Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi chán cô?” Hắn dửng dưng mà hỏi lại “Hay là không muốn hình ảnh của tôi trở thành một con người trong mắt cô?”
Cố Mặc đứng dậy vóc dáng đẹp đến mê người trong với bộ vest đen, ánh hoàng hôn chen chút, chíu những tia nắng cuối cùng vào căn phòng.
Không gian ấm áp, cảnh lại hữu tình, nhưng đối lập với vẻ đẹp, một người trong lòng toát ra vẻ lạnh buốt, người kia dùng lời nói làm người khác phải cúi đầu suy ngẫm.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để nghĩ, quá đúng rồi còn gì?
Hắn nhìn xuống mặt sàn, thời gian này cũng không dám đối diện, hắn sợ bản thân sẽ yếu đuối: “Tôi chẳng làm gì cả, chỉ tiện tay mua vào.
Người có công ở đây là Bạch Sang Sang mới đúng, người đẩy gia đình cô vào tù là cô ta, giúp cô tìm lại vị trí mộ của dì ấy của cũng là cô ta.
Tôi không làm gì cả, cô có thể cầm lấy tờ giấy này được rồi.”
Cái gì hắn cũng không làm, điều là Bạch Sang Sang làm cả, nói như vậy có khi Bạch Nhược sẽ vui vẻ mà nhận lấy.
Chỉ cần không có tàn tích của Cố Mặc, Bạch Nhược điều sẽ nhận, chính hắn cũng biết rõ mà.
Nên làm những điều này sớm hơn, phải chính miệng nói ra những câu nói cay độc cô mới cho rằng hắn thật sự tuyệt tình.
Lần đầu tiên Bạch Nhược thấy hắn khóc, giọt nước vừa mới rơi ở trên sàn không thể nào nhầm lẫn được.
“Mẹ nó, tôi không khóc anh khóc cái gì? Tôi thừa nhận được chưa, hai năm trước đã có tình cảm với anh được chưa? Nhìn người khác cũng nghĩ đến một tảng băng trôi như anh.
Cho dù anh không đặt tôi ở trong lòng cũng được.” Cô ngừng một lát rồi tiếp tục “Nhưng tôi sợ cảm giác một chân đạp hai thuyền.”
Rõ ràng trong năm năm này Bạch Nhược không có người đàn ông nào khác ngoài hắn, nói ra câu này khiến Cố Mặc có hơi bất ngờ.
Là trước lúc bọn họ kết hôn sao?
“Tôi đã nói rồi, tôi từng có một giấc mơ.
Trong mơ tôi đã kết hôn với một người…”
“Còn tôi?” Chỉ nghe cô kết hôn với người khác, lòng hắn đã kích động, dù là không có thật cũng khiến hắn không thể nào chấp nhận nỗi.
“Lễ đường của tôi, không có chỗ cho anh.”
Hắn như nào? Lại nghĩ trong mơ của Bạch Nhược sẽ tốt đẹp? Có quá ảo tưởng rồi không? Nói như vậy cô đối với một người có thật lại muốn rũ bỏ hết thảy những cảm giác từng có, là muốn nắm tay một người không có thực.
Hiểu rồi, bản thân hắn không bằng một người chưa từng tồn tại ở thế giới hiện thực.
“Bữa cơm cuối cùng, cô muốn dùng với gia đình tôi không?”
Bạch Nhược xoay người về đi về phía cửa: “Đi thôi!”
Trước khi khởi hành về Cố Gia, Cố Mặc hỏi: “Cô muốn đi cũng được, nhưng đừng ly hôn.”
Việc đi hay ở cô chưa tính đến, chỉ có hắn lo xa.
Nếu cô sợ cảm giác có lỗi với người kia, vậy bây giờ cô cũng cảm thấy bản thân như đang bắt nạt Cố Mặc.
Thực sự rất rối bời, đứng trên phương diện của hắn mà nghĩ thì người vợ hợp pháp của mình nhảy lầu tự tử, sau khi biết hối lỗi người kia lại không chấp nhận, lôi chuyện một giấc mơ ra để nói.
Bạch Nhược cũng đâu phải loại vô tâm vô phế như vậy.
Ba năm trước Cố Mặc chưa từng nghĩ cho cô, nhưng cũng không có nghĩa ba năm sau cô dùng phương thức đó để trả lại cho hắn, cô cau mày: “Anh đừng áp đặt tôi nữa, chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu.”
“Là cầu xin!”
Bạch Nhược không dám trả lời, không hứa chắc nhưng cô sẽ quan sát biểu hiện của hắn.
