Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Chayrang
Beta: Lan Hương
Mộc Vấn Trần quỳ hai gối, rành mạch nói: “Bệ hạ, ở học viện thần đã biết Như Phong là nữ, chính thần khuyên nàng đi nhập ngũ, cho nên Như Phong vô tội, là tội của vi thần!”
Mọi người kinh hãi, nhìn Mộc Vấn Trần. Chỉ là bạch sam bình thường, tóc dùng một dây cột tóc tùy tiện cột lên nhưng lại có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái và tuấn tú.
Như Phong trừng mắt với hắn một cái, mở miệng nói: “Chàng tới đây xem náo nhiệt à? Đây là chuyện của ta, là tự ta muốn nhập ngũ.”
Hoàng đế cũng không vui vẻ gì, tuy rằng hắn thật không muốn Mộc Vấn Trần thay Như Phong cầu tình, nhưng nhìn thấy Như Phong kêu la với Mộc Vấn Trần, nhưng Mộc Vấn Trần lại còn nở nụ cười với nàng, tâm trạng của ông lại càng trầm xuống.
“Úy Trì Như Phong, đừng quên trước mặt ngươi là Vương gia duy nhất của Tử La quốc, là đệ đệ của trẫm, tại sao ngươi dám nói chuyện như vậy?” Âm u nhìn Như Phong, trong mắt hiện lên sát ý.
Như Phong hoảng sợ, liếc mắt nhìn Mộc Vấn Trần, vội cúi đầu, không nói gì.
Lúc này hoàng hậu bỗng mở miệng nói: “Hoàng đệ, ngươi và Úy Trì Như Phong có quan hệ như thế nào? Sao lại bảo nàng nhập ngũ là ý của ngươi?”
“Hoàng hậu, sao lại kéo Vấn Trần vào việc này?” Hoàng Thượng vội vàng lên tiếng.
Hoàng hậu lạnh lùng nghiêm mặt, nói: “Bệ hạ, đây không phải là do Bổn cung nói, là tự Vấn Trần nói ra.”
Như Phong cúi đầu, xem ra Hoàng đế này rất thích Vấn Trần, luôn bảo vệ hắn. Vì thế nàng ngẩng đầu nhìn bọn họ, xem xét vẻ mặt Hoàng hậu, lại nhìn Vấn Trần, một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu, nàng nhớ tới ánh mắt Hoàng đế theo dõi nàng và Mộc Vấn Trần, rồi nhớ đến cảm giác quen thuộc đối với hoàng hậu.
Như Phong nở nụ cười kỳ lạ, thì ra là thế !
“Thần thích Như Phong! Thần muốn cưới nàng!” Mộc Vấn Trần bỗng nói lớn tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Như Phong, khuôn mặt lành lạnh, nhưng ánh mắt lại nhu hòa.
Mọi người hít một hơi mạnh! Hô, rất mạnh bạo nha!
Như Phong hơi hơi sửng sốt, lập tức vui mừng, có thể thừa nhận thích mình ở trước mặt mọi người, nghĩa là hắn đã chắc chắn. Như Phong cảm thấy nơi đây là xã hội phong kiến mà lại có Mộc Vần Trần đối với mình như vậy thì cũng không uổng mình đã xuyên không tới đây.
Thấy Như Phong nở nụ cười vui sướng, ánh mắt ba người kia trầm xuống, Vân Thiên Trạch tức giận nhìn chằm chằm Mộc Vấn Trần, dường như muốn lửa giận hóa lưỡi dao sắc bén. Còn Vân thúc bên cạnh hắn lại tươi cười. (cái ông mà tùy tùng VTT đó)
Chuyện này có nhiều người muốn Như Phong gặp họa, để bệ hạ quay sang trọng dụng mình, thời điểm ban đầu còn đang suy tính phải làm như thế nào. Bây giờ tốt rồi, mình không cần động thủ cũng giải quyết xong phiền toái, tránh cho khi mình tự ra tay, lại nảy sinh hiềm khích với bệ hạ.
