Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Tự Anh! " tiếng hắn the thé gọi.
Tự Anh xoay người nằm nghiêng, để bàn tay hắn trượt ra khỏi người nàng, hai mắt nhắm chặt, né tránh hắn.
Bàn tay đó vốn không chịu yên phận, một lần nữa đặt lên ngay mông nàng, di chuyển từ từ lên vai của Tự Anh, làm cho làn da nhạy cảm thi đua nhau nổi từng lớp lớp da ga.
Lương Mặc nhìn rất rõ biểu cảm của nàng, nhìn thấy nàng không tự nhiên lại làm hắn hứng thú hơn, tự tiện cho bàn tay đó chạm vào xương quai, những ngón tay càn rỡ, di chuyển từng ngón như bước đi, chạm vào phần ngực nở nang của nàng.
Đôi mắt nhỏ của hắn không giấu nổi cơn háo sắc, cố nhướng nhìn vào bên trong, cái miệng mỏng há ra trong vô thức, cả bàn tay cho thẳng vào trong, bóp lấy bầu ngực no tròn.
Ngay lập tức, Tự Anh phản ứng mãnh liệt, bật người dậy, bàn tay kia vướng víu một bên áo nàng kéo xuống, để lộ bả vai trơn nhẫy, ánh mắt nàng giận dữ chĩa sang người tên yêu ma.
" Lương Mặc, ngươi không được làm càn! " Tự Anh trợn mắt, quát tháo, lời nói mang theo nộ khí.
Âu, cũng do nàng vẫn chưa thể tiếp nhận được việc kẻ giết chết sư phụ mình đụng chạm vào người, mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm thế.
Hai mắt của cô nương ầng ậng lệ, bàn tay nhỏ kéo chắc cổ áo, phần vải mỏng chẳng che hết được cặp mắt d.âm tặc của hắn, có thể nhìn thấu được những vùng nhạy cảm ở bên trong.
" Yêu phi, nàng đang mắng phu quân sao? " hắn gằn giọng, gương mặt giận dữ đang cố kiềm chế cảm xúc.
Dục vọng của hắn dâng lên rất cao, dù nàng đang mặc đồ, trong mắt của hắn, nàng trơ trọi không một mảnh vải, cái miệng của hắn liếm láp liên tục, còn thở những hơi thở nặng nề, kiềm nén.
Gương mặt nàng sợ hãi, tái mét như bị bệnh, nói năng không thành lời, cứ mấp máy, hai chân mảnh khảnh liên tục cọ vào nhau, nép người ở một góc giường.
Tên nam nhân kia rất bình thản, nhìn nàng bằng cặp mắt sắc lạnh, bắt lấy cổ chân nhỏ, giựt ngược nàng nằm ngửa ra giường, kiến phần váy kéo lên hơn phân nửa bắp đùi của nàng.
Hắn cường thế đè lên người nàng, cặp mắt hắn sáng như đèn lồng, nhìn trực diện vào đôi mắt đang khóc kia, dọa Tự Anh đổ mồ hôi lạnh.
" Yêu phi của ta!
Ta là phu quân của nàng, tại sao lại không thể chạm vào nàng chứ? " giọng hắn khàn đục, mang theo nộ khí cuồng nộ.
" Lương Mặc... " Tự Anh cắn lấy môi, nói không nên lời, nhắm mắt kinh tởm.
Trong lòng nàng, đang cố đè nén sự ghê tởm dành cho hắn, chấp nhận để hắn làm nhục, nhưng cơ thể nàng không tài nào làm được theo suy nghĩ, hai tay mềm đưa lên đẩy vòm ngực rắn rỏi ra.
Tự Anh mở to đôi mắt đang dâng lệ nhòe, lắp bắp.
" Lương Mặc...ta đau lắm!
Có thể tha cho ta đêm nay không? "
" Nàng đau? " hắn nhíu mày, ở bên trên dùng ánh mắt ngờ vực soi xét Tự Anh, sợ nàng đang viện cớ lừa hắn.
Nhưng, nhìn cơ thể mảnh mai kia run lên bần bật đôi tay yếu mềm co quắp trông rất đáng thương, biểu cảm này không phải muốn là có thể diễn được, nàng đang rất sợ hắn, có lẽ là vì đau thật sự, hắn lại mủi lòng, hỏi han nàng.
