Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Doãn Tư Hàn và Kha Hằng đặt vé về Bắc Kinh vào chiều hôm sau.
Lúc anh tới biệt thự đón Kha Hằng, thấy hai ba con họ đang ngồi câu cá ven hồ.
Kha Đổng quăng lưỡi câu xuống hồ, quay sang nhìn Kha Hằng.
"Đã báo tin cho mẹ con chưa?"
Cô nằm bò ra bàn trà, tay gẩy gẩy mấy hạt hạnh nhân trong khay đồ ăn vặt.
"Vẫn chưa ạ."
"Mau nói chuyện với bà ấy sớm đi, chuẩn bị kết hôn đến nơi rồi." Ông nhắc nhở cô.
Kha Hằng chun chun môi, không trả lời.
Ba Kha thở dài.
"Dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ các con."
Lúc này, cô mới miễn cưỡng.
"Vâng."
"Nhưng mà ba, hôn lễ của con, bà ấy đưa chú Bạch cùng đến thì sao?" Đây là điều chắc chắn.
Ba Kha cười cười.
"Khách quý đến, con phải đón tiếp cho nồng nhiệt vào." Lại xoa đầu cô.
"Chớ lo cho ba.
Hai đứa con cứ suy nghĩ quá, bao nhiêu năm ba với mẹ các con vẫn làm bạn đó thôi."
Kha Hằng tính nói gì đó thì Doãn Tư Hàn bước tới, hai người dừng đề tài này lại.
"Hai đứa về đi, mấy ngày nữa ba sẽ lên Bắc Kinh." Ông dự định sẽ bàn giao công việc ở đây, lên Bắc Kinh một thời gian.
Kha Hằng nhìn thời gian, đứng dậy.
"Vâng.
Ba lên thì nhớ báo con ra sân bay đón nhé."
"Rồi, rồi, ba là trẻ lên ba đâu mà cần người đưa đón."
Ông dí ngón tay ấn nhẹ trán cô "Đứa trẻ này mới cần lo đây này." Chưa bao giờ khiến người khác hết lo.
Doãn Tư Hàn chào ông.
"Ba, tụi con về trước."
—————
Trên đường ra sân bay, Kha Hằng trầm mặc không nói.
Cô cầm điện thoại, bấm tắt mở màn hình liên tục.
Doãn Tư Hàn thấy cô như có tâm sự, muốn nói rồi lại thôi.
Cô dựa vào thành ghế, nhắm mắt, chân mày nhíu lại.
Cuối cùng hạ quyết tâm, cô bật điện thoại, ấn mở cuộc gọi.
Đầu dây bên kia sau mấy hồi chuông mới bắt máy.
"Hằng Hằng đấy à con?"
"Vâng."
"Mẹ cũng đang muốn gọi cho con, vừa hay con gọi tới.
Hai mẹ con chúng ta đi ăn nhé, hay con muốn đi mua sắm?" Bà nhớ trước đây cô rất thích đi shopping.
"Mẹ." Cô ngắt lời.
"...Con chuẩn bị kết hôn."
Bà Ngô nhất thời không phản ứng được.
"Con...con kết hôn với ai?" Cô chưa từng nói chuyện mình có bạn trai.
"Mẹ và chú Bạch cũng biết anh ấy.
Là Doãn Tư Hàn."
Bà Ngô trầm mặc, một lúc lâu mới hỏi: "Là ba con định ra mối hôn sự này? Ông ấy..." Muốn liên hôn?
"Là quyết định của con.
Từ trước tới nay ba chưa bao giờ ép buộc con làm gì cả." Cô chặn ngang lời bà.
"...Hôm nay gọi cho mẹ là để thông báo, đến lúc đó mẹ nhớ tới hôn lễ."
"Vậy nhé, con cúp máy trước."
"Đợi...đợi đã.
Hằng Hằng!" Bà Ngô nói với trong điện thoại, nhưng cô đã cúp điện thoại.
Nói chuyện với mẹ xong, cô không thoải mái như mình nghĩ, một cỗ khó chịu lại dội lên ngực, bức bối.
Cô ngả lưng dựa vào ghế, người mệt mỏi.
Doãn Tư Hàn vươn tay ra, muốn choàng vai ôm cô.
Nhưng cô nghiêng người, né sang phía cửa xe.
"Là mẹ tôi."
Cánh tay anh hẫng giữa không trung, thu tay lại, khẽ gật đầu.
Anh nói.
"Sắp tới mẹ anh sẽ chuẩn bị cho lễ cưới, em không cần lo lắng." Mẹ Doãn sẽ phụ trách toàn bộ.