Dục Tước và Dục Tuyên nhìn hoàng thúc, vai vế của mình so với thúc ấy thấp hơn, có thể nói gì đây?
Dục Tước nhìn Dục Tuyên, nhìn lại phụ hoàng, nếu như bây giờ mình đứng ra tranh luận cho Như Phong, chưa nói tới thái độ Như Phong, chỉ riêng phụ hoàng là đã sinh ra địch ý rồi.
Nghĩ đến đây, Dục Tước nhanh tay giữ chặt ống tay áo Dục Tuyên, khẽ lắc đầu.
Dục Tuyên không phục, mình cũng thích Như Phong mà, dựa vào cái gì hoàng thúc có thể quang minh chính đại nói ra, còn mình phải trốn trốn tránh tránh? Hơn nữa nếu lần này không đứng ra, Như Phong lại càng xem nhẹ mình hơn.
Thấy ca ca kéo mình, Dục Tuyên rất bất mãn, nhưng thấy khẩu hình ca ca phát ra, chỉ có thế cố kiềm chế bản thân, xiết chặt tay lại.
Thái tử quỷ dị nhìn thoáng qua Dục Tước và Dục Tuyên, đứng ra chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ Nhị đệ và Tam đệ cũng yêu thích Úy Trì Như Phong, nghĩ đến ba người bọn họ trước kia sớm chiều ở chung, còn Úy Trì Như Phong lại có dung mạo tuyệt đỉnh …”
Ngụ ý Như Phong và họ xã giao đã lâu, mà bây giờ Như Phong lại cùng Hoàng thúc xảy ra cảm tình, như vậy đã rõ, Úy Trì Như Phong kia không phải là người phóng đãng sao?
Dục Tước nhạy bén, đương nhiên biết ý tứ của hắn, giận dữ, nói: “Thái tử điện hạ, ta và tiểu tam hôm nay mới biết được Như Phong là nữ, trước đây chúng ta vẫn nghĩ nàng là nam, tình cảm nhi nữ là sao? Chúng đệ xem Như Phong như tiểu đệ, huống hồ nàng ấy văn võ song toàn, tính cách còn thẳng thắn hơn so với nam nhi bình thường, ta và tiểu tam kết thân với nàng cũng là chuyện đương nhiên.” Nói xong liền chuyển hướng hoàng đế: “Phụ hoàng anh minh, những câu nhi thần vừa nói đều có lý, tuyệt không nửa điểm lừa gạt!” Tâm tư, cùng là một lòng, cũng không dám…nhìn Như Phong nữa.
Dục Tuyên im lặng không nói gì, cúi đầu, không nhúc nhích, trong mắt đang dò xét.
Như Phong nhìn bọn họ, mí mắt rũ xuống, trong lòng không khỏi đau xót. Họ, nói vậy là vì bất đắc dĩ? Đang lúc cảm thán, lại phát hiện Mộc Vấn Trần nắm chặt tay mình, thấy ánh mắt của hắn, tâm liền buông lỏng.
Hắn, hình như đang ghen?
Thời điểm không khí đang vô cùng cứng ngắc, Hoàng hậu vội lên tiếng: “Bệ hạ, bổn cung cũng từng hiểu lầm, huống chi bây giờ không phải lúc nói chuyện này.”
Hoàng đế vừa nghe, cảm thấy có lý, liền trách phạt: “Vấn Trần, Úy Trì Như Phong thật là nữ giả nam trang, lẫn vào quân doanh là khi quân phạm thượng, tội không thể tha. Trẫm biết ngươi với nàng coi như có chút giao tình, nhưng trẫm thân vua một nước, ngươi thân lại là Vương gia, tuyệt đối không thể làm chuyện trái pháp luật đâu.” Nói xong thì tha thiết nhìn Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần lạnh lùng đáp: ”Ca ca, ca bắt giam Như Phong thì cứ giam ta chung với nàng là được rồi, có thể cùng một chỗ với nàng, có chết, ta cũng cam lòng.” Lời nói và vẻ mặt của Mộc Vấn Trần hoàn toan không giống nhau.