" Nàng đau ở chỗ nào? "
" Chỗ...chỗ đó... " Tự Anh ngập ngừng, vừa nói vừa đỏ mặt, không phải vì xấu hổ, mà vì nàng đang cố kiềm cơn uất hận.
Tự Anh chỉ chỉ ngón tay xuống dưới thân thể nàng, cặp chân nuột nà lộ ra sau lớp vải mỏng, đang cọ nhau biểu thị chỗ đó của nàng thật sự không ổn.
Cũng do, hôm qua hắn quá thô bạo, nàng là cô nương mới lớn, dù đã trải qua chuyện phòng the, nhưng vẫn cần được nhẹ nhàng, hắn cố ý làm nàng đau, hôm nay lại muốn tiếp tục, thử hỏi, nàng làm sao để hắn chạm vào người nàng?
Dòng lệ ấm nóng chảy ra chân tóc, Lương Mặc tự biết bản thân hôm qua thật sự mạnh tay quá mức với nàng, liền thấy có lỗi, tự động rời khỏi người nàng, đỡ lấy cơ thể bé nhỏ ngồi vào lòng hắn.
" Được rồi!
Đừng khóc nữa, ta không động vào nàng!
Khi nào nàng khỏe rồi tính sau! " hắn thỏ thẻ, vuốt vuốt tấm lưng nhỏ, dỗ dành cô nương.
Tự Anh được một phen hú vía, thở phào, mừng thầm trong bụng, hắn thật sự tha cho nàng, cả người nhỏ nhắn mới chịu buông lỏng phòng hờ, nàng ngồi trong lòng hắn rất ngoan, không chống chế.
" Tự Anh, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời...ta luôn đối xử tốt với nàng! "
Hắn khẽ hôn lên vầng trán nhỏ, câu nào từ miệng hắn nói ra cũng là lời thật lòng, có điều vào tai Tự Anh lại trở thành lời cảnh cáo, nghe chẳng lọt tai.
Tự Anh im thinh thích, hắn vỗ tay nhẹ từng nhịp lên đùi nàng, như đang ru trẻ ngủ say, lúc này Tự Anh bất giác cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được sự dịu dàng trước đây, bỗng chốc hai mắt mệt mỏi, như muốn khép chặt.
" Tự Anh, ngủ đi! " tiếng hắn âm trầm, lí nhí, nghe cực kì êm tai.
Hàng mi con dài dần dần kéo xuống, đóng chặt mí mắt, cô nương chìm dần vào giấc mộng, hắn cứ thế dỗ ngọt nàng, đến khi Tự Anh thật sự say giấc trong tay hắn mới dừng.
Tên yêu ma tàn ác, ai cũng có thể giết, lại vì một nữ nhân con người, dịu dàng, yêu chiều nàng, hắn nhẹ nhàng để Tự Anh nằm xuống, khẽ vuốt tóc mai của nàng.
" Tự Anh...nàng có biết lúc này nàng đáng yêu đến mức nào không? " hắn thì thầm khi nàng say giấc.
Đương nhiên, Tự Anh không nghe được, cũng không thể trả lời câu hỏi ấy, hắn hỏi xong lại cười lên ngặt nghẽo. Nếu biết trước lấy một yêu phi không tình nguyện, hắn đã không tốn thời gian dồn tình cảm lên Tự Anh, rồi lại mất trắng, mất luôn cả trái tim hắn cho nàng.
Cô nương nhỏ thành công khiến hắn si mê, bất chấp người và yêu không thể ở cạnh vẫn muốn nàng là nữ nhân duy nhất của hắn.
" Tự Anh...đợi ta...khi về yêu giới ta sẽ biến nàng thành yêu phi thật sự...
Cả đời này ta không sợ mất nàng nữa... "
Hắn thỏ thẻ, dự tính cho mình một kế hoạch, khi trở về yêu giới, hắn sẽ thay da đổi thịt, để Tự Anh có thể sống bên hắn vĩnh cửu.
Tự Anh nằm trên giường, ngủ say xưa chẳng biết gì, hắn cũng nằm cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, trải qua một đêm bình yên.
Sáng hôm sau, Tự Anh tỉnh giấc, ngày thứ hai nàng ở nơi của thủy thần, cũng quen dần, không thấy xa lạ, giống với hôm qua, nàng tỉnh dậy thủy thần kia đã biến mất.
