Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư thế uống sữa cũng tỏa ra khí chất của một tổng tài thực thụ, Cố Mặc vô cùng trầm tĩnh.
So với Dương Tư một anh chàng kém tuổi thì hơn nhiều.
Dương Tư nghe thấy lời kia của cô thì có vẻ tự tin lại dâng lên.
Bạch Nhược đan chéo hai tay của mình: “Tôi muốn thu tóm gia sản của Bạch Gia.
Nhưng bây giờ thì vẫn chưa đến lúc, kinh nghiệm của tôi không bằng anh.” Cô nhìn sang Cố Mặc, rồi nói tiếp “Cũng không cứng rắn như anh đâu!” Cái nhìn tiếp theo là dành cho Dương Tư.
Cô không can đảm để hành xử như lời nói của Dương Tư, mặc dù đã có hai ngọn núi cao cao phía sau đỡ cho.
Trên mặt Dương Tư biểu tình không rõ ràng, ngay cả Cố Mặc cũng có biểu hiện như vậy.
Cả hai điều có một điểm chung là thất vọng, hai người bọn họ còn tưởng cô muốn nói đến là chuyện tình cả.
Nhưng chuyện đang đến nói cũng không tệ.
Cố Mặc đặt ly sữa xuống, trên tay hắn vẫn còn dấu vết của việc đấm vào cây đến rỉ máu, hắn nói: “Không phải em cũng mang họ Bạch sao? Đến khi thừa kế em ít nhiều cũng có.”
“Tôi kí vào giấy không thừa kế bất kì cái gì thuộc về Bạch Gia.” Bạch Nhược nhìn Cố Mặc mà nhỏ giọng.
Dương Tư tựa lưng vào sofa, đứng đắn nói: “Tôi thấy vậy lại tốt, đến khi chiếm đoạt thì họ không có cái gì để phản biện lại.” Cố lắm Dương Tư mới nói được một câu dễ nghe.
Ngồi trên bàn ăn Dương Tư đã thấy được đôi mắt của cô sưng một cách dữ tợn, nhưng hắn không hỏi chẳng phải vì chuyện của tối hôm qua hay sao? Còn trên tay Cố Mặc lại xuất hiện vết thương kia? Dương Tư chẳng buồn quan tâm.
“Thi xong lại bàn đến chuyện này, không phải thứ quan trọng bây giờ là kì thi sao?” Cố Mặc hỏi.
“Gia sư thì tốn kém, để tôi dạy kèm cho.
Nhìn như vậy thôi chứ điểm thi tuyển của tôi cao lắm.” Dương Tư lấy cái điện thoại của mình ra, chỉ vài thao tác một cột điểm số nằm ngang đã hiện ra trước mắt “Cô nhìn xem!”
Bạch Nhược đưa mắt nhìn qua, quả thật điểm rất cao.
Không thể nhìn mặt mà vội phán đoán con người ta, cô hỏi: “Anh là thủ khoa sao?”
Dương Tư đắc ý gật đầu rồi nói: “Chuyện đó là hiển nhiên!”
Thấy thế Dương Tư vội nhìn qua Cố Mặc, hất cầm hỏi: “Còn đằng ấy thì sao? Xếp từ cuối lên à?”
“Phụ lòng cậu rồi, kết quả không như cậu nhưng vẫn đủ dùng.” Cố Mặc bình tĩnh đáp.
Cố Mặc năm hắn thi là á khoa.
“Vậy chuyện này một tháng sau lại nói tiếp, còn về kì thi không cần phải lo.” Bạch Nhược khẳng định.
Dương Tư còn muốn chọc cho Cố Mặc bị bẻ mặt nhưng cuộc điện thoại cắt ngang.
Hắn nhìn đến tên người gọi là mẹ của hắn, dù sao cũng phải nghe xem là chuện gì.
Dương Tư nhấc thân người đi đến một góc, đứng trước cửa kính trong suốt có thể nhìn ra ngoài.
“Con nghe đây! Người có chuyện gì?”
Đầu bên kia là tiếng của Lan Hi: “Sau khi chúng ta về còn xảy ra chuyện gì sao?”
Nhắc đến chuyện hôm qua Dương Tư lại thấy tức, hắn bực dọc nói: “Là người mẹ kế của Bạch Nhược đến kiếm chuyện, cái mụ đó đúng là điên khùng.
Sao người lại hỏi như thế?”
“Trên mạng xã hội điều là tin tức của vụ ẩu đã trước cửa nhà hàng, thấy giống nên ta hỏi thử.
