Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thụy nhi tạm thời bình an vô sự, gian phòng cũng được hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ, Thải Nhi vẫn còn ngơ ngác không có phản ứng gì, tựa hồ cho rằng mình đang nằm mơ ni, thế nào vừa rồi còn nói không cứu được, hiện tại lại không có việc gì?
Cẩn Du thấy, muốn tiến đến nâng nàng dậy. Nhưng Nghiêu Hi lại không cho phép, nghiêm khắc mà nói:
” Nàng chiếu cố thế tử không chu toàn, cho dù hiện tại đã không có việc gì, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Cẩn Du nhìn Thải Nhi một chút, lại nhìn Nghiêu Hi một chút, mở miệng:
“ Không ai có khả năng thập toàn thập mỹ, Thải Nhi cũng là người, Vương gia bình thường trạch tâm nhân hậu, thế tử nhất định sẽ bình an vô sự, Thải Nhi chiếu cố thế tử luôn luôn tận tâm tận lực, đối đãi như con ruột mình, xảy ra chuyện như vậy nàng nhất định đã tự trách mình không ít, về sau lại càng thêm cẩn thận, nếu không có Thải Nhi, Vương gia vẫn lại tìm người khác đến trông nom thế tử, nhưng ngài có thể bảo đảm rằng người đó có thể chiếu cố hảo hơn Thải Nhi sao?” Cẩn Du ôn hòa nói, câu câu đều có lý, không biết vì sao lại làm Nghiêu Hi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngọc Nhi nói đúng, Thải Nhi là người thích hợp nhất chiếu cố Thụy nhi, vừa rồi cũng là do hắn quá xúc động ni.
Cẩn Du thấy Vương gia khôi phục nhãn thần trầm tĩnh ngày xưa, liền biết hắn đã khôi phục lãnh tĩnh trước kia, sẽ không một hơi mà quyết định, làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận.
Thải Nhi biết được thế tử thực sự không có việc gì, oa một tiếng liền khóc lên, tự trách, lo lắng suốt một ngày hai đêm tích tụ lại lúc này toàn bộ tuôn ra, Cẩn Du lôi kéo Thải Nhi ra khỏi phòng, sợ ảnh hưởng đến thế tử nghỉ ngơi, chờ đến khi Thải Nhi bình tĩnh lại, mới quay trở lại phòng.
Vừa muốn vào phòng, quản gia lại lặng lẽ kéo Cẩn Du qua, bảo Vương gia đã hai ngày nay chưa ăn uống gì, muốn Cẩn Du mang chút mễ chúc rau dưa bưng đi vào trong.
Khi Cẩn Du tiến vào, Nghiêu Hi đang ngồi ở bên giường tinh tế nhìn tiểu nhi tử xém chút nữa đã mất đi.
Ngẫm lại nguy hiểm vừa rồi, hắn trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải Ngọc Nhi đến đúng lúc, hắn thật không biết phải làm như thế nào.
“Ăn một chút gì đi, quản gia nói ngài vẫn chưa ăn cái gì.” Thanh âm ôn hòa truyền đến, Nghiêu Hi ly khai mép giường, ngoan ngoãn ngồi xuống, lăn qua lăn lại lâu như vậy không có cảm giác gì, sau khi yên tĩnh lại thật sự thấy đói bụng.
” Ngươi đã ăn chưa? Cùng nhau ăn đi.” Quản gia đúng là tri kỉ hiểu lòng người mà chuẩn bị hai bộ bát đũa.
“Tạ ơn Vương gia.” Cẩn Du cũng không khách khí, bận rộn lâu như vậy, bụng xác thực rất đói, liền ngồi xuống cùng Nghiêu Hi chậm rãi cùng nhau ăn.
Hai người ăn một hồi, Nghiêu Hi hỏi:
“A, đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi ngươi, Ngọc Nhi chỉ là nghệ danh đi, vậy tên ngươi vốn dĩ gọi là gì?”
“Cẩn Du, chính là sư phó giúp ta đặt.” Cẩn Du nhẹ giọng trả lời.
“Cẩn Du? Tên rất hay, tên cũng như người, rất tao nhã!” Nghiêu Hi tán thán, trên mặt cũng hiện lên ý cười. (anh đã lộ ra bộ mặt mê zai rồi ~~~)
“Vương gia nói đùa, loại người như chúng ta làm sao xứng để nhận từ tao nhã được chứ.”
