Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng nằm mãi không chợp mắt được, bỗng từ đâu lại có rất nhiều khói trắng phủ kín phòng, Tự Anh vừa bật người lên liền bị những làn khói ấy làm cho hôn mê, bên tai còn văng vẳng tiếng nói không rõ nguồn gốc.
" Lý Tự Anh! Tân nương của ta
Ta đến với nàng đây! "
...
" Lý Tự Anh! " giọng nói thì thầm.
Gọi Tự Anh tỉnh dậy, một màu đen bao trùm tầm mắt của nàng, kèm theo đó là tiếng vang của xiềng xích, hai tay nàng vậy mà bị trói, kéo rộng hai bên. Tự Anh ý thức được mình đang bị ai đó bịt mắt, còn bị trói, lớn tiếng la lên.
" Ai!
Là ai dám làm càn, bắt trói bổn cô nương? "
Tự Anh ra sức vùng vẫy, muốn phá xích, nhưng tay nàng bị sợi xích to kéo giữ, chẳng những không tháo được, còn chẳng thể gỡ bỏ bịt mắt trên mặt, khiến nàng điên tiết vì không nhìn được tên nào làm càng.
" Là kẻ nào, kẻ nào dám to gan làm càng? " Tự Anh lại la hét, thấy dùng sức người không được, nàng buộc phải dùng pháp khí tự cứu lấy mình.
Nàng niệm thần chú, khi cây quạt của nàng vừa xuất hiện, một bàn tay to lớn bất thình lình bắt nó lại ngay, thủy thần Lương Mặc phá vỡ thanh khí bao quanh nó, làm nó tạm thời mất đi linh lực chiến đấu.
Tự Anh không cảm nhận được pháp khí của mình, rơi vào trạng thái hoang mang, miệng nàng nhẩm mãi chẳng được gì, cả sợi dây chuyền nằm đeo trên cổ cũng mất đi linh thần.
Hai chân nàng không bị trói, liền dùng nó mò mẫm tìm kiếm.
Bất thình lình, chân nàng bị nắm giữ, nàng nhận ra đó là tay người, còn là tay của một nam nhân, bàn tay đó to lớn, bóp mạnh mẽ khiến nàng truyền đến cảm giác lo sợ.
" Ai? Sao ngươi dám bắt cóc một dân nữ chứ? " Tự Anh dùng mũi ngửi ngửi, muốn nhận biết vị trí của kẻ đang trói nàng.
Giữa gian phòng đầy khói, mùi trầm hương lan tỏa làm mũi nàng mất đi độ nhạy bén, bàn tay càng rỡ kia bắt đầu di chuyển lên trên, chạm vào đùi nàng.
" Đồ d.âm tặc! Ngươi dám làm càng! " Tự Anh hét lớn, co chân né tránh.
Trong hoàn cảnh hiện giờ, rõ ràng nàng bị d.âm tặc bắt cóc, đang muốn làm hại nàng, cơ thể nhỏ vùng vẫy kịch liệt, la lên cầu cứu.
" Có ai không? Cứu tôi với! Cứu tôi... "
" Ưm... "
Tiếng la của Tự Anh tắt ngấm, bàn tay đó bịt chặt miệng nàng, ở khoảng cách gần, mũi nàng hoạt động tốt, ngửi được mùi hương từ người hắn tỏa ra, mùi hương của cỏ dại, rất nồng nàn, hòa với trầm hương ở đây.
Hắn đưa tay càng rỡ, giữ lấy hông nàng, cúi sát vào tai nàng, thì thầm.
" Lý Tự Anh! Tân nương của ta! "
" Tân nương? " Tự Anh rúng động.
" Thủy thần! "
Ngay lập tức, Tự Anh nhận ra đó là thủy thần, nàng biết hắn đến tìm nàng, ấu thế mà nàng lại không cảm nhận được yêu khí từ hắn, cứ như hắn là một con người bình thường.
Thứ duy nhất nàng cảm nhận được là hơi ấm truyền từ bàn tay kia, nhiệt độ của một cơ thể bình thường. Bàn tay đang giữ dưới eo dần mò lên cổ nhỏ, ngón tay ấn nhẹ lên đó, thủy thần Lương Mặc buông ra khỏi miệng nàng.