Kha Hằng gật gật đầu, cô chẳng có tâm trạng lo cho hôn lễ.
Bà Ngô gửi tin nhắn tới: [Về hôn lễ, mẹ sẽ bàn bạc cùng Doãn phu nhân.
Con gả đi, mẹ đương nhiên có trách nhiệm.]
Cô đưa màn hình điện thoại sang cho Doãn Tư Hàn nhìn.
"Mẹ tôi cũng muốn tham gia."
"Được."
Cô nhắn trả lời bà Ngô: [Tuỳ mẹ.]
—————
Sân bay cuối tuần rất đông đúc.
Hai vệ sĩ đi trước dẫn đường, Doãn Tư Hàn đi bên cạnh Kha Hằng, tay anh vòng qua vai cô ôm gọn trong lòng, chú ý không để người đi đường va phải cô.
Lại có thêm hai vệ sĩ đi phía sau họ.
Ngồi trên máy bay, Kha Hằng nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Doãn Tư Hàn ngồi bên đắp cho cô một tấm chăn mỏng.
"Nếu khó chịu thì nói cho anh."
Cô ậm ừ, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Từ Hạ Môn về tới Bắc Kinh là gần ba giờ đồng hồ.
Kha Hằng chợp mắt một lát, tỉnh dậy vẫn thấy mình đang ngồi trên máy bay.
Cô nghiêng đầu, thấy Doãn Tư Hàn đang cầm máy tính bảng xử lý công việc, trên bàn còn để một đống tài liệu giấy.
Dư quang thấy cô tỉnh dậy, anh quan tâm.
"Ngủ thêm nữa không em? Một lát nữa mới hạ cánh."
Cô không trả lời câu hỏi của anh, nghiêng người nhìn đống tài liệu: "Làm chủ tịch lúc nào cũng bận rộn như vậy hả?" Trên máy bay vẫn phải làm việc.
"Bận, nhưng vẫn ổn." Anh quen rồi.
"Em muốn ăn gì không?"
"Ừm..." Cô suy nghĩ một chút.
"Muốn uống nước chanh." Dạo gần đây đặc biệt thích nước chanh.
Ở nhà, anh không cho cô uống quá nhiều, sợ loét dạ dày.
"Để anh gọi." Anh bấm nút gọi tiếp viên.
Nước chanh được mang tới, Kha Hằng uống vài ngụm nhỏ, vị chua thanh mát khiến cô thoả mãn.
Thấy cuối cùng cô cũng giãn nét mặt, anh trêu chọc.
"Hay là sau này đặt biệt danh cho con là Chanh nhỏ đi? Anh thấy em chẳng ăn gì, độc uống nước chanh."
"..." Cô liếc anh, hừ.
—————
Hai người đặt chân xuống Bắc Kinh đã là 8h tối.
Không biết do buổi trưa ăn ít, hay do cốc nước chanh, bây giờ bụng Kha Hằng cồn cào.
"Doãn tổng, tôi đói..."
"Chúng ta về nhà ăn cơm bây giờ." Anh cầm tay cô dắt ra sảnh sân bay.
Cô níu góc áo anh, dừng chân không chịu đi.
"Tôi muốn ăn Malatang..."
Anh nhíu mày.
"Đừng ăn những đồ không tốt cho sức khỏe."
Cô buông áo anh ra, không nói gì nữa.
Hai người ra ngoài sảnh sân bay, mặt cô vẫn phụng phịu.
Doãn Tư Hàn: "..."
Cuối cùng anh vẫn thoả hiệp.
"Vậy ăn một xiên thôi nhé?"
Lúc này Kha Hằng mới tươi tỉnh trở lại, cô gật đầu lia lịa.
Doãn Tư Hàn để tài xế đi mua Malatang, hai người vào trong xe đợi.
Đợi đến khi Kha Hằng cầm hộp đồ ăn trên tay, xe mới chuyển bánh về chung cư XO.
Ngồi trên xe, Kha Hằng hào hứng mở hộp Malatang, mùi dầu ớt cay nồng lập tức tràn ngập trong khoang xe.
Kha Hằng xiên một miếng đậu hũ đưa cho anh.
"Anh ăn không?"
"Em tự mình ăn đi."
Kha Hằng nhún vai, cúi đầu ăn Malatang.
Hương vị này lâu lắm rồi cô chưa ăn lại.
Doãn Tư Hàn nhíu chặt lông mày, cố chịu đựng, nhìn cô cầm xiên que cắn từng miếng thoả mãn như một đứa trẻ.
