Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau giờ ngọ, gió thổi hiu hiu, trời xanh mây trắng, tất cả tựa hồ đều tốt đẹp, Sở Thanh Phong nằm trên giường, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều dễ chịu vô cùng, trừ lúc này.
Nhìn Liễm Âm cẩn cẩn dực dực bưng tới một chén thuốc, hắn nhăn nhó van nài : “Âm, có thể hay không không cần uống nữa, ta khỏe rồi! Không cần bồi bổ nữa!”
Hảo hận a! Cái tên Vân đáng ghét kia cho cái gì đại bổ thang, khó uống gần chết, thật nghi ngờ hắn ta có phải là mỗi bát đại bổ thang đều bốc thêm hai nắm hoàng liên không vậy, nếu không sao có thể đắng như vậy? Thế nhưng thấy Liễm Âm vẻ mặt chờ mong, Thanh Phong hai mắt nhắm tịt, một ngụm uống sạch, mím môi mà nuốt hết. Vừa uống xong liền được đút một viên tùng tử đường vào miệng, mỉm cười mở mắt ra, chỉ thấy Liễm Âm vẻ mặt yêu thương chăm chú nhìn mình, lòng bàn tay còn có vài viên tùng tử đường.
“Thanh Phong, ăn viên đường có tốt hơn không?” Liễm Âm yêu thương hỏi. Mỗi lần thấy Thanh Phong uống thuốc đều khổ sở như thế hắn cũng đau lòng, thế nhưng không uống lại sợ thân thể Phong bất hảo.
Sở Thanh Phong trong lòng ngọt ngào vô cùng, ôm lấy Liễm Âm khẽ nói: “Ân, rất ngọt!” Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên môi Liễm Âm, nhẹ nhàng đưa viên tùng tử đường vào trong miệng của hắn.
Liễm Âm chỉ cảm thấy vị ngọt trên đầu lưỡi, liếm lộng khắp khoang miệng, thỉnh thoảng trào dâng một trận khoái cảm, phản khách vi chủ một phen áp đảo Sở Thanh Phong, cuồng dã mút cái lưỡi mềm mại, không ngừng liếm lộng giữa hai hàm răng.
Sở Thanh Phong bị hắn hôn đến tim đập dồn dập, hai má ửng hồng, hai mắt mê ly, không ngăn được tiếng rên rỉ vui sướng. Xả khai áo hắn, Liễm Âm miệng ngậm hai viên tùng tử đường, đặt lên hõm xương quai xanh khêu gợi, nhẹ nhàng liếm lộng, cắn mút. Đầu lưỡi linh hoạt đưa viên đường nho nhỏ lăn đến thù quả trên ngực khiến chúng dính đầy chất lỏng ngọt ngào, Liễm Âm mới ngậm lấy hai viên đường, ngẩng đầu đưa đến miệng Sở Thanh Phong, nhẹ nhàng hôn, lại đi xuống hai tiểu quả mút nhẹ, thì thầm: “Thanh Phong, ngươi thực ngọt!”
Sở Thanh Phong bị hắn liếm đến nhũn cả người, không ngừng nói: “Âm... A... Thật thoải mái...” Nghe được tiếng ái nhân ngọt ngào đến thế, Liễm Âm cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, xé y phục Sở Thanh Phong, một tay hướng tiết khố của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn dục vọng dã đứng thẳng từ lâu.
Sở Thanh Phong thân mình vặn vẹo, vẻ mặt đỏ bừng khẽ nói: “Âm, ta muốn ngươi!”
Liễm Âm dừng tay, có chút lo lắng: “Thanh Phong, ngươi thân thể còn chưa tốt, ta sợ...”
Sở Thanh Phong cầm tay hắn, sẵng giọng: “Thân thể của ta sớm đã khỏe rồi, ta tự biết!” Nói xong mắc cỡ đỏ mặt, đem y phục trên người cởi ra.
Liễm Âm đã động tình không ngớt, được ái nhân chủ động, hạ thể càng bành trướng. Sở Thanh Phong một tay cầm hạ thể hắn khẽ cười nói: “Tiểu vương gia đã vội vã như vậy!”