Tự Anh tò mò, không biết thủy thần kia có nhiệm vụ gì, hai ngày nay nàng thức dậy đều chẳng thấy hắn, đến khi nàng dùng bữa sáng, hắn mới xuất hiện.
Ngày qua ngày, Tự Anh sống ở đó được hơn nửa tháng, quan sát rất rõ động thái của Lương Mặc, và cả cá chép tinh Cổ Thư Kỳ, dạo gần ả rất hay chủ động làm thân với nàng.
* Cốc cốc cốc *
" Yêu phi! " giọng nói của Cổ Thư Kỳ vang lên.
Tự Anh nghe quen thuộc, tự mình ra mở cửa, còn cười niềm nở tiếp đón ả.
" Thư Kỳ! "
" Yêu phi! " Cổ Thư Kỳ hành lễ với nàng, miệng cười toe toét hết cỡ, nhưng đôi mắt luôn lén liếc xéo Tự Anh.
Nàng nhìn ra hết, không vạch mặt ả, còn chủ động nương theo ác ý của ả.
" Tìm ta có chuyện gì sao? " Tự Anh nhỏ tiếng hỏi.
Cổ Thư Kỳ dùng thần lực, biến ra một khay đựng đầy trang sức quý giá, tiếp tục nhún người nói với Tự Anh.
" Thưa yêu phi! Thủy thần có lệnh!
Mang đến những món trang sức này cho người dùng! "
" Mang để ở bàn là được! " Tự Anh chán nản, chẳng buồn nhìn, đi thẳng một mạch quay vào trong.
Từ lúc nàng tới đây, Lương Mặc lúc nào cũng dùng trân châu dị bảo, lấy lòng nàng, do nàng đêm nào cũng tìm cớ từ chối, nên hắn mới nóng lòng muốn dỗ ngọt nàng.
Cổ Thư Kỳ mang đồ vào trong, để ý sắc mặt của Tự Anh, vốn biết Tự Anh ghét Lương Mặc, ả có lòng sinh ghen ghét, muốn tìm cách chia rẽ cả hai, nên cố tình làm thân, lên kế hoạch dụ dỗ Tự Anh chống đối Lương Mặc.
" Yêu phi, người có chuyện không vui sao? " ả giả vờ quan tâm.
Nghe câu hỏi, Tự Anh vốn thông minh, ngầm đoán ra ý đồ của ả, không ngại trả lời thành thật.
" Ta làm sao vui được!
Nơi này vốn đâu phải là nơi ta muốn đến! "
" Không phải nơi người thích?
Vậy...người muốn rời khỏi đây sao? " Thư Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc.
Khóe miệng của Tự Anh nhếch lên, ánh mắt giống như hồ ly giở chiêu trò, nàng kéo vạt áo dài, hai mắt dáng vào đó, thủng thẳng nói rõ. Truyện Ngược
" Ta thật sự muốn rời khỏi đây!
Nhưng ta làm sao có thể rời khỏi đây được chứ?
Thủy thần của các ngươi...giam cầm ta mà! "
" Yêu phi, thủy thần vì thương người nên mới làm vậy đấy! " Thư Kỳ ganh tị, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sát khí đằng đằng.
Tự Anh trước mặt ả thở dài, quay sang đối mặt với ả than thở.
" Yêu thương này ta thật sự không cần!
Nếu có thể, ta ước hoặc hắn giết ta! Hoặc là hắn chết đi để giải thoát cho nhau! " nàng nói ra ý định của bản thân, câu dẫn Cổ Thư Kỳ.
Nghe nàng muốn chết, ả như vớ được bùa hộ mệnh, trong đầy nảy lên chủ ý, dụ dỗ Tự Anh giết thủy thần.
Với sức của một con người, sẽ chẳng bao giờ lấy mạng được yêu ma, chỉ cần Tự Anh sa vào bẫy, sẽ bị thủy thần kia giết chết, Cổ Thư Kỳ chỉ việc ngồi ở ngoài xem cả hai thương hại nhau.
" Yêu phi người đừng nói linh tinh!
Thủy thần nghe được sẽ không hay đâu! " ả giả vờ có lòng nhắc nhở, từ từ lấy lòng Tự Anh.