” Thế nào không xứng nhận, ta nói là xứng là xứng, các ngươi bất quá cũng là hoàn cảnh bắt buộc, trong đó cũng không thiếu người tài ba chí sĩ, nếu có một gia thất hảo, nhất định có thể đạt được sự nghiệp hiển hách, đáng tiếc….” Nghiêu Hi cảm thán.
Hắn gặp qua rất nhiều người đa tài nhưng thân ở nhà tù, một khi đã đi vào đó, tất cả đều như hoa tàn mùa thu. (*soẹt soẹt, pặc pặc, chiếu* phù, chém rụng cả tóc)
Cẩn Du có chút kinh hỉ mà nhìn người trước mắt, không nghĩ tới hắn sẽ có kiến giải thấu triệt công chính như vậy, y đối hắn lại càng sùng bái thêm vài lần.
” Sau này ta gọi danh tự ngươi được chứ, ngươi cũng đừng gọi Vương gia Vương gia mãi, gọi Nghiêu Hi liền được rồi.” Nghiêu Hi tiếp tục nói.
“Điều này sao có thể, ngài là Vương gia, làm như vậy là thất lễ!” Cẩn Du vội vàng cự tuyệt.
“Ta thế nhưng xem ngươi như bằng hữu, lẽ nào ngươi ngại ta không đủ tư cách sao, không muốn cùng ta kết giao?” ( dụ khỉ kìa * cười gian *)
“Vương gia ngài, ngài đây là…. ” Nghiêu Hi càn quấy, làm Cẩn Du không thể nói ra lời.
“Ngươi đã cứu nhi tử ta một mạng, việc kết giao bằng hữu này ta đã định rồi, ta lấy thân phận Vương gia lệnh ngươi, không thể cự tuyệt!” Hoảng sợ đi qua, Nghiêu Hi tâm tình đại hảo liền nổi lên ý đùa.
Cẩn Du không thể làm gì khác hơn là tiếp thu, lần đầu tiên nghĩ Vương gia như thế cũng hết sức trẻ con, cười cười cúi đầu, tiếp tục ăn.
Thấy người cúi đầu sợi tóc buông xuống, Nghiêu Hi thần sai quỷ khiến thế nào liền đưa tay giúp Cẩn Du nâng lên, thay y vén ra sau tai, ngón tay vô ý chạm vào vành tai ấm áp.
Cẩn Du ngẩn ra, nhưng liền lẳng lặng thuận theo mặc hành động của hắn, lúc ngón tay Nghiêu Hi tiếp xúc với vành tai y, thân thể không nhịn được nổi lên một hồi run rẩy, đỏ mặt, đầu lại càng cúi thấp.
“Ăn nhiều một chút, nhìn ngươi thật gầy a.” Nghiêu Hi còn đang nhìn si mê.
“Ân.” Cẩn Du vẫn còn ngồi ngây ngốc.
Trải qua vài ngày dưỡng bệnh, Cẩn Du sư phó đã từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ là vẫn không hảo xuống giường, Cẩn Du sợ hắn buồn chán, liền thường xuyên sang bồi, nhưng Thụy nhi bên kia cũng cáu kỉnh cả ngày, la hét gọi hắn bồi, Nghiêu Hi không lay chuyển được, lại thương tiếc Thụy nhi đang sinh bệnh, đành cam chịu tiểu hài tử tùy hứng, chỉ có điều khổ cho Cẩn Du bận rộn hai đầu tới lui chiếu cố.
Bất quá, mấy ngày nay không biết vì sao Trương Sở Phong thường xuyên đến đây, mới đầu Nghiêu Hi còn tưởng rằng lại tới khuyên hắn thú thê, sau lại phát hiện, hắn tới nhưng không có như trước đây hết lời lãi nhãi khuyên bảo không để yên, không nói được vài câu đã vội vàng chạy đến trong viện Cẩn Du, một lần lưu lại liền hơn nửa ngày.