“Rầm”, Hoàng đế đứng lên, đập mạnh tay lên mặt bàn gỗ, nhìn xuống Mộc Vần Trần, trong mắt hiện lên nhiều cảm xúc, nhưng nét mặt hắn vẫn bình tĩnh, rồi sau đó từ từ lắng xuống.
Chậm rãi ngồi xuống, hoàng đế khẽ lắc đầu, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chuyện hôm nay tạm thời xử lý như vậy, áp giải Úy Trì Như Phong đến thiên lao trông coi nghiêm ngặt, sau đó tra xét lại. Những người khác cùng trẫm đến thư phòng.” Xong hướng hai vị khách quý, nói: ”Để nhị vị chê cười rồi.”
Vân Thiên Trạch lắc đầu, thoáng nhìn qua Như Phong, phe phẩy cây quạt trong tay, không nói gì.
Dung Ức Ảnh lại đột nhiên mở miệng, nề nếp nói: “Ta thấy chẳng đáng chê cười.”
Không khí nhất thời lại cứng ngắc, Đức Vương gia thở dài, trừng mắt liếc Dung Ức Ảnh, hắn vẫn nhìn phía trước, làm như câu kia không phải mình nói.
Như Phong kỳ quái nhìn hắn mở miệng nói: “Bệ hạ, thần biết là thần lừa gạt mọi người, che dấu thân phận mình, nhưng thần giấu diếm thân phận để được nhập quân doanh giết địch lập công, cũng không phải đi làm chuyện xấu. Thần không phục, vì cái gì nữ nhân không thể ra trận giết địch, vì nước lập công! Thần không muốn ngoan ngoãn trong khuê phòng làm những chuyện mình không thích làm, chỉ mong có thể thỏa mãn bản thân ra ngoài rèn luyện một lần!”
“Đúng vậy!” Mộc Vấn Trần ôn nhu nhìn Như Phong, nói: ”Ta chính là thích tình tình như thế.”
Như Phong nhìn trán hoàng đế nổi gân xanh, nén giận liếc Mộc Vấn Trần, người này, không biết là đang đổ thêm dầu vào lửa sao? Có phải hắn muốn mình mau chết không vậy?
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy ngươi giờ đang cùng một nam nhân ở nơi này liếc mắt đưa tình, đó là chuyện nữ nhân nên làm sao?”
Nói đến đây Như Phong thẳng người, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đúng vậy! Thần thích Mộc Vấn Trần, vì cái gì không dám biểu đạt? Hạnh phúc phải do mình nắm chắc, thần thích Mộc Vấn Trần, cho nên mới dám trước mặt nhiều người mà liếc mắt đưa tình với chàng!” Nói xong liền cùng Mộc Vấn Trần hai ánh mắt quấn lấy nhau.
Vân Thiên Trạch ho khan vài tiếng, tần suất phe phẩy cây quạt nhanh hơn rất nhiều.
Phía sau hắn Vân thúc chạy lại khuyên: “Bệ hạ, thân mình ngài còn yếu, nên nghỉ ngơi sớm.”
Lúc này, đứng dưới thiên điện, Úy Trì Hòe Dương đã tỉnh lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới thẳng đến Như Phong, hỏi: “Con thật sự là Như Phong? Là nữ nhi?”
Như Phong gật gật đầu, áy náy nhìn ông, đáp: “Gia gia, người đừng nóng giận a, phải bảo trọng thân thể.”
“Ngày chết của ta a! Úy Trì gia tuyệt hậu rồi!” Úy Trì Hòe Dương đột nhiên rống lớn, quỳ xuống, nước mắt đầm đìa hướng Hoàng đế, nói lớn: “Bệ hạ, là lão thần quản giáo không nghiêm, cầu người xem lão thần nhiều năm phụng sự mà để Như Phong toàn thây đi! Để lão thần một đao xử tử tên đại nghịch bất đạo, kẻ khi quân phạm thượng, tội không thể tha này đi! Sau đó lão thần sẽ tự sát, bệ hạ, lão thần thực có lỗi với người a!”