Một ngày cãi ba bữa thay cơm cũng không nhàm chán.
Nói như vậy là tự an ủi chính mình, cô muốn bản thân quên đi cảm giác đối với Dương Tư, để tội lỗi không còn đè trên vai.
Vứt bỏ Cố Mặc là cô sai, quên tình cảm của Dương Tư cũng là cô sai.
Hãy để thời gian giúp nguôi ngoai một chút, như thế sẽ tốt hơn.
“Lái xe đi!” Cô cũng dần dần dùng điệu bộ lạnh nhạt để đối với hắn, cách nói chuyện có thể thay đổi, nhưng duy nhất cái tính suy nghĩ nhiều là không thể đổi được.
Bảy giờ tối cả hai tiến vào một ngọn núi, con đường ngày càng dốc.
Một lát sau cái cổng lớn gần như bằng cái cổng thành kiên cố, cô chui vào các kẽ hở cũng lọt, không biết dựng lên để trống trộm hay là vì niềm vui nữa.
Cánh cổng tự mở, chiếc xe tiến vào bên trong.
Ngay khi ngước nhìn cô đã thấy cái đài phun nước khá lớn đặt ở trước cửa nhà.
Bạch Nhược không bị đập đến hỏng đầu, cô chưa từng đến Cố Gia, cũng chưa xem qua nhà bọn họ có dạng gì.
Đài phun nước so với giấc mơ chỉ khác vài chi tiết, giấc mơ kia có phải là một giấc mơ bình thường? Liệu Dương Tư có tồn tại không?
Hắn mở cửa giúp cô, dưới ánh trăng khuôn mặt lại đẹp thêm vài phần.
Trong giấc mơ lần đầu gặp mặt hắn cũng đứng dưới ánh trăng, còn là đứng ngược sáng.
So với lúc đó Cố Mặc hiện thực lãnh khốc hơn nhiều.
“Tôi chưa từng đến đây bao giờ, nhưng lạ lắm…” Bạch Nhược vừa bước xuống xe vừa giải thích với Cố Mặc, thứ kỳ lạ đến khó tả.
Cố Mặc đưa tay ra cho Bạch Nhược dễ dàng khoác vào, cô trong lúc hoang mang cũng phối hợp ăn ý, hắn trấn an: “Về rồi nói!”
Không phải hắn phớt lờ, chỉ là muốn chắc rằng cô không rời đi sau buổi gặp mặt này.
Miệng thì nói Bạch Nhược có thể bỏ hắn bất cứ lúc nào, nhưng tâm can của hắn hoàn toàn trái ngược.
Cố Mặc mong rằng sẽ “Về” chứ không phải là “Đi”, nếu chuyện đó cô rất muốn nói, vậy thì nhất quyết Bạch Nhược sẽ đi về cùng.
Thấy đối phương đã nói như vậy, Bạch Nhược giữ lại chuyện đó ở trong lòng.
Chuẩn bị tư thế để gặp người lớn trong nhà, thực ra trong khoảng thời gian nằm viện Cố Vũ đã đến thăm, chỉ có mỗi cô là lo lắng.
Vô tình cô hơi dùng sức, Cố Mặc cũng cảm được cô khoác tay hắn có dùng một chút lực.
Nhìn cái cửa nhà này, Cố Mặc lại cảm thấy hắn đã làm ra một chuyện vô bổ, Thẩm An Huyền ra vào nơi này như ăn cơm bữa, còn Bạch Nhược hắn lại vứt ở một góc.
Cô là con dâu của Cố Gia nhưng chưa một lần bước chân vào cửa nhà họ Cố, lúc đấy cô cảm thấy thế nào?
Bây giờ Cố Mặc dùng tâm trạng của Bạch Nhược mà suy nghĩ, càng nghĩ trong lòng càng nhói.
Càng thấy bản thân không giống với một con người, một tảng băng trôi cũng không khác biệt.
Cái biệt danh này Bạch Nhược đã sớm gọi hắn, bây giờ Cố Mặc cảm thấy rất thích hợp.
Một tảng băng tách biệt với mọi người, bị xua đuổi.
Lại mang một nhiệt độ lạnh giá, không thể mang lại hơi ấm cho ai, cũng không sưởi ấm được.
Trở về chính căn nhà từng lớn khôn, bước chân còn nặng nề hơn chạy dưới cơn mưa.
“Anh căng thẳng à? Tôi mới là người căng thẳng đây này, cái gì cũng giành trước.” Bạch Nhược muốn nói thật sự có chút giống với người kia, chỉ khác sự thể hiện của Dương Tư rất rõ ràng, bản thân vui buồn điều viết lên mặt, sợ cũng phải lên mặt để ai cũng biết nỗi sợ của mình.