Nếu không phải Cẩn Du luôn bồi bên cạnh Thụy nhi, Nghiêu Hi còn tưởng rằng hắn coi trọng Cẩn Du ni, dấm chua sớm không biết lật úp bao nhiêu vò, xem ra trong đó có kỳ quặc.
Bất quá, hiện tại Nghiêu Hi không quản được Trương Sở Phong nhiều, việc của hắn còn chưa có giải quyết ni.
Biết những việc Cẩn Du từng trải qua, Nghiêu Hi không dám cam đoan y hội sẽ tiếp thu mình, tuy rằng chính mình giúp y rất nhiều, nhưng vì cảm kích mà chấp nhận hắn tuyệt không muốn, chỉ có thể tại giữa những biến đổi ngầm nhượng y cũng yêu thượng hắn.
Mấy ngày nay Nghiêu Hi cũng đang vì mục tiêu này mà nỗ lực, khi Cẩn Du bồi Thụy nhi, hắn đều ở bên cạnh, tận lực tạo ra bầu không khí gia đình ba người ấm áp.
Nhắc tới người cao hứng nhất, được lợi lớn nhất, đương nhiên phải kể đến Thụy nhi.
Cha chưa từng bồi nó thời gian dài như vậy, còn có ” nương ” xinh đẹp làm bạn, tuy rằng sinh bệnh rất thống khổ, nhưng để đổi lại “nương”, nhẫn a! ( bó tay thằng nhỏ)
Thụy nhi thích nhất được Cẩn Du ôm, mỗi khi buồn bực vì toàn thân ngứa ngáy khó chịu, Cẩn Du sẽ đến nhẹ nhàng vòng qua ôm nó, ôn nhu hướng tiểu hồng điểm (mấy cái nhọt hồng hồng ấy) thổi thổi khí, cảm giác đau khổ quả thực giảm bớt không ít, hơn nữa trên người Cẩn Du phiêu đến mùi thơm nhàn nhạt êm dịu mà nó thích vô cùng, nên bình thường đều đem tiểu não túi tựa ở gần cổ Cẩn Du, liều mạng hấp thụ khí tức này của y.
Thế nhưng Thụy nhi cảm thấy giữa khoảng thời gian tốt đẹp này luôn luôn có cái gì không đúng lắm, mấy ngày nay nó phát hiện, mỗi lần ” nương ” ôm chính mình thì chung quy có một đạo đường nhìn nóng rực nhìn chằm chằm nó, cha biểu tình như vậy giống như muốn ăn thịt người ni, dọa Thụy nhi chỉ có cách đem cái đầu nhỏ càng chôn sâu trong lòng người đang ôm nó, giả bộ không thấy được. ( ôi hết lớn đến nhỏ)
Cha, hài nhi bất hiếu nga, biết ngươi cũng muốn, nhưng ai bảo ngươi không có sinh bệnh ni, hắc.
Nghiêu Hi thập phần khó chịu, nhi tử dựa vào ưu thế vốn có ăn không ít đậu hũ của Cẩn Du, nhưng bản thân hắn cũng không có biện pháp, lấy nhãn thần ra hiệu, hết lần này tới lần khác nó cũng không để ý tới, tiểu tử thối, nhìn ngươi khỏi bệnh rồi xem ta thế nào thu thập ngươi!
Hai ngày này, mấy nha hoàn vốn phải chiếu cố tiểu thế tử cũng thoải mái không ít, mặc quần áo, uy cơm, tắm, hống thế tử đi vào giấc ngủ tất cả đều tất cả đều rơi trên người Cẩn Du.
Kỳ quái chính là, Thụy nhi nguyên bản hoạt bát nghịch ngợm ở trong tay Cẩn Du lại hết sức nhu thuận, bảo đứng liền không ngồi, bảo nằm thẳng tuyệt không nằm úp sấp, ngay cả chuyện khó nhất là khiến tiểu thế tử uống dược đều làm dễ dàng hơn rất nhiều, thường thường còn đối Cẩn Du nói vài câu ngọt ngào lấy lòng, Cẩn
Du hống hài lòng vô cùng, cũng thích cùng Thụy nhi ngốc cùng một chỗ.
Như vậy càng làm cho lão tử khó chịu a, thật không có đạo lí, hắn một thân bản lĩnh còn không bằng nhi tử sao, Nghiêu Hi thầm nghĩ.