Cái miệng nhỏ của Tự Anh hả ra, nói liên tục nhưng chẳng thốt thành tiếng bất kì câu nào, nàng đã bị thủy thần khóa lại giọng nói, khiến nàng kêu không được, cầu cứu cũng không xong. Tự Anh bắt đầu rung sợ, không biết thủy thần trước mặt nàng là yêu ma, là người hay thần, nàng không có cơ hội tra hỏi.
Sợi dây thắt lưng buộc quanh hông nàng, đang bị tháo ra, nàng cảm nhận rất rõ quần áo dần buông lỏng, hai chân nàng đạp loạn xạ, không được bao lâu liền bị đè chặt.
Cơ thể của một con người đang khóa thân nàng, cả hai tay đang bị xích, bất ngờ bị hắn nắm lấy, hơi thở nóng ấm bổ vào tai nàng.
" Lý Tự Anh! Tân nương của ta!
Gả cho ta lại dám xấc xược với ta sao?
Nàng dám nhạo báng ta, còn muốn lấy đầu ta? " thủy thần Lương Mặc thều thào.
Giọng hắn lúc thăng lúc trầm, nghe cực kì uy lực, Tự Anh muốn đáp, miệng có làm đủ trò vẫn không phát ra tiếng. Nàng tin hắn là thủy thần người người đồn đại, nhưng không hề xem hắn là thần, mà là yêu ma hoành hành. Thân nàng ở bên dưới hắn cựa quậy liên tục, cố dùng hết sức bình sinh phá xích.
Mọi hành động của nàng đều vô nghĩa trước mắt thủy thần Lương Mặc, chỉ một cái phất tay, cả người nàng bất động, mặc hắn càng quấy.
" Đừng chống đối! Ta không đảm bảo không lấy mạng nàng đâu! " hắn đe dọa.
Tất nhiên, với người khác nghe những lời này sẽ sợ đến mất mật, nhưng đối với Tự Anh, cô nương mạnh mẽ, nhất quyết không chịu thua, cố gắn dùng ý chí, pháp lực của nàng học suốt 10 năm, thành công phá giải bùa chú khóa thân của thủy thần.
Tự Anh tung cước, tức thì chân nàng bị thủy thần Lương Mặc chặn lại, bóp chặt, kèm theo đó là tiếng * Rắc *, bẻ gãy cổ chân trái.
Miệng nhỏ bị răng cắn bật máu, Tự Anh cảm nhận được cơn đau thấu trời xanh, chân trái của nàng đau điếng, không thể cử động, nước mắt đầm đìa qua mảnh vải, nàng kêu không được, khóc không thành tiếng, quằn quại trên chiếc giường.
" Ta đã nói nàng đừng chống đối mà! " thủy thần Lương Mặc gằn giọng, cơ thể của Tự Anh vẫn còn sức nhúc nhích, hắn lần nữa dùng pháp lực khóa thân nàng lại.
Giờ thì nàng chống đối trong vô lực, thủy thần Lương Mặc mặc sức chơi đùa nàng, hắn cởi bỏ thắt lưng của nàng, cởi lớp áo ngoài, cởi tiếp lớp nữa, cởi đến khi thân nàng lộ nội y, áo yếm mỏng che đậy bộ ngực mơn mởn, cùng chiếc quần dài duy nhất còn lại.
Tự Anh ứa nước mắt, kẻ mà người người tôn thờ là thần lại bỉ ổi tới mức, ức hiếp một cô nương, tay không tất sắc. Làn da nhạy cảm của nàng bị bàn tay dơ bẩn của hắn công kích, run nhẹ lên từng cơn.
Hắn bắt đầu càng quấy, đưa môi chu du từ cổ nàng tới ngực, bàn tay kia theo những cái hôn mò mẫm lên bầu ngực no đủ sau lớp áo yếm, Tự Anh đang bị hắn sàm sỡ, uất hận lên đỉnh điểm, muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Thủy thần Lương Mặc nhìn ra, nhét vào miệng nàng một mảnh vải, để nàng không thực hiện được ý đồ.
Bộ ngực của nàng bị hắn bóp nắn, vần vò nụ hồng đến se cứng, đến khi trêu đùa đủ, hắn thuận tay cởi áo yếm của nàng, nửa phần thân trên phơi bày trước mắt hắn.
