Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Liên Minh Chi Thần
  3. Chương 5: Cuộc gặp gỡ thay đổi định mệnh
Trước /249 Sau

Liên Minh Chi Thần

Chương 5: Cuộc gặp gỡ thay đổi định mệnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Linh khí mầu trắng trong tay nàng ngày càng trở nên cuồng bạo và đang lớn dần ra,sát khí trên gương mặt nàng càng trở trên kinh khủng.

-Hả,ngươi đang dùng yếu pháp gì vậy?

Tên Phong thiếu đằng sau bị hành động của nàng dọa sợ rồi,hắn gương mặt càng trở nên sợ hãi.

-Hừ,cũng chỉ là 1 trò ảo thuật gì đó của ngươi thôi,rất nhanh ta sẽ khiến ngươi quỳ dưới chân ta.

Tên người hầu cũng bị hành động của nàng khiến cho sững lại,hắn chỉ có thể nghĩ đó là 1 trò ảo thuật nào đó để đánh lừa mình mà thôi.

-Ảo thuật,các ngươi có thể thử xem.

Trên mặt nàng nở nụ cười khinh thường nhìn hai tên bọn hắn nói.

Quả cầu mầu trắng trên tay nàng càng trở nên to hơn và khiến mọi thứ xung quanh bắt đầu chao đảo,các loại đồ dung bằng gốm hay thủy tinh không chịu nổi áp lực nên vỡ vụn ra.

-Hả,đó là yêu thuật gì vậy,nhanh giết chết nàng.

Tên Phong thiếu nhìn cảnh tượng xung quanh mặt bị dọa đến trở nên xám xịt,đó là thật rồi nhưng mà cái đó là gì vậy,hắn cảm thấy như tử thần đang để lưỡi hán trên cổ hắn rồi.

-Aaaaaaaaaaaaaaaa..........

Tên người hầu cũng bị dọa cho sợ rồi,hắn cảm thấy thật không thể tin nổi,cảm thấy nếu không giết nàng ngay thì người chết sẽ là bọn hắn,hắn vọi nắm chặt con dao trên tay lao thẳng về phía nàng.

Nhìn tên đang lao đến mình,nàng cũng hơi có chút ngạc nhiên,tốc độ của hắn khá nhanh,nhanh hơn người thường rất nhiều,có lẽ hắn đã được huấn luyện rồi.

Đúng vậy hắn chính là sát thủ được mẹ của Phong thiếu thuê về để bảo vệ con trai của mình,bà tin rằng có hắn con trai của mình sẽ an toàn,nhưng bà lại không ngờ hắn lại chọc đến người không nên chọc nhất trên đời.

-Hừ,chết đi!

Thanh âm lạnh băng của nàng như đánh vào tâm hồn tên người hầu,quả cầu mầu trắng rời khỏi tay nàng lao thẳng đến tên người hầu.

Không kịp ú ớ câu gì,tên người hầu chỉ cảm thấy có thứ gì đó cuồng bạo như hàng ngàn lưỡi kiếm chém vào người mình vậy,hắn cảm thấy đây chính là nỗi đau đớn nhất mà hắn từng trải qua.

Trước kia học tra tấn người khac,hắn cũng nhiều lần sử dụng kiểu dùng dao cứa nhiều nhất vào người nạn nhân,bây giờ cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cảm giác đó rồi.

Đau lắm!

-Nhanh giết nàng,nha............

Tên phong thiếu đang giục tên người hây nhanh giết chết nàng nhưng chưa kịp nói xong câu thì nhìn cảnh tượng tiếp theo khiến hắn bị doa cho vỡ tim rồi.Trước mắt hắn bây giờ là 1 cảnh tượng kinh khủng,những bộ phận cơ thể người tên người hâu bắn tung tóe,mỗi thứ một nơi,có thứ còn bị nát bét như bị chém vụn vậy.

Quay sang nhìn thân ảnh trước mặt mình,trên gương mặt tuyệt mỹ của bà chủ đã bị dính tý máu bắn lên khiến nàng càng trở nên như là ác quỷ vậy.

-Cầu xin đừng giết ta,ta cái gì cũng có thể cho ngươi,tiền,địa vỵ,ta nguyện làm con chó cho ngươi suốt đời,chỉ cần tha mạng cho ta.

Hắn vội bò đến bên chân bà chủ dập đầu cầu xin,bây giờ chỉ cần mang mấy thứ đó ra là chắc chắn có thể đánh động được nàng,với hắn trên đời không ai là không thích mấy thứ đó.

-Mới đầu ta cũng không định giết ngươi,ngươi không đáng,nhưng chỉ trách là ngươi đụng vào nhầm người rồi.

