Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ăn xong tôi lẽo đẽo đi theo Diêm Nam Phong tới thư phòng của hắn.
Thật tình là sợ lắm luốn, mà không đi theo là không được, nhỡ mà chọc hắn nỗi cơn lên thì Nhất Phàm cũng không về kịp mà cứu tôi mất.
- Vào trong đi!. Hắn chỉ tay hướng về phòng.
- Tôi mà vào phòng ngài coi bộ không phải phép, chi bằng ngài nói luôn ở đây đi cho tiện xung quanh cũng không ai. Tôi cười trừ nói với hắn
- Vậy thì tùy cô, hi vọng cô không phải là đứa con bất hiếu!. Hắn vừa nói với giọng điệu khiêu khích vừa bước vào phòng trước.
" Cái tên này đang nói cái gì vậy, hắn nói như vậy thì chắc chắn hắn đã làm ra chuyện gì đó rồi" tôi lập tức không nghĩ ngợi nữa mà theo hắn đi vào phòng.
Thấy tôi ngoan ngoãn bước vào hắn cười khinh bỉ nói.
- Được! quả là đứa trẻ ngoan, mẹ ngươi sẽ vui lắm.
- Ngài có gì thì nói đi, ngài nói như vậy có phải là ngài đã làm gì mẹ tôi rồi không?.. Tôi bây giờ rất căng thẳng.
- Sao căng thẳng nhanh vậy, ta đã làm gì đâu?!.
nói rồi hắn vung tay tạo ra 1 vùng khói tím lịm giữ căn phòng...tôi nheo mắt nhìn vào trong đám khói 1 lúc thì hình ảnh dần dần rõ hơn, tôi thấy mẹ tôi và các em đang ngồi dùng bữa ở 1 nơi vô cùng xa lạ xung quanh tôi thấy còn có rất nhiều quỷ hầu.
- Ngài đang làm gì vậy? tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không ổn chút nào.
- Ta chỉ là muốn mẹ và các em ngươi được chăm sóc đặt biệt nên mới đưa bọn họ đến đấy, ngươi có cần phải hoảng sợ vậy không? hắn ta phất tay áo 1 cái tất cả mọi thứ điều tan biến.
- Rốt cuộc ngài muốn gì ở tôi mà ngài phải mang gia đình tôi đi như vậy? ruột gan tôi bây giờ như lửa đốt lo lắng không ngừng.
- Ái..chà! ngươi thật là sáng dạ, mới nhìn sơ là biết ta có chuyện nhờ vả rồi. Hắn nhìn tôi rồi nở 1 nụ cười ẩn ý và quỷ dị.
- Ngài nói đi, tôi phải làm sao để ngài tha cho bọn họ.? Tôi bây giờ là kẻ không còn gì để mất, tôi lấy hết can đảm hỏi rõ ràng với hắn.
- Bổn quân đây sống đã 10 vạn năm cả tam giới coi như cũng có chút tiếng tăm, ấy vậy mà phải nể tên tương công của cô hết 7-8 phần, cô có biết tại vì sao không?
Hắn không nói thẳng mà cứ úp úp mở mở làm cho tôi muốn phát cuồng lên, " đợi đến khi về ta sẽ nói lại chuyện này cho Nhất Phàm để hắn cho ngươi 1 trận nên thân."
Tôi không trả lời câu hỏi của hắn mà cắn môi nhìn hắn nảy lửa vì thế hắn tự tiếp lời.
- Để ta nói cho cô biết, đó là vì thanh Huyết Sa Kiếm, để nói về tuổi đời non nớt của hắn thì con lâu mới động được ta ấy vậy mà không hiểu sao hắn lại được gia gia trọng dụng mà trao bảo kiếm đã vậy còn hiển nhiên trở thành Diêm La Vương tấn nhiệm?! gương mặt hắn bây giờ bao trùm 1 bầu khí màu đen kịt u ám vô cùng.
- Ngài nói mấy chuyện này cho ta làm gì? tôi cố gắng để hắn nhanh nói ra ý định.
- Đương nhiên là có lý do rồi, Ta muốn ngươi thay Mạch Mạch lấy Thanh Huyết Sa Kiếm về đây cho ta!
- Thay Mạch Mạch? thì ra ngươi và ả thông đồng với nhau chuyện này, đáng lẽ ta nên nhận ra ngay khi nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi và ả ngay từ đầu mới đúng.
Tôi nhìn hắn vô cùng căm phẫn.
- Đúng là một tên đốn mạt, bỉ ổi vô liêm sỉ. Không dám đối đầu trực tiếp với Nhất Phàm mà lại dùng hạ sách để ủy hiếp một nữ nhi như ta, ngươi xem ngươi có xứng đáng để làm vua của Âm giới hay không?
- Vậy thì đã sao?. 1 người phàm yếu đuối thì làm được gì? Haha. Mạnh miệng chửi bới như vậy không sợ gia đình được đoàn viên ở Âm giới sao?.
1 giọng cười man rợ phát ra từ hắn.
- Khốn kiếp!
- Giờ thế nào, có làm hay không? hắn nhìn tôi với ánh mắt của một con thú dữ.
- Ta không làm được! tôi nói dứt khoát
- Vậy thì coi như mẹ và các em ngươi có phước được xuống Âm Giới này ngao du rồi.
" Ngươi....)
- Sao hả? chắc chắn chưa, 4 mạng để đổi 1 thanh kiếm?
bây giờ tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi lại bán đứng Nhất Phàm sao,còn nếu không nghe theo chắc chắn hắn sẽ không tha cho cả nhà tôi mất.
tôi khụy xuống đất như người không còn sức lực.
hắn bất đầu khó chịu khi phải đợi chờ câu trả lời của tôi.
- Sao rồi, làm hay không! bôn quân không có nhẫn nại đâu. hắn dùng tay bóp vỡ ly trà trên bàn như muốn thị uy với tôi
- Tôi xin ngài, ngài tha cho cả nhà tôi được không, tôi sẽ lấy mạng của tôi ra thế cho họ có được không.?..
Tôi sợ hãi run lên nhưng tôi không thể trả lời có hay không được, tôi mà trộm kiếm giao cho hắn khác nào đích thân ban án tử cho Nhất Phàm, còn không thì mạng của cả nhà tôi coi như điêu tàn.
tôi khóc nấc vì cảm thấy bản thân bất lực và vô dụng.
Hắn đứng dậy bước đên trước mặt tôi rồi nói.
- Mạng ngươi ta không cần, ta cần ngươi lấy kiếm cho ta thôi... Nếu khó trả lời như vậy ta sẽ cho ngươi thời hạn. Sau 3 ngày nếu ngươi muốn cứu cả nhà thì mang kiếm đến Lan Nhược Địa Cung gặp ta, ngươi chỉ cần lấy được kiếm thì sẽ có yêu khuyển đến dẫn đường.
hắn định biến đi thì quay lại nói thêm.
- À ta nói cho ngươi biết, Cả nhà ngươi được chăm sóc tốt lắm luôn luôn có quỷ hầu bên cạnh cho nên chỉ cần 1 động thái không hợp tác là cả nhà ngươi xuống đây chơi liền.
Rồi hắn biến đi chỉ để lại bên tai tôi 1 tràng cười thỏa mãn bất tận...