Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Yên nhìn thấy Lý Văn đang đổ mồ hôi lạnh thay cho An Hinh.
Tô Yên nhìn về phía phòng bệnh, sau đó nói với Lệ Uyển trong video: "Mẹ, mẹ giúp con chăm sóc đứa trẻ trước, bên này con có chút chuyện."
Lệ Uyển nói: "Được rồi, con làm chuyện của con đi."
Cúp máy trong cuộc gọi video, Tô Yên nói với Lý Văn: "Hinh Hinh ở trong nghỉ ngơi, cậu đợi bên ngoài trước, tôi vào xem."
Tô Yên cố tình nói như vậy, cô không thể để Lý Văn đi vào đột ngột như vậy, trước tiên phải hỏi ý của An Hinh.
“Được.” Lý Văn nóng vội: “Chị, chị vào hỏi giúp em đi.”
Tô Yên gật đầu, liếc nhìn Lưu Tuyết Lam một cái rồi mới đi vào.
An Hinh không ngủ, cô ấy căn bản là ngủ không được, cô ấy chỉ là nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, nghe thấy tiếng Tô Yên đi vào, cô ấy mở mắt ra: "Tô Yên."
"Lý Văn đến rồi." Đang ở ngay trước cửa, cậu có muốn gặp không? Nếu không muốn gặp, mình sẽ tìm lý do để cậu ấy về trước."
An Hinh chua xót giật giật khóe miệng: "Nên đến thì trước sau gì cũng đến, để cậu ấy vào đi."
An Hinh ngồi thẳng dậy hỏi: "Tô Yên, có trông mình bây giờ cực kỳ xấu? Cậu giúp trang điểm cho mình được không?"
Sắc mặt An Hinh quá tái nhợt, cũng rất yếu, khiến người tôi cảm thấy thương xót.
Cô ấy không muốn Lý Văn lo lắng.
Tô Yên gật đầu, lấy mỹ phẩm trong túi ra, trang điểm nhẹ nhàng và tô son cho An Hinh, trông có khí sắc hơn nhiều rồi.
Tô Yên cất son môi đi, do dự hỏi: "Hinh Hinh, cậu đối với Lý Văn...?"
An Hinh nhìn mình trong gương nói: "Chúng mình vẫn luôn là bạn tốt."
Tô Yên Hiểu rồi, trước đây hai người họ không thể đến được với nhau, sau này càng không có khả năng.
Chuyện của An Minh giống như cái gai trong lòng An Hinh, cả đời này không thể nhổ bỏ.
Nhà họ Lý chỉ có một cháu đích tôn, An Hinh không thể sinh con, vì vậy Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam có lẽ sẽ không chấp nhận An Hinh nữa.
Con đường của hai người này trở nên gập ghềnh hơn.
Tô Yên đi ra ngoài, để Lý Văn vào, đóng cửa cho họ, để lại không gian cho họ.
An Hinh ngồi ở mép giường, nhìn Lý Văn ngồi trên xe lăn, giống như lúc trước, hung dữ nói: "Anh không ở yên trong bệnh viện dưỡng thương, tới tìm tôi làm gì.”.
“Hinh Hinh." Lý VĂn nhìn An Hinh, vô cùng đau lòng, anh tôi có thể nhìn ra An Hinh đã khóc, hai mắt sưng đỏ, cho dù có trang điểm cũng không thể che đi: "Nghe nói em nhập viện, nên anh đã bảo mẹ đưa đây, Hinh Hinh, em đã khá hơn chưa?"
An Hinh lắc đầu: "Không sao, không chết được, anh mau trở về bệnh viện dưỡng thương đi."
“Hinh Hinh, có phải An Minh bắt nạt em không, anh đi tìm thằng khốn đó tính sổ…”
"Lý Văn, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh, sau này anh đừng lại tìm tôi, anh thật sự làm tôi thấy rất phiền, tôi không có nhiều hơi để để ý đến anh. Tôi đã sớm nói, rằng tôi không thích anh.Tại sao anh vẫn thích dính vào tôi như một keo con chó. "An Hinh càng nói càng kích động, cô ấy chỉ hy vọng Lý Văn sẽ ngừng đến tìm cô ấy.
"Hinh Hinh, em làm sao vậy, có phải lại đến tháng rồi không? Đúng rồi, lần này anh đã lên Baidu tra thử, đường nâu nấu với gừng có thể giảm đau..."
“Anh biết vì sao tôi nhập viện không?" An Hinh bình tĩnh cắt ngang lời nói của Lý Văn: "Tôi bị sảy thai, đứa trẻ là của An Minh, sau này tôi không thể sinh con được nữa."
Câu nói ngắn gọn này, đối với Lý Văn mà nói, giống như một tia chớp giữa trời xanh.
“Em và An Minh không phải là... anh em sao?"
...
Bên ngoài phòng bệnh.
Lưu Tuyết Lam và Tô Yên ngồi trên băng ghế trong hành lang chờ.
"Tiểu Yên, nói cho mẹ biết sự thật, An Hinh nó, rốt cuộc là như thế nào? Mẹ nghe nói rằng An Minh đã từ chức chủ tịch của Tập đoàn An thị, An Hinh nhập viện là vì sảy thai sao?"