Không phải lần đầu, thủy thần Lương Mặc được chứng kiến thân thể nữ nhi, nhưng với Tự Anh hắn vẫn không kềm được sự bất ngờ, nàng rất đẹp, còn đẹp nhất trong độ tuổi 16. Thiếu nữ sắc xuân mơn mởn, khiến đầu óc hắn trống rỗng, vùng ngực căng tròn đẩy đà kia liên tục mời gọi môi mỏng của hắn thưởng thức.
Đột ngột, thủy thần Lương Mặc lại phất tay, giải bùa chú, cơ thể và miệng của Tự Anh đã hoạt động như bình thường, mảnh vải vừa được gở ra, nàng liền lập tức lên tiếng ngay.
" Thủy thần, tên hèn hạ! Đường đường là vị thần lại muốn cưỡng b.ức dân nữ! " nàng mắng hắn, không kiêng nể.
" Nàng tin ta là thần rồi sao? " giọng hắn khàn đục, nghe nàng gọi một tiếng thủy thần, lòng hắn có chút hân hoan.
Nhưng.
" Phí, ta phỉ nhổ! " cùng với lời nói của nàng một ngụm nước bọt bay thẳng tới vạt áo của thủy thần Lương Mặc.
Sắc mặt của hắn lập tức tối sầm, bên tai nghe đủ mọi câu mắng mỏ của Tự Anh.
" Người là đồ yêu quái!
Có thần nào lại làm hại người dân như ngươi? Ta khinh! "
" Chật " thủy thần Lương Mặc phát cáu, vừa mới cho nàng mở miệng, vẫn chứng nào tật nấy, nhạo báng hắn. Con người ngông cuồng như Tự Anh nếu không trị, sau này về chỗ của hắn, nàng nhất định làm loạn cả một khu.
" Nàng mạnh miệng thật đấy!
Tự Anh, nàng là tân nương của ta, trước sau gì cũng thuộc về ta
Nàng chống đối ta được bao lâu?
Để ta xem nàng ngoan cố đến mức nào? "
Dứt câu, thủy thần Lương Mặc lại dùng pháp lực, làm Tự Anh ngất đi, đêm đó hắn không đoạt thân xác nàng, rời khỏi phòng của nàng ngay sau đó.
Đến sáng hôm sau, Tự Anh tỉnh dậy trong cơn ác mộng, đập vào mắt nàng là căn nhà quen thuộc, nàng sực nhớ lại mọi chuyện, vội vàng sờ soạng khắp cơ thể.
Tay nàng không bị xích, người vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, cả cổ chân bị bẻ gãy vẫn bình thường, không có một hiện tượng gì giống với đêm qua nàng cảm nhận được.
" Chẳng lẽ lại mơ nữa sao? " Tự Anh hoang mang tự hỏi.
Nàng lập tức kéo chăn ra khỏi người, bước vội ra ngoài, mẫu thân của nàng thức dậy từ rất sớm, đang nấu ăn dưới bếp, mọi thứ trước như thật, Tự Anh còn hoài nghi, tự vả vào mặt thật đau.
Cơn đau truyền qua đến tận khẽ răng, xem ra những thứ nàng đang nhìn thấy bây giờ điều là thật. Như vậy, người tự xưng là thủy thần giở trò trên người nàng, chẳng lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều nên mơ thấy ác mộng.
" Tự Anh! " Tĩnh Yên trông thấy nhi nữ đứng ngờ nghệch, lên tiếng gọi nàng.
Tự Anh phản ứng ngay, đáp lại mẫu thân.
" Mẫu thân! "
" Con dậy rồi sao không đi rửa mặt đi!
Xem con kìa mặt mày còn đang buồn ngủ thế kia! " Tĩnh Yên lắc đầu, quở trách nhi nữ.
Thấy Tự Anh đứng trân trân ở đó, nghĩ là do nàng còn mệt sau chuyện thủy thần, liền bước đến thăm hỏi nàng.
" Con làm sao vậy Tự Anh? Con không khỏe chỗ nào sao? "
" Mẫu thân...hôm qua con có ra ngoài không? " Tự Anh buộc miệng hỏi.
Nghe tiếng của nàng, Tĩnh Yên có chút sửng sốt, nàng hỏi một câu hỏi lạ lùng, cứ như người bị bệnh, làm gương mặt của Tĩnh Yên nhăn nhó không ngừng.
" Tự Anh con đang nói gì vậy?
Đêm qua con ra ngoài chẳng lẽ bản thân không biết sao?
Với lại, đêm qua mẫu thân ngủ cạnh phòng con đâu có thấy gì khác thường? "