Có thể nếu như người khác nghe thấy hắn nói vậy có thể còn cân nhắc,nhưng nàng không giống người khác.

-Ta không trêu chọc vào ngươi cái gì cả,chả nhẽ...

Thấy nàng nói thế hắn cảm thấy thật khó hiểu,hắn chưa từng chọc vào sát nhân như nàng,chỉ có thể là hắn.

-Đúng vậy,ngươi không nên đụng vào hắn.

Thanh âm của nàng như chắc chắn suy nghĩ của hắn.

-Tại sao,hắn chỉ là 1 tên dân đen,làm sao có thể so với ta được.

Bốp.

Hắn vừa nói xong thì một cái tát thẳng vào mặt hắn khiến hắn cảm thấy như trời đất đảo lộn rồi.

-Ngươi thật là đáng chết mà,với ta hắn chính là nghịch lân của ta.

Ngọc thủ của nàng nắm lấy chóp đầu hắn nói.

-Không,hãy tha cho ta,nếu như ngươi giết ta,cha ta sẽ trả thù cho ta,đến lúc đó ngươi chắc chắn phải chết,không,a.................

Hắn còn chưa kịp uy hiếp nàng thì hắn cảm thấy như cơ thể có gì đó bị người rút ra vậy.

Khẽ vận lực cánh tay,nàng kéo cả đầu cùng xương sống của hắn ra khỏi cổ,mắt hắn trợn trắng nhìn nàng,trong mắt tràn ngập khó tin vào hoảng sợ,nàng thật dám giết hắn.

-Những thứ như ngươi cần phải được loại bỏ khỏi xã hôi.

Khẽ ném cái đầu hắn lên không trung,1 vệt sáng từ tay nàng bắn ra khiến cái đầu nổ tung,cảnh tượng như trong phim kinh di.

Nàng bước chân rời khỏi chỗ này.

Còn TC,lúc này vẫn đang ngồi chơi game,không hề biết là vì hắn mà xảy ra một chuyện kinh khủng nhất trên đời,có lẽ hắn cũng vĩnh viên không biết chuyện đó.

Và chủ,nàng về đến quán,ngó trước ngó sau,thấy không có ai nàng khẽ đưa tay lên đằng trước,không khí bị mở ra,nàng bước chân vào đó rồi biến mất 1 cách vô hình.

Vào đến phong,nàng khẽ cưởi bộ váy đã nhuộm máu lên,1 thứ xuất hiện trong tay nàng nhanh chóng làm biết mất bộ váy.

-Tắm cái đã,thật là dơ mà.

-Huyết tinh,có lẽ có người xui xẻo rồi.

Bên ngoài,phụ quán nhìn lên trên trời cảm thán nói.

Ngày hôm sau.

Hôm nay có vẻ tôi dậy sớm hơn mọi khi,quay sang nhìn đồng hồ mới thấy có gần 5 giờ sáng,không ngủ được tiếp tôi đành bước chân xuống giường,mạc bộ quần áo rồi đi ra ngoài.Lúc này trong quán cũng có một vài người ngồi thông đêm,cũng có vài người mệt nên nằm ngủ trên ghế luôn,cả phụ quán cũng vậy.

Tôi bước chân ra ngoài,khung cảnh vẫn còn tối,ánh đèn đường vẫn còn chiếu sáng,những cơn gió thổi qua người khiến tôi cảm giác hơi lạnh.

Bước chân đi trên đường,nhìn khung cảnh xung quanh,đã có vài người dậy sớm chuẩn bị cho công việc tới của mình,thỉnh thoảng vài cái ô tô hay xe máy chay qua.

Đi được 1 đoạn thì nhìn thấy 1 người khiến tôi hơi nhíu mày.

Đó chính là 1 người mạc bộ quần áo như ăn mày,trên mặt xuất hiện chòm râu đã bạc trắng,trêu đầu là 1 cái mỹ tai bèo rách nát cũ kỹ,quần áo cũng không có lành lặn gì.Nằm đó thỉnh thoảng hơi run lên,chắc cơn gió thôi qua khiến ông hơi lạnh.

-Xin lỗi,ông không có chỗ để về sao?

Tôi đi đến cúi xuống quan tâm hỏi.

-Tôi không có nhà để về,ăn mày như chúng tôi làm gì có nhà,chỉ đi khắp nơi ăn xin kiếm sống,ngủ ngoài đường mà thôi.

Ông lão nghe thấy tôi hỏi khẽ giật mình cảm thán.

-Ông không có con cháu hay sao?

Tôi lại hỏi.

Nhưng ông lão không có trả lời,trên mặt hiện lên hơi đổi,tôi cảm thấy như vậy alf ông chỉ có 1 mình.

-Ông đã ăn gì chưa?

Tôi hỏi tiếp.