Để ta tìm quản lý tường thuật lại chuyện hôm qua, sẽ xử trí thỏa đáng.” Giọng của Lan Hi còn mang theo một chút dọa người.
Vừa ngắt máy điện thoại Dương Tư lại có cuộc gọi đến, lần này là ba hắn.
Còn chưa lên tiếng chào hỏi Dương Chí Minh liền nói: “Con xem tin tức chưa?”
“Con chỉ mới thức giấc, ăn một bữa cơm.
Còn chưa có thời gian, nhưng chuyện người nói đến mẹ đã nói con nghe rồi.” Dương Tư đáp.
“Cần giúp một tay thì cứ nói với ta.
Nhà chúng ta cũng không thua kém Bạch Gia, không phải lo.” Dương Chí Minh cứng rắn mà nói.
Từ khi gia đình nói chuyện với nhau mối quan hệ ngày càng đi lên, Dương Tư xem Bạch Nhược như một bảo bối mang lại may mắn.
Khi gặp cô cảm xúc của hắn đối với cái thế giới này lên một tầm cao mới.
Cố Mặc ngồi vô cùng nghiêm túc, hắn nhẹ nhàng hỏi Bạch Nhược: “Em, có muốn làm thư kí cho tôi không?”
Đi theo Cố Mặc học hỏi cũng có lợi, anh ta là một con người tài năng.
Bạch Nhược không chừng chừ: “Thật vậy sao? Tôi không có kinh nghiệm.”
Vẻ mặc của hắn vô cùng cưng chiều: “Tôi cho cơ hội để em tìm thêm kinh nghiệm, thi xong thì chúng ta bắt đầu.”
Bây giờ thõa mãn bao nhiêu, tốt biết bao.
Quay về khoảng thời gian trước khi cô chưa chết đi nó lại trái ngược hoàn toàn, cho dù có cầu xin thì những con số trên tài liệu có ngó cô cũng chẳng có cái quyền để ngó xem.
Không trách Cố Mặc vô tâm, hắn hành xử như vậy là đúng với quy luật của tự nhiên mà.
Cô không tự chủ mà nghĩ đến quá khứ không tốt đẹp kia nữa rồi, có lần tài liệu bị đánh cắp.
Cố Mặc tức giận đi về nhà, tìm cô mà trút giận.
Hắn không đánh người nhưng thái độ của hắn gi3t chết cô, lời nói tựa như mộc thêm gai nhọn đâm vào da thịt.
Lần đó Bạch Nhược còn biết là ai gây ra nữa kìa, nhưng rồi sao? Người đó là Thẩm An Huyền nói ra rồi hắn có tin không? Câu hỏi đơn giản như vậy cô cũng có thể tự mình trả lời.
Đương nhiên là đánh chết Cố Mặc cũng không tin, thà rằng hắn làm lại từ đầu của kế hoạch cũng không tin Thẩm Anh Huyền là thủ phạm.
Giọng nói âm áp của Cố Mặc kéo cô quay về thực tại: “Em không khỏe sao? Đi nghỉ ngơi đi, mắt sưng hết rồi.”
Cố Mặc đời này không giống, anh ta không có lý do làm cái bóng cho người kia.
Bạch Nhược cười cho sự thật này: “Còn ngủ nữa sẽ trở thành heo.”
Nụ cười vô ý, nhưng Cố Mặc lại thấy an lòng đến lạ.
Những lúc bất an, cho dù có mệt mỏi, tâm tình căn thẳng như chẳng còn gì để vào mắt thì nụ cười của cô là liều thuốc giúp hắn bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên nụ cười giành riêng cho hắn.
Nhưng ý nghĩa đằng sau nụ cười chỉ có Bạch Nhược hiểu rõ, cô cười không phải vì tâm trạng vui vẻ.
Càng không vì Cố Mặc mà nở nụ cười này.
“Tôi lấy khăn lạnh, đắp một lát mắt sẽ đỡ sưng.”
“Không cần đâu, tự nó sẽ hết thôi.” Bạch Nhược từ chối sự giúp đỡ này.
Dương Tư quay lại chỗ ngồi, không do dự uống một hơi cạn luôn ly sữa, hắn nói: “Không tệ, Dì Trương có mắt nhìn.”
Muốn Dương Tư khen ngon, có mà nằm mơ.
Những gì dính vào cái tên Cố Mặc dù có ngon hắn cũng sẽ cắn răng chê thậm tệ, ly sữa đó hắn nghĩ là do Dì Trương chuẩn bị nên mới nói vậy.
“Tôi có việc, đi trước đây.” Dương Tư nói với Bạch nhược, xong lại trừng Cố Mặc ngầm cảnh cáo.
