cứu nạn. Những ngày ở Gia Định này coi như là đi dạo giải sầu, giờ đây đã đến lúc phải ra ngoài ngắm cảnh.
Xuân Lệ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, “Nhị thiếu gia, ngài đuổi theo cảm tạ ta đã giúp ngài diễn kịch sao?”
Giọng điệu rõ ràng là châm biếm, nhưng nghe vào lỗ tai của hắn, lại khiến hắn không hiểu sao cảm thấy xa cách và sợ hãi.
Hóa ra nàng đã biết, nàng luôn có khả năng khiến hắn phải nhìn nhận lại bằng cặp mắt khác xưa, giống như đêm say rượu hôm đó, trên người nàng luôn ẩn chứa những kinh hỉ không ngờ tới.
Nhưng mà, hôm nay không thể không diễn màn kịch cuối, dù là để che giấu hay để khiến quận chúa chùn bước, đối với hắn, đối với sứ mệnh của hắn, thậm chí đối với tương lai của hắn, đều là những tính toán đầy đủ, chỉ tiếc rằng hắn đã tính toán tất cả, duy chỉ xem nhẹ cảm xúc của nàng.
Đó là sai lầm của hắn.
Nàng sẽ nghĩ hắn thế nào đây? Những ngày qua, nàng đã đủ kiên nhẫn, thậm chí còn chịu đựng để đóng vai nha hoàn.
Nàng là một cô nương tốt bụng, dù không đủ thông minh nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Sau hôm nay, nàng có còn tiếp tục ở bên hắn nữa không?
Dù thời gian quen biết của hai người rất ngắn, nhưng sự xuất hiện của nàng đối với hắn có ý nghĩa phi thường.
Hắn không dám nghĩ tiếp, cũng không kịp trả lời câu hỏi của nàng, tiến một bước không nói hai lời nắm lấy cổ tay nàng, “Trước tiên theo ta về nhà.”
Hắn nắm rất chặt, nàng ở phía sau vùng vẫy vài lần, không những không thoát ra, mà còn bị giam cầm chặt hơn.
Dù chỉ qua lớp tay áo, nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, mạch đập của nàng dưới áp lực càng lúc càng mạnh, cùng với trái tim nàng, cũng theo đó mà hoảng loạn, Xuân Lệ nhận ra điều này, bỗng nhiên mặt đỏ bừng.
Dọc theo đường về, hắn không quay lại nói một câu nào với nàng, chỉ kéo nàng về nhà, hắn bỗng nhận ra, mình đã nảy sinh một ý nghĩ rất buồn cười, chưa bao giờ như lúc này lại mong con đường về nhà dài thêm, dài thêm nữa…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");