Cố Mặc đè nén cảm xúc kia, cùng Bạch Nhược bước vào trong.
Bên trong là một diễn cảnh hoàn toàn khác, một người đàn ông trung niên ôm con mèo.
Hai hình ảnh rất đối lập, nhưng Bạch Nhược biết một điều nữa con mèo kia chắc chắn có tên là Mie.
Nếu như đúng là như vậy thì giấc mơ đích thị có vấn đề rồi, đôi mắt màu hổ phách của nó Bạch Nhược không thể nhầm lẫn.
Trên bàn tiếp khách còn có những nhân vật khác.
Cố Mặc nhìn thấy thì cau mày khó chịu, ấn đường cũng trở nên đen đuốc.
Cô không biết họ là ai nhưng cuộc nói chuyện hình như căng thẳng lắm.
Bạch Nhược lại nhớ thêm một điều, người ba chồng này hình như thích Thẩm An Huyền hơn là cô, nhớ rồi thì phần lo lắng lại tăng thêm.
“Tôi dẫn cô lên phòng trước.” Cố Mặc nhỏ giọng vừa đủ cho cô nghe.
“Hả? Anh muốn tôi nữa đường bị gi3t chết sao?” Về nhà không thèm chào hỏi một tiếng, lại nói đây là cuộc tái ngộ từ khi cô kết hôn, hành động như vậy thì còn ra thể thống gì? Cô nói xong câu đó thì nhìn sang chỗ Cố Vũ.
Vừa hay ánh mắt của hai người chạm nhau, Cố Vũ đưa tay ngoắc cô lại.
Bạch Nhược ngơ ngác cũng phải duy chuyển đến chỗ đó, trái tim cô nhưng muốn nổ đến nơi, Cố Mặc vẫn đứng chôn chân ở chỗ cũ.
Đi đến gần, Bạch Nhược cúi đầu, gọi một tiếng ba: “Ba!”
Cố Vũ gật đầu xem như đã nghe, ông chuyền con mèo sang cho Bạch Nhược: “Con có dị ứng với lông mèo không?”
“Dạ không ạ!” Bạch Nhược lập tức đáp lời, việc dị ứng cô cũng từng đã nói rồi.
Chẳng qua ngày hôm đó xui xẻo bị cảm thôi, chứ không phải cô bị dị ứng.
Cố Mặc thế mà cách ly cô với con mèo cưng của hắn suốt mấy năm trời.
Bạch Nhược ôm gọn con mèo lông trắng vào lòng, bấy giờ Bạch Nhược nhìn đến các vị ngồi ở xung quanh, cũng định chào hỏi nhưng Cố Vũ lại giơ tay ngăn cản, ông bảo: “Lên phòng nghỉ ngơi một chút!”
Đúng y như lời Cố Mặc nói, Bạch Nhược nghe theo sự sắp xếp này.
Ôm con mèo quay lại chỗ Cố Mặc, chưa đợi hắn giới thiệu cô đã giành trước: “Nó tên là Mie sao?”
“Tiểu Nhược!”
“Khi không lại gọi cái tên sến súa như vậy?” Bạch Nhược hiện rõ sự khó chịu trong đôi mắt.
Cố Mặc bất lực giải thích: “Nó tên là Tiểu Nhược!”
Cô muốn đột quỵ, cũng không sao đi.
Cho đến khi Cố Mặc nói tiếp: “Mie là cha của nó!”
Chuyện này lại giúp cô xác nhận, quả thật giấc mơ có vấn đề.
Từ nãy đến giờ điều khác biệt chắc chỉ có Cố Vũ, ông trầm tính hơn ở trong giấc mơ.
Cả nét mặt buồn bã kia nữa, thoạt nhìn thì rất đáng sợ, nghiêm túc làm người ta nhầm tưởng ông là một người khó tính.
Không quát tháo cũng là nói lời cay độc như Cố Mặc, cô chỉ tìm được một chi tiết khác thôi.
Những chuyện còn lại không đúng hoàn toàn cũng đúng được một nửa.
Một người đến nhà còn không biết, cũng đâu thể tự đoán gần đúng tên của một con mèo?
Cả hai đi lên cầu thang, dừng lại tại một căn phòng.
Đoán không nhầm thì căn phòng này là căn phòng Cố Mặc từng ở trước khi dọn ra ngoài sống.
Bạch Nhược không mong chờ nhưng lại tò mò, muốn xem bên trong có những gì?.