Nói xong lập tức rút nút buộc đai lưng của Như Phong ra, vận nội lực, đai lưng đột nhiên trở nên cứng rắn lại, hướng thẳng Như Phong.
“Không được!” Giữa sân rất nhiều người hét lớn.
Như Phong đã ngây ngốc cả người, trên thực tế, lúc gia gia xuất hiện mình đã ngây dại, giờ phút này ông còn rút kiếm đâm tới, không tránh né, chỉ ngơ ngác nhìn.
Đương nhiên, Như Phong ngây dại, Mộc Vấn Trần bên cạnh không hề ngốc, không nói hai lời, nhẹ nhàng phẩy tay áo, thanh ảnh lóe lên, Úy Trì Hòe Dương liền đứng lại, đai lưng trong tay cũng mềm xuống, rơi thẳng xuống đất.
Hoàng đế trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn đai lưng kia, gấp gáp hỏi: “Ngươi làm sao có cái kia?”
Như Phong nhìn hoàng đế, nhìn thoáng qua Úy Trì Hòe Dương, chậm rãi nói: “Đúng vậy, là người khác cho thần.”
“Là ai?” Hoàng đế vội vàng truy vấn.
Như Phong lắc đầu, nói: “Vốn là tình cờ gặp nhau, trùng hợp cứu người nọ một mạng, nên hắn mới đem tặng kiếm này. Thần cũng không biết tên hắn.”
“Vậy bộ dạng của hắn ra sao?” Hoàng đế nhăn mặt, lại hỏi.
Như Phong vẫn lắc đầu: “Toàn thân hắn đều giấu trong áo choàng, thần cũng không rõ.”
Hoàng đế lâm vào trầm tư, liếc mắt nhìn Như Phong.
Mọi người bị tình huống trước mắt gây bất ngờ, đây là chuyện gì ? Đai lưng kia có chỗ nào thần kì sao? Tuy nó có thể biến thành trường kiếm, quan trọng là nó và thái độ Hoàng đế có quan hệ gì?”
Như Phong nhìn qua Mộc Vấn Trần, sau đó đến bên Úy Trì Hòe Dương đang bị điểm huyệt, nhẹ giọng nói: “Gia gia, người đừng nóng giận, là con không tốt làm người không có một tôn tử. Nói ra rất dài dòng, còn không phải tại người lúc trước quá mong tôn tử ư? Con cũng không vì thế mà giả nam trang…ai…Là con không tốt.” Như Phong thở dài, kỳ thật cũng không biết mình phải nói gì để giải thích cho rõ.
Nhìn ánh mắt Úy Trì Hòe Dương, Như Phong lại thở dài: “Kỳ thật, có cháu gái cũng không tệ mà.” Nói xong ra ý Mộc Vấn Trần giải huyệt cho gia gia.
Mộc Vấn Trần gật gật đầu, nghe theo.
Úy Trì Hòe Dương động đậy được, lập tức như già thêm mười tuổi, thần sắc thê lương, không nói gì nhìn Như Phong, vội quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, ngài nghĩ muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, là tội thần vô phương dạy dỗ, khiến bọn họ phạm vào tội lớn di thiên.”
Như Phong không đành lòng quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại.
“Phụ hoàng, Úy Trì Như Phong tuy rằng nữ giả nam trang, nhưng nàng lại có công đánh lui Xuân Đằng quốc, là một công rất lớn, ưu khuyết lẫn nhau, thỉnh phụ hoàng xem nàng vì nước lập công, tha cho nàng, không cần giết nàng.” Dục Tuyên đột nhiên đứng ra, lớn tiếng nói.
Vân Thiên Trạch bên cạnh nghe vậy, ho khan vài cái, bất mãn nhìn Dục Tuyên.