Lưu Tuyết Lam trước đó đã tìm người hỏi qua, cũng không dám nói với Lý Văn.
Trong nhà họ An có biến đổi lớn như vậy, khiến người ta ngạc nhiên, và cũng khiến người ta khó hiểu.
Dù sao người ngoài làm sao đoán được An Minh và An Hinh không phải anh em ruột.
“Mẹ đỡ đầu, mẹ đã biết rồi?” Tô Yên không muốn nói chi tiết, chỉ nói: “Hinh Hinh cũng là người bị hại.”
Lưu Tuyết Lam hiểu chuyện, không hỏi thêm câu nào nữa.
Lý Văn ở trong phòng bệnh gần nửa giờ, khi đi ra, sắc mặt khó coi, khóe mắt ướt át, không nói lời nào.
An Hinh ngồi phịch xuống giường, thẫn thờ nhìn bóng lưng Lý Văn rời đi.
Cả hai nói gì trong phòng, ai cũng không thể biết.
Kể từ đó, Lý Văn không đến tìm An Hinh nữa, anh ta giống như biến thành một người khác, Lưu Tuyết Lam nhịn được nói với Tô Yên: "Tiểu Văn đã hoàn toàn thay đổi rồi, lúc trước nó nói rất nhiều, nhưng bây giờ cả một ngày cũng không nói một lời, lúc trước không thích nghe chuyện của công ty, bây giờ tích cực đến nỗi…”
Lý Văn thay đổi, An Hinh cũng thay đổi trong im lặng.
Sau khi An Hinh xuất viện, Tô Yên nhờ để cô ấy ở biệt thự Nam Sơn dưỡng thương, bé Ba với bé Tư đều ở nhà cũ nhà họ Lục, Tô Yên lo lắng An Hinh nhìn thấy nhiều trẻ con, sẽ không thoải mái trong lòng.
Biệt thự Nam Sơn yên tĩnh, có người hầu trông nom, Tô Yên ngày nào cũng tới thăm.
An Hinh không ra khỏi nhà, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, điều này khiến Tô Yên khá là đau đầu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ có vấn đề về tâm lý.
Lục Cận Phong mỗi ngày một cuộc điện thoại, một video, đúng giờ báo cáo.
Không ngờ Lục Cận Phong đã đi được hơn nửa tháng, Tần Chấn Lâm là người oán hận nhất, bỏ ra một triệu năm mươi triệu mua nhà, nhưng thế giới của hai người còn không thấy bóng.
Lệ Uyển cùng với bé Ba bé Tư và Kawaii ở cùng nhau đã lâu, bà có chút không lỡ xa bọn nhỏ.
Lục Cận Phong không có ở nhà, Tô Yên cần phải nhúng tay vào công việc của công ty, cô còn phải để ý đến tâm tư của An Hinh, cũng như phải chăm sóc bọn nhot, Tô Yên bận đến ba đầu sáu tay không hết, Lệ Uyển đương nhiên ở lại giúp đỡ, sống cùng với Tô Yên.
Tần Chấn Lâm cả ngày chỉ có một mình, đơn độc trong phòng trống.
Lúc này ông ta mới nhận thức được bản thân mình bị con rể lừa.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh lần này đi cùng nhau, đến cà một tin tức cũng không có.
Tô Yên cố gắng hoàn thành công việc ở công ty, tự mình xin nghỉ hai ngày, quyết định đưa An Hinh ra ngoài đi dạo để thư giãn.
Tô Yên đã phải nói rất nhiều với An Hinh, An Hinh mới đồng ý ra ngoài đi dạo.
Tô Yên quyết định đưa An Hinh đến núi Mi Lẫm,phong cảnh núi Mi Lẫm rất đẹp, không khí trong lành, biển mây và bình minh cũng là nét độc đáo của núi Mi Lẫm.
Tô Yên lái xe, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, hai người họ lên núi vào buổi chiều, để chuẩn bị ngắm mặt trời mọc vào ngày mai.
Tô Yên cũng đặt phòng ở một khách sạn trên núi, khách sạn ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Đến khách sạn đã là buổi tối, Tô Yên đang đậu xe ở bãi đậu xe, đuôi xe đột nhiên uỳnh một tiếng, xe đã bị đụng trúng.
Tô Yên thò đầu ra nhìn, đối phương cũng thò đầu ra, hai người nhất thời sửng sốt.
Là Sở Hướng Nam.
Tô Yên không ngờ sẽ gặp Sở Hướng Nam ở đây.
Sở Hướng Nam đưa Vạn Linh Nhi đi du lịch.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Tô Yên!” Sở Hướng Nam kinh ngạc, trong lòng có một niềm vui sướng không nói lên lời.
Mỗi lần gặp lại Tô Yên, Sở Hướng Nam luôn cảm thấy Tô Yên xinh đẹp hơn trước một chút, cho dù mỗi lần anh bị Tô Yên, hoặc bị Tô Yên đá xuống nước, điều đó vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của Tô Yên trong trái tim anh ta.
Không có được, nên suốt ngày gây rối.
Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời của Sở Hướng Nam là anh ta đã làm bạn trai của Tô Yên trong một năm, đừng nói là thịt, đến cả canh còn không không uống được, thật đáng tiếc.