Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió đêm nhè nhẹ, mặt trời ban chiều còn chưa hoàn toàn xuống núi tản phát ra ánh sáng rực rỡ cuối cùng, dương quang màu cam một trước một sau chiếu vào trong đình viện, quét qua trên thân hai người, chiếu rọi ấm ấp.
Nghiêu Hi đi ở phía sau Cẩn Du, nhìn bóng lưng đơn bạc của y đang bị bao phủ giữa không khí mông lung, trong nội tâm đột nhiên tuôn ra một cỗ xúc động muốn đem y gắt gao mà ôm vào trong ngực, hảo hảo bảo vệ.
Nghĩ như vậy, tay cũng không tự chủ duỗi về phía trước, nắm lấy cánh tay người nọ ở đằng trước.
Cẩn Du dừng bước, quay đầu lại, cho rằng Nghiêu Hi có lời gì muốn nói, nhưng đợi một hồi, chỉ thấy hắn mở miệng, nhìn chính mình.
Nghiêu Hi cũng không biết vì sao hắn muốn giữ y lại, đến lúc phục hồi tinh thần lại đã không còn kịp, kết quả khiến cho hai người hiện tại mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cực kì xấu hổ.
Nhìn vào đôi mắt đen như mực của Cẩn Du phản chiếu ra dung mạo cũng coi như tuấn mỹ của hắn, ánh mắt từ từ hướng xuống dưới, đảo qua cái mũi cao thẳng, xinh đẹp, một đôi môi hồng nhuận ướt át đập vào tầm mắt, không phải là màu đỏ tươi của nữ nhi sai khi trang điểm, mà là màu phấn đào tự nhiên, phản chiếu lại màu sắc rực rỡ của mặt trời ban chiều, khiến người ta nhịn không được muốn âu yếm, nghĩ đến tư vị nhất định cũng là rất ngọt ngào đi.
Một cổ khô nóng từ sâu trong cơ thể tuôn ra, hô hấp dần dần tăng nhanh, Nghiêu Hi cảm giác không ổn, liều mạng mạnh mẽ dùng hết sức ngăn chặn cổ xung động kia (anh này đang thú hóa).
” Vương gia?” Cẩn Du nhẹ giọng gọi một tiếng, cảm giác bàn tay đang cầm tay y càng ngày càng siết chặt, nhẹ nhíu mày, muốn rút ra cánh tay hơi phát đau nhức.
Nghiêu Hi lúc này mới phát giác Cẩn Du khác thường, vội vàng nới lỏng khí lực trên tay, nhìn y cúi đầu, nhẹ nhàng xoa cánh tay, vài lọn tóc đen mượt mà chưa buộc tốt trượt xuống, che khuất đôi mắt xinh đẹp của Cẩn Du
Nâng lên cánh tay, lấy tay nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc hỗn loạn, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp của người nọ, quả nhiên là nhẵn nhụi mềm mại, cùng gấm vóc hảo hạng giống nhau, không khỏi lại câu dẫn ra dục vọng của hắn đối với cặp môi đỏ mọng kia, nhưng lần này, Nghiêu Hi đổi lại là thực hành.
Cảm giác sợi tóc trước mặt bị người nâng lên, Cẩn Du phản xạ giương mắt nhìn Nghiêu Hi, còn không có minh bạch hắn rốt cuộc là làm sao như vậy, đã thấy khuôn mặt người nọ cách y ngày càng gần.
Cẩn Du ngơ ngác dừng lại.
Ngay thời điểm hắn ngây người, Nghiêu Hi đã thành công bắt được cánh hoa đỏ mộng mà hắn thèm muốn đã lâu, chạm vào, vuốt ve, vừa muốn vươn lưỡi đến nếm thử tư vị có phải hay không là ngọt ngào thơm mát như hắn tưởng tượng thì…
Ba
Bàn tay với da thịt trong nháy mắt tiếp xúc, phát sinh thanh âm thanh thúy êm tai.
Hai người duy trì động tác kia trong nháy mắt, đều ngốc lăng tại chỗ.
Nghiêu Hi khom người thân mình nghiêng về phía trước, Cẩn Du thân thể cứng còng, hiển nhiên là bị Nghiêu Hi đột nhiên hôn môi dọa cho ngây người, tay còn đặt trên gương mặt Nghiêu Hi, môi hai người vẫn như cũ dán vào một chỗ.
Cẩn Du cũng không có dùng nhiều khí lực, chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể, nhưng khi y hồi phục lại tinh thần, trên mặt Nghiêu Hi đã in chưởng ấn nhàn nhạt của y.
Nghiêu Hi càng trống rỗng, tựa như còn không có tiêu hóa hết thẩy vừa phát sinh.
Thân là Bát hoàng tử của Đại Thụy, mẫu phi yêu thương. Anh cả yêu mến, người bên ngoài lại càng chúng tinh phủng nguyệt (vây quanh như sao vây quanh trăng) mọi kiểu mà lấy lòng, đừng nói chịu đòn, cho dù là lời nói hung dữ, nặng nề đều chưa từng nghe quá vài câu.
Phụ hoàng tuy nghiêm khắc, nhưng cũng là không giận tự uy, hắn từ nhỏ đã đối với người sùng bái lại kính sợ, hơn nữa hắn thiên tư thông minh, ăn nói hành sự đều cẩn thận, cho nên trong mấy huynh đệ, hắn chính là đứa con được phụ hoàng hương yêu xem trọng nhất.
Nếu không phải hắn thực sự không muốn ngôi vị hoàng đế, ngài vàng này cũng chỉ là vật trong bàn tay của hắn thôi.
Lúc này khen ngược, bây giờ hắn giống như lưu manh đầu đường đùa giỡn nữ nhi nhà lành mà bị đánh cái tát, tâm trạng nhất thời rơi xuống đáy biển, ngốc ở chỗ này không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, đầu sỏ gây nên đã bỏ trốn mất dạng.