-Chưa,tôi đã không ăn gì 2 hôm nay rồi.

Ông lão khẽ cảm thán nói.

-Mấy hôm trước tôi vô tình có cái này,tôi cảm thấy khá đẹp và quý giá nên đinh bán đi để kiếm tiền ăn cơm,nhưng họ lại nói là đấy là đồ giả và còn đánh tôi nữa.

Ông lão lục lọi trong người lỗi ra một thứ,đó là 1 cái hộp,xung quanh bao quanh là chính con rồng nhìn rất dữ tơn,cái hộp đã khá cũ kỹ rồi,tôi nhìn tôi cũng cảm thấy cái hộp này hơi lạ,chả trách họ lại nói là đò giả.

-Vậy ông bán bao nhiêu,tôi mua.

Tôi hỏi,nhìn ông lão như vậy tôi cũng muốn giúp đỡ.

-Nếu như cậu muốn thì không cần tiền nong làm gì,chỉ cậu mời tôi vài cái bánh mỳ là được.

Ông lão nhìn tôi cười cười nói.

-Như vậy thì không được,ông nói giá đi,tôi cũng chả phải người giầu có gì,nhưng có bao nhiêu tôi sẽ giúp.

Tôi quay sang nhìn ông lão gạt tay nói.

-Cậu là người tốt,tôi không muốn lấy tiền của cậu,vài cái bánh là được rồi.

Ông lão cứ quả quyết không lấy tiền của tôi.

-Vậy được,ông đợi tôi lát nhé.

Tôi cũng chịu rồi,tôi quay chân đi đến quán bánh mỳ vừa mới mở cửa mua hơn chục cái.

Nhưng hắn không biết rằng ông lão nhìn hắn trên mặt khẽ nở nụ cười thần bí.

Lát sau tôi quay lại với 1 túi bánh mỳ to và 1 dây dưa và chai nước.

-Đây,ông ăn đi.

Tôi ngồi xuống trước mặt ông lão nói.

-Đây,của cậu.

Ông lão đưa cái hộp cho tôi quay xuống lấy bánh mỳ ăn.

Cái hộp vào tay tôi cảm thấy được 1 sự lạnh lẽo và cảm thấy khá là quen thuộc,như là cái hộp này vốn dĩ của tôi vậy,khẽ nhíu mày tôi cũng chả buồn nghĩ nữa.

Tôi ngồi với ông lão một lát nhìn ông ăn xong mới đứng dậy.Tôi cởi cái áo khoác trên người ra đưa cho ông lão.

-Đây cho ông,hãy giữ ấm cho mình.

Ông lão thấy tôi đưa cho mình cái áo khẽ nhíu mày nhưng rồi vẫn nhận lấy.

Lúc này đã gần sáng rồi,đã có những ánh sáng yếu ới chiếu lên mặt đất.

Ông lão đứng dậy,thấy thế tôi cũng đứng dậy theo.

-Cảm ơn chàng trai trẻ,trời gần sáng rồi,ta phải đi thôi,chúng ta chia tay ở đây nhé.

Ông nói.

-Vâng.....

Tôi đang định nói cái gì đó thì trong họng như bị cái gì đó chặn lại vậy.

Nhìn ông lão bước chân rời đi,trên mặt tôi lúc này đã rơm rớm nước mắt rồi.Cuộc đời thật bất công mà,người ăn không hết người thì chả có mà ăn.Haizz

Nhìn ông đã đi xa tôi cũng quay đầu đi về,gặp ông tôi cũng chả muốn đi dạo nữa.Vừa nãy đưa cho ông cái áo trong đó có mấy trăm nghìn tiền mặt,chắc có lẽ ông cũng dùng được vài ngày nữa.

-Ước gì ông gặp được người giúp đỡ mình.

Tôi ngẩng đầu lên trời,bầu trời đầy sao vẫn còn đó khẽ lẩm bẩm.

Nhưng tôi không biết là khi mà tôi bước chân rời khỏi thì ông lão bỗng nở nụ cười lớn ngẩng đầu lên trời nói.

-Ha ha,chúc chàng trai may mắn,ha ha,các ngươi đợi đó,hắn sẽ tìm các ngươi nhanh thôi.

Tôi chỉ tay lên trời hét lớn.

Tôi bước chân vào quán,đi vào phong leo lên giường ngồi suy nghĩ về ông lão.

Hắn lại không biết rằng lúc mà hắn bước chân ra quán thì cũng có người đi theo hắn.

-Đúng là người ta nhìn trúng mà,nhưng có lẽ chúng ta phải xa nhau một thời gian dài đấy,đừng để ta đợi quá lâu nha.

Thanh âm nữ tử từ trong ngõ vọng ra....

Quảng cáo
Trước /249 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net