Tài xế sợ hãi vô cùng.
Chủ tịch trước giờ chưa từng ăn trên xe, thậm chí cà phê hay trà cũng không uống.
Trên xe chỉ được phép có nước lọc.
Vậy mà hôm nay, anh lại cho Kha tiểu thư ăn đồ dầu mỡ trên xe, thật là làm anh ta sốc gần chết.
Nhìn Doãn Tư Hàn mày xoắn tít lại như râu mực, tài xế nhanh trí hạ cửa kính xuống cho thoáng khí.
Mấy người họ ở trên xe mặc quần áo mỏng, Kha Hằng cũng chỉ khoác một cái áo len.
Ngoài trời lộng gió, từng đợt gió lạnh tạt vào trong xe, Doãn Tư Hàn quát tài xế.
"Kéo cửa lên!"
Tài xế mau chóng kéo cửa kính.
Kha Hằng không ăn nhiều, cô chỉ cho ăn vài miếng cho đã thèm, liền đóng hộp.
Cô tự ấn hạ cửa kính mở một nửa cho bay bớt mùi, chép miệng nói với tài xế.
"Anh trai, anh thật đáng thương." Bị đàn áp thảm hại như vậy.
Doãn Tư Hàn: "..." Anh cầm áo khoác khoác lên người cô.
Anh trai tài xế: "..." Kha tiểu thư, à không, phu nhân thật hiểu lòng người.
—————
Trở về nhà, Doãn Tư Hàn giục cô đi ăn cơm.
Kha Hằng chỉ ăn một chén cơm nhỏ rồi buông đũa chuẩn bị đi về phòng.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống ghế.
Thấy cô nhìn mình, Doãn Tư Hàn buông đũa, ý bảo cô nói.
"Cái đó..." Cô ấp úng.
"Từ lần trước tôi vẫn chưa xin lỗi anh."
"Xin lỗi chuyện gì?" Anh hơi khó hiểu.
"Ừm..." Tay cô khua khua.
"Thì là lần trước, tôi có nói anh là không có năng lực..."
Doãn Tư Hàn bổ sung.
"Còn nói anh bụng bia?"
"..." Biết rồi còn hỏi.
"Không sao.
Anh đã nói rồi, chúng ta nói chuyện ngoài giờ làm việc, anh không nghĩ mình là sếp của em."
"..." Tôi thì luôn nghĩ anh là sếp của tôi đấy.
"Lại nói..." Anh dừng một lát, nhếch mép nhìn cô.
"Làm gì có lãnh đạo nào mà không bị nhân viên nói xấu chứ."
"..."
Doãn Tư Hàn cười như không cười.
"Đùa em thôi, đi nghỉ đi."
Kha Hằng thở phào, lúc này mới đứng lên đi tắm.
—————
Từ phòng tắm đi ra, cô giật mình.
Doãn Tư Hàn cũng vừa tắm xong, thay quần áo ngủ màu xám tro, tóc vẫn còn hơi ẩm, đang ngồi dựa vào đầu giường, xem máy tính.
Cô gỡ khăn lau tóc, nhìn anh thắc mắc.
"Anh sang đây làm gì?"
"Sang đây ngủ với em." Anh nói chuyện như lẽ đương nhiên.
"Tôi đã nói chúng ta ngủ riêng mà!"
"Từ hôm nay sẽ chung phòng."
Cô đi ra phía cửa phòng, mở cửa, tay làm động tác mời.
"Anh về phòng của anh đi."
Doãn Tư Hàn đặt tài liệu xuống đùi, ngước lên nhìn cô.
"Đã ra mắt bố mẹ hai bên rồi, em còn kiêng kị gì nữa."
"..."
"Anh là chồng em, không ngủ với em thì ngủ với ai?"
"..." Mặt dày vô đối luôn.
"Anh không đi là tôi đi đấy nhé?"
"Em cứ đi đi, anh sang cùng." Nói xong anh xuống giường, xỏ dép.
Kha Hằng cạn lời.
"Hôm nay anh làm sao vậy?" Kì kì quái quái.
"Em mang thai rồi, phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Anh ở cạnh sẽ dễ quan tâm em hơn."
Cô bực bội, đi về phía bàn trang điểm, lấy máy sấy chuẩn bị sấy tóc, lẩm bẩm.
"Muốn giám sát thì nói luôn đi."
Doãn Tư Hàn thấy cô cắm điện, định đi qua.
"Anh giúp em."
Kha Hằng quắc mắt.
"Này, đừng thấy tôi không nói gì mà làm tới nhé! Tôi sẽ tức giận thật đó!"