Mặt Liễm Âm chuyển đỏ, xấu hổ ngừng lại, không dám nhúc nhích. Sở Thanh Phong thấy hắn như vậy, càng yêu thương sâu đậm, một tay cởi quần áo, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Âm, ta muốn ngươi! Ta yêu ngươi!”
Một câu thúc giục, Liễm Âm chỉ cảm thấy dục vọng như bị ép xuống, môi hôn lên da thịt non mềm của Sở Thanh Phong, bàn tay di chuyển, chạm vào dục vọng nóng bỏng của Sở Thanh Phong, vô thức hạ thể rung động…
Liễm Âm miệng ngậm ngọc trụ trắng noãn khả ái, nhẹ nhàng liếm, đầu lưỡi linh hoạt đùa giỡn tiểu khẩu khẽ mở không ngừng tiết dịch, chủ nhân ngọc trụ đã bị liếm khiến cho cả người mềm nhũn, hai má đỏ bừng, không chịu được van xin: “Âm... Ta muốn...”
Thấy hắn vội vã như vậy, Liễm Âm cũng không đùa hắn nữa, ngậm ngọc trụ trơn nhẵn, từ trên xuống dưới xuất nhập, người bên dưới không ngừng rên rỉ sung sướng, đột nhiên thân thể run lên, một tiếng thét kinh hãi, xuất ra trong miệng Liễm Âm tất cả nhiệt tình.
Cảm xúc mạnh mẽ qua đi, Sở Thanh Phong thở hổn hển, chờ Liễm Âm, một lát đã thấy Liễm Âm ngây ngốc nhìn hạ thể hắn.
“Âm, ta muốn ngươi!” Sở Thanh Phong đỏ mặt nói. Thầm nghĩ, đồ ngốc này, chuyện này mà cũng muốn ta chủ động sao!
“Nga!” Liễm Âm đứng dậy lấy một hạp dược cao, dùng tay lấy một ít thuốc, liền cố gắng hướng hậu đình của mình.
Sở Thanh Phong thoáng chốc ngây dại, kéo lấy tay hắn mắng: “Ngốc tử, ngươi làm cái gì a?”
“Ta, ta sợ ngươi đau, vì...” Liễm Âm thầm nghĩ, ký ức lần trước vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn, Sở Thanh Phong thân thể yếu đuối, nhất định chịu không nổi.
(dễ thương ~~~)
Sở Thanh Phong thoáng chốc rơi lệ, ôm chặt hắn, khẽ nói: “Ngươi tại sao lại đối với ta tốt như vậy? Âm, ngươi là đồ ngốc!”
Liễm Âm vỗ về hắn, ôn nhu nói: “Thanh Phong, ta yêu ngươi, vì vậy sẽ đối tốt với ngươi, đừng khóc, ta sẽ yêu thương ngươi!”
“Âm, cũng không chắc sẽ đau, ngươi cẩn thận….. ta, ta sẽ không đau!” Sở Thanh Phong đỏ mặt nói. Xong nằm xuống, ngượng ngùng mở hai chân.
Liễm Âm phấn chấn lấy một ít dược cao, nhẹ nhàng tại động khẩu phấn hồng vẽ loạn, vừa bôi vừa hỏi: “Thanh Phong, có đau không?”
Sở Thanh Phong thầm nghĩ: kẻ ngốc, chưa tiến vào, sao có thể đau được? Đỏ mặt lắc đầu.
Thấy ái nhân không đau, Liễm Âm quyết tâm, nhẹ nhàng tham nhập một ngón tay, rồi lập tức dừng lại, quan sát biểu tình Sở Thanh Phong, thấy hắn không có tỏ vẻ khó chịu, liền nhẹ nhàng thăm dò nội bích, chậm rãi khai thác, ngón tay nhẹ nhàng thâm nhập, đột nhiên Sở Thanh Phong ngâm khẽ, Liễm Âm vội vã dừng lại, đã thấy hắn bất mãn vặn vẹo thân thể: “Âm, còn muốn…”
Liễm Âm chuyển động ngón tay, lại nghe thấy ái nhân không ngừng kêu khẽ, dục vọng vừa phát tiết lại chậm rãi đứng thẳng lên, hiểu rồi, thì ra là dễ chịu!
Được thế tấn công, ngón tay càng vẽ loạn, đùa giỡn khiến cho người dưới thân thở gấp liên tục, trong miệng ngâm khiếu không ngừng, trong nội bích cũng bắt đầu tiết ra dịch thể trơn dính.