Nếu Bạch Nhược không có ở đây Dương Tư sẽ nói thành tiếng.
Cố Mặc nghiêng đầu nhìn khiêu khích.
Cái trừng mắt đó sát khí vẫn còn kém xa Cố Mặc, trẻ con vẫn là trẻ con.
“Tôi đi xem nhà.” Bạch Nhược nói với giọng vừa phải.
“Hả? Không phải nói đi cùng rồi sao?” Dương Tư căng thẳng nhìn sang phía cô, hắn định đi tìm xem một nơi thích hợp để lập nghiệp.
Xem ra phải dời lịch lại rồi.
Cố Mặc thấy đây là cơ hội tốt, vội nói: “Tôi đi cùng em!”
“Hôm qua anh trông có vẻ gấp gáp, tôi không biết là chuyện gì nhưng có vẻ anh đang bận.” Bạch Nhược nói “Tôi đi một mình vẫn ổn mà.”
Bạch Nhược nói xong liền hành động, mở cửa rời khỏi nhà Cố Mặc.
trên người cô là chiếc áo sơ mi trắng mượn của Cố Mặc, phía dưới là chiếc quần dài của ngày hôm qua.
Sáng ra mắt Dương Tư đã nổi gân máu khi nhìn thấy, nhưng hắn không nói.
Dương Tư cũng đủ lớn để hiểu ra vấn đề.
Dương Tư và Cố Mặc ở lại cãi nhau một trận không lớn không nhỏ.
“Về phòng trọ trước!” Bạch Nhược bắt taxi về đến dãy phòng trọ nhưng có cái gì đó khác lạ so với mọi khi.
Nói đúng hơn là số lượng người quá đông đúc rồi, cô không vội xuống xe.
“Cô gái, còn muốn đi đâu nữa à?” Bác tài xế nhìn diễn cảnh phía trước, dự cảm chẳng lành nên hỏi.
“Bác chở cháu đến cửa hàng bán quần áo ở gần đây đi, cháu muốn mua ít đồ.” Bạch Nhược đáp.
Chiếc xe đỗ một lúc thì rời đi, bác tài xế chở cô đến một cửa hàng của thương hiệu nổi tiếng.
Chỗ này hay được nhiều người yêu cầu chở đến nên bác tài xế cũng đưa Bạch Nhược đến đây.
Cô thanh toán tiền rồi bước xuống.
Trông Bạch Nhược lúc này bước vào chỗ sang trọng có vẻ không hợp cho lắm.
Nhưng thôi kệ cô đang cần một bộ đồ để thay ra, bước vào trong nhân viên mắt lớn mắt nhỏ chán ghét đến chào hỏi thường kệ cũng không có.
Bạch Nhược chỉ biết kệ người ta, dù sao trong bản thân của cô có phần nhếch nhác.
Đi vài vòng cô đã lựa được vài bộ so với kích cỡ của mình, một chiếc váy đỏ sẫm độ dài trên đầu gối một chút, cánh tay áo dài, phần ngực được che phủ.
Nhìn tới nhìn lui cô vẫn là ưng chiếc váy này.
Cô cũng chỉ có vài lần đi mau sắm, lúc trước không nhiều tiền nên bản thân có phần thiệt thòi.
Còn bây giờ cô ưng ý thì cho vào tủ đồ không cần nhiều bản giá nữa rồi, cái gì mà tiết kiệm điều bỏ qua một bên.
Cái này là chăm sóc cho bản thân không phải tiêu sài phun phí.
“Trời ạ, đây không phải là cái người ăn cắp điện thoại của bà Triệu sao? Còn được lên báo nữa đấy.”
“Ủa? Bị che mặt mà chị cũng nhận ra được à?”
“Không cập nhật thông tin gì hết, Bạch phu nhân đã đăng tải một bài viết trên mạng xã hội kể lại sự việc hôm qua.
Còn có vết thương trên mặt nữa kìa, hình như là bị tát.”
Hai người nhân viên đứng to nhỏ với nhau, to nhỏ kiểu gì mà Bạch Nhược điều nghe thấy hết.
Các người nói thì nhỏ một xíu có chết ai đâu? Bạch Nhược đem đống đồ đã chọn lựa ra thanh toán.
“Cái váy này tôi đã xem nó ở trên mạng, là bản giới hạn mau gói lại cho tôi.”
Người kia chỉ vào chiếc váy mà Bạch Nhược để lên thanh toán, nói mà còn không thèm nhìn lại xem Bạch Nhược đã chọn trước..