Anh không chọc giận cô nữa, đi về giường, quy củ ngồi lại, cầm tài liệu lên đọc.
Kha Hằng lê bước về phía bên còn lại của giường ngủ.
Giường rất lớn, cô nằm một nửa bên cũng rất rộng rãi, vì vậy không thèm hơn thua với anh nữa.
Cô trèo lên giường, kéo chăn đắp lên người.
Doãn Tư Hàn thấy cô lên giường, cũng cất tài liệu.
Anh tắt đèn, nằm xuống.
Hai người nằm cách nhau một khoảng xa, anh cảm thấy có thể nhét thêm 3 Kha Hằng nữa vào giữa bọn họ.
Vì vậy liền nằm nhích sang, tay lần tìm tay cô tính kéo cô dịch vào.
Kha Hằng thấy động tĩnh vội lên tiếng.
"Anh mà tiến lại gần nữa tôi đá anh xuống giường đấy!"
Doãn Tư Hàn: "..." Liền nằm im bất động.
Cô có thói quen trùm chăn kín người khi đi ngủ, vì vậy liền kéo chăn, chuẩn bị trùm lên đầu.
Người bên cạnh đã ngăn cản.
"Trùm kín đầu sẽ ngạt thở đấy."
Kha Hằng không giằng chăn nữa.
Cô nằm thẳng người, nhắm mắt ngủ.
Được một lúc, chưa ngủ được, vẫn cảm thấy có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm mình.
Cô nhịn, giả vờ ngủ.
5 sau.
"Anh mà còn nhìn nữa tôi móc mắt anh đấy!"
Cô nói xong liền trở mình, quay lưng về phía anh.
Doãn Tư Hàn bật cười không thanh sắc.
Anh chỉnh chăn cho cô, cũng nhắm mắt ngủ.
—————
Sáng hôm sau Kha Hằng nghe tiếng chuông báo thức liền tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu.
Cô vươn người, đi làm vệ sinh cá nhân.
Ra khỏi phòng, cô thấy dì giúp việc vẫn chưa đi.
Bọn họ không thích có người lạ trong nhà, vì vậy người làm thường tới dọn dẹp rồi sẽ đi ngay.
"Phu nhân, cô dậy rồi à? Mau ra ăn sáng."
"...Vâng" Kha Hằng lê dép đi qua.
"Ông chủ đã đi làm từ sớm rồi, dặn tôi ở đây đợi phu nhân tỉnh dậy thì làm đồ ăn cho nóng hổi."
Dì giúp việc đặt một đĩa nhỏ trước mặt cô, bên trong đặt 2 quả trứng trà đã bóc vỏ.
"Phu nhân ăn đi, tôi học làm trứng trà, hôm nay là mẻ đầu tiên thành công, cô nếm thử xem."
Kha Hằng sờ sờ gò má.
"Dì, dì cứ gọi tên cháu, hoặc gọi Trăng nhỏ cũng được ạ."
Dì Lý cười.
"Được được, cháu nếm thử xem."
"Vâng." Cô cầm dĩa xiên trứng, cắn thử.
"Ngon lắm ạ, cảm ơn dì."
"Là ông chủ nói dì làm riêng cho cháu đấy." Dì Lý vui vẻ.
"Sau này cháu muốn ăn gì thì bảo với dì, dì sẽ làm cho.
Ăn đồ ăn bên ngoài nhiều hại sức khoẻ lắm."
Cô híp mắt cười cảm ơn, dì Lý so với dì Du ở nhà thì trẻ tuổi hơn, nhưng cũng rất tốt bụng.
Kha Hằng ăn sáng xong, cầm túi xách ra khỏi nhà.
Ở dưới sảnh chung cư, tài xế đã đứng đợi sẵn.
Kể từ sau hôm đầu tiên họ đi chung, Doãn Tư Hàn đã sắp xếp một tài xế riêng cho Kha Hằng, chuyên phụ trách đưa đón cô.
Anh tài xế này, vừa lái xe đồng thời là vệ sĩ của cô.
Anh ta mở cửa xe: "Phu nhân."
Khoé miệng Kha Hằng giật giật.
Tác phong của Doãn Tư Hàn nhanh thật.
Mới tuần trước mọi người còn gọi cô là "Kha tiểu thư", hôm nay đã đổi hết sang gọi "Phu nhân" rồi.
Cô bất lực, ngồi vào xe, gửi một tin nhắn cho Doãn Tư Hàn: [Con ong thối nhà anh!]
Anh đang họp, chưa nhắn trả lời cô..