Hoàng đế nhìn một màn hỗn loạn này, rục rịch hướng sang Dục Tước, xoa xoa mi tâm (giữa hai lông mày), nhìn vài vị đại thần đang đơ người, nói: “Chư vị ái khanh có ý kiến gì không?”
Mấy người…trọng thần triều đình kia lập tức hồi phục, phát huy uy danh chức trách, hứa hẹn thanh minh cho Như Phong, cho rằng Như Phong nữ giả nam trang cũng là giết địch lập công, cho nên tội không đáng chết. Nhưng cũng có người nói, nếu cho Như Phong thoải mái như nàng muốn, nữ tử trong thiên hạ không phải cũng được nước làm loạn sao, nếu các nàng người nào cũng giả nam nhập ngũ, vậy tương lai thiên hạ chẳng phải cũng loạn sao? Hơn nữa Úy Trì Như Phong lại phạm pháp, tội càng thêm tội.
Dục Tuyên sau khi nghe xong, hừ lạnh một tiếng nói: “Các ngươi nghĩ trên đời còn có ai lợi hại giống Như Phong à? Nữ giả nam trang ư? Các nàng giống nhau sao?” Hừ, ngay cả chính hắn từng thấy vô số nữ tử lừa gạt nam nhân. Ai, nếu như mình sớm biết thân phận của nàng thì tốt rồi, nhất cự ly nhì tốc độ, mình đáng lẽ phải có được nàng.
Mọi người vừa nghe, ngược lại nhìn về phía Như Phong, không khỏi gật đầu cô gái trước mắt tuy có vẻ khuynh quốc, nhưng so với nữ tử bình thường thì khí chất lại khác biệt rất nhiều, bởi vì ánh mắt nàng đang bừng bùng anh khí (khí thái hào hùng), tư thế oai hùng hiên ngang, toàn thân tràn ngập thần thái tự tin, không hổ là con cháu võ tướng! Khó trách lúc nàng mặc nam trang sẽ không nhìn ra thân phận nữ nhi, huống chi nàng lớn lên tính cách khó phân biệt, tài hoa phong lưu, võ công cao cường.
Trên đời này, nam nhân như thế còn ít, huống chi là nữ nhân?
Nhưng mà lão tướng quân sao lại sinh ra đứa cháu gái lớn mật phản nghịch kia? Tư tưởng cùng hành vi không như những nữ nhân khác mà còn không giống người thường.
Hoàng đế hiển nhiên tâm tư đã bị một thanh kiếm đảo loạn, hắn gọi người trình lên thanh kiếm, sờ sờ, nhìn xuống hai phe phái đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, nhìn lại Hoàng đệ mình, giờ phút này đứng bên người Như Phong, mắt nhìn tứ phía, âm thầm bảo hộ Như Phong, không hề để ý mình đang nhìn tới hắn.
Chẳng lẽ đệ ấy thật sự oán hận mình sao? Vì cái gì? Sao hắn phải thích nữ nhân chứ?
“Được rồi, trước áp giải Úy Trì Như Phong đến thiên lao trông coi nghiêm ngặt, sáng ngày mai tiếp tục thảo luận, giờ các ngươi lui xuống đi, lão tướng quân, ngươi cũng nên về trước đi.” Ồn ào quá mức! Có Hoàng đệ ở đây mình luôn làm không xong việc, vốn là kế hoạch hôm nay rất hoàn hảo.
Hoàng hậu vừa nghe, tao nhã đứng lên, âm thanh lạnh lùng nói: “Một màn hài kịch!” Nói xong vẫn lạnh lùng liếc về phía hai huynh đệ Dục Tước.
Hai người âm thầm kêu khổ, nhanh chạy theo sau Hoàng hậu.
Những người khác cũng chầm chậm giải tán, tự bàn luận với nhau.
Úy Trì Hòe Dương vẫn ngơ ngác quỳ một chỗ, đến khi ngự y đến nâng dậy thì ông mới đi.