Liễm Âm thuận thế tham nhập thêm một ngón tay, thấy Sở Thanh Phong không hề khó chịu, trái lại sảng khoái kêu to, tiếp tục đưa ba ngón tay vào, không ngừng trừu động, cọ sát điểm mẫn cảm bên trong. Bị đùa giỡn khiến cho Sở Thanh Phong toàn thân đỏ bừng, bị dục vọng dằn vặt vô cùng: “Âm, nhanh lên một chút, ta chịu không nổi! Ta muốn!”
Liễm Âm cẩn cẩn dực dực đưa dục vọng vì chịu đựng đến mức muốn nổ tung, một chút đi vào mật động ướt át. Sở Thanh Phong cau mày, Liễm Âm nhanh chóng dừng lại, không dám nhúc nhích, đè nén dục vọng, ôn nhu nói: “Thanh Phong, đau sao?”
“Không sao, vừa rồi có chút khó chịu, thích ứng một chút thì tốt rồi!” Sở Thanh Phong dỗ dành.
Liễm Âm đem dục vọng đẩy vào sâu trong mật động, động cũng không dám động, rất sợ trân ái bảo bối có nửa điểm khó chịu. Hạ thể truyền đến từng đợt dục vọng làm cho hắn muốn hét thật to, ẩn nhẫn đến mức mồ hôi từng giọt rơi xuống.
Sở Thanh Phong thấy hắn nhẫn nhịn như vậy, trong lòng từ lâu cảm động vạn phần, gắt gao ôm hắn nói: “Âm, ngươi trước hết cử động nhẹ thôi, ta quen dần là được!”
Liễm Âm nhẹ nhàng trừu động, chỉ cảm thấy một loại cảm giác sảng khoái chưa từng có chạy dọc khắp thân thể, hận không thể ngay lập tức nâng người ở dưới mình, một trận cuồng trừu mãnh liệt. Thế nhưng sợ ái nhân đau, liền cố chậm rãi động tác.
Sở Thanh Phong ban đầu có chút trướng đau nhức, khó chịu, một lát sau liền bị dục hỏa trong cơ thể thiêu đốt, vặn vẹo không ngừng, hai mắt mơ màng giục: “Âm, nhanh lên một chút, ta muốn!”
Được ái nhân thúc giục như vậy, Liễm Âm nâng mông hắn lên, một trận sáp lộng như cấp phong bạo vũ, Sở Thanh Phong hai mắt phiên bạch <mắt trắng dã, cơ mà để thể nghe như SM>, trong miệng ngâm kêu, “Âm, ngươi thật khỏe … Chịu không nổi… Dễ chịu muốn chết…”
Thấy ái nhân thoải mái như vậy, Liễm Âm càng cảm thấy hưng phấn, một trận cuồng trừu mạnh mẽ, Sở Thanh Phong hét một tiếng chói tai, phóng xuất.
Liễm Âm được mật động một phen kẹp chặt, cũng phóng ra dục vọng.
Hai người ôm nhau, thở hổn hển, yêu thương nhẹ vỗ về da thịt mềm nhẵn của Sở Thanh Phong, ôn nhu hỏi: “Thanh Phong, có đau không?”
Sở Thanh Phong hai má đỏ hồng, ngượng ngùng nói: “Không đau, rất thoải mái!”
Liễm Âm ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng hỏi: “Một lần nữa được không?” <=)) ta đã bảo đây là sói mà>
Sở Thanh Phong véo nhẹ hắn, xấu hổ mắng: “Sắc phôi, đáng ghét!”
Liễm Âm có chút thẹn thùng: “Vậy quên đi, thân thể ngươi còn chưa tốt, không muốn cũng được!” <xét về mức độ nào đó, họ Hiên Viên đều là trung khuyển công =)) > Nói xong liền muốn xoay người nằm xuống.
Sở Thanh Phong ôm chặt hắn, mắng: “Ngốc tử, ngươi muốn là được!” Nói xong mặt đỏ một mảnh, không dám lại nhìn hắn.
Liễm Âm mặt mày vui vẻ, lập tức trừu động dụng vọng còn nằm trong mật động, lại tiếp tục một trận tình cảm mãnh liệt.