Mà Như Phong sớm đã bị hai tên lính cường tráng áp giải đi, vì có Mộc Vấn Trần đi cùng, do đó không có mang gông, coi như được cử động tự do. Còn Mộc Vấn Trần ở bên cạnh, hai gã lính kia cũng vô phương, Hoàng đế còn bó tay, bọn họ có biện pháp nào? Muốn cưỡng bức tách ra, sử dụng võ công, có thể thành công sao? Cho nên cứ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Như Phong vừa đi vừa quay qua nhìn Úy Trì Hòe Dương, liền phát hiện đôi mắt vốn ngây dại của ông bỗng nháy liên tục với mình.
Như Phong cả kinh, chân lảo đảo, nếu không có Mộc Vấn Trần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, phỏng chừng đã sớm ngã xuống đất.
Dung Ức Ảnh ánh mắt phức tạp nhìn qua Như Phong, nói: “Ngươi giữ gìn sức khỏe cho tốt.” Nói xong nhanh chóng đi theo Đức vương gia.
Vân Thiên Trạch phe phẩy cây quạt, trừng mắt nhìn Mộc Vân Trần, nói : ”Như Phong, nàng chịu khổ rồi, nhưng mà chuyện này rất nhanh sẽ qua.” Nói xong nhíu nhíu lông mày, xoay người rời đi.
Như Phong nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Vân thúc hướng tới mình, thì thào tự nói: “Thật không có lương tâm, bây giờ ta phải ngồi tù, hắn thì bộ dáng vui sướng khi thấy người ta gặp họa.”
Mộc Vấn Trần sờ tóc nàng, làm rối tung búi tóc của nàng, nói: “Ta thích kiểu tóc ngày xưa của nàng, cái này không đẹp chút nào.”
Như Phong cười hắc hắc, kéo cánh tay Mộc Vấn Trần, bộ dáng kiêu ngạo đến cực điểm.
Mộc Vấn Trần sắc mặt ôn hòa như bao ngày, giống như cùng Như Phong đi đến nơi nào ăn uống chứ không phải đến nhà lao.
Ở một nơi bí mật gần đó, Mộc Đồng mặt mũi trắng xanh, âm thầm thở dài: “Chuyện này khi nào thì kết thúc a? Ngày đó còn lâu lắm.”
Hơn nữa, chủ tử ơi, giờ không phải bàn về kiểu tóc. Chuyện quan trọng là cái mạng nhỏ của Tiểu Phong rốt cuộc có thể giữ hay không?
Hai người trên đường tới thiên lao, phát hiện một bóng người ở trên con đường nhỏ, là Đạm Đài Bối Dao!
Sắc mặt của nàng tái nhợt, mặc bạch y, môi trắng bệch, nhìn chằm chằm Như Phong, nói: “Ngươi thật sự là nữ?”
Như Phong bất đắc dĩ gật đầu: ”Đúng vậy.” Công chúa chỉ cố ý tới đây hỏi chuyện này ư?
Nước mắt Đạm Đài Bối Dao bỗng chảy ào ạt, nói: “Oa oa …tại sao có thể như vậy? Ta thật vất vả mới nhìn trúng một người, oa oa… đau lòng muốn chết.”
Mộc Vấn Trần lạnh lùng nghiêm mặt, nói: “Ngươi quậy đủ chưa?”
Công chúa nhìn Mộc Vấn Trần mặt lạnh tanh, uất ức mím môi, nhìn qua Như Phong một thân nữ trang, đột nhiên xoay người chạy, nói nhanh: “Ta hận ngươi!”
Như Phong ngơ ngác nhìn bóng dáng yểu điệu chạy đi, bất giác nói: “Thật sự là câu thoại trong vở kịch mà!” Nàng đột nhiên nhớ tới đêm đó, vị công chúa này cũng là không nói rõ ràng lại đi mất, giống như cách mà nàng đột ngột xuất hiện vậy.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, lắc đầu, tiếp tục hướng thiên lao mà đi.