Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết bọn họ trầm mặc bao lâu, bốn phía yên tĩnh làm cho bọn họ đều nghĩ đến đối phương đang ngủ.
Lúc này Khúc Tường mới mở miệng, thanh âm cơ hồ là không thể nghe thấy: “Vì sao ngươi phải nằm viện, lại tai nạn xe cộ sao?”
Nghe vậy, Âu Bách Xương nhẹ giọng nói: “Ta mệt nhọc quá độ, từ cảm mạo biến thành viêm phổi, phải nằm viện nửa tháng.”
Khúc Tường nắm chặt chăn cả giận nói: “Ý của ngươi, đây đều là lỗi của ta! Vậy ngươi trở về a, ta có gọi ngươi tới nơi này không? Ta đe dọa ngươi, buộc ngươi theo ta sao?”
Âu Bách Xương ôn nhu trả lời: “Ngươi không cần đe dọa ta, chính ta mê luyến ngươi như vậy, ta nghĩ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi liền yêu ngươi. Khi ở câu lạc bộ, chẳng qua ngươi là vừa nhìn đến ta, ta lại đến gần ngươi. Ta biết câu lạc bộ kia có người bán xuân, nhưng ta chưa từng coi trọng một người, cũng chưa từng xúc động mà phải lên lầu thuê phòng, đối với ngươi mê luyến, nguyên tắc gì ta cũng đều đã quên.”
“Hồ...... Nói bậy!” Khúc Tường có chút run rẩy, đem mặt vùi vào chăn: “Ngươi gạt ta, hiện tại ngươi nói như vậy với ta, buổi sáng ngày mai lại thoái thác? Ngươi sẽ nói ta cùng với mỗi một nam nhân đều chỉ có một chân, còn có thể mắng ta thấp hèn, hạ lưu, ta không bao giờ … nữa tin tưởng ngươi!”
“Khúc Tường, ta thật sự có lỗi, ngươi thật sự đặc biệt, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi liền mê luyến, ngươi biết không? Vì tiếp cận ngươi mà ta đã quên bảo hộ chính mình, nếu ngươi thật sự bán xuân, ta quả thực là muốn giết chết ngươi, hiểu không? Ngươi thật sự làm cho ta quên hết thảy, thầm nghĩ có thể thân mật tiếp xúc với ngươi.”
“Ta không thích nghe, làm ơn câm miệng đi!” Khúc Tường giãy dụa nói.
“Không, ngươi không biết ta có bao nhiêu để ý ngươi! Sau khi rời câu lạc bộ, ta mới phát hiện số điên thoại ngươi cho ta là giả, thông tin về ngươi cái gì cũng không lưu lại, ta lo lắng phiền muộn không có cách nào làm việc, trong đầu đều là thân ảnh của ngươi, còn có cảm giác thỏa mãn khi ở cùng ngươi, kia khiến cho ta quả thực điên rồi; ta thuê thám tử, tìm nơi ở của ngươi. Nếu ngay cả tên ngươi cũng là giả, ta căn bản là không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.”
“Ngươi tìm được ta, sau đó thì thế nào?”
“Khi đó ta phá cửa, nhìn thấy ngươi trên sàn nhà, ta nghĩ ngươi đã chết, tim thiếu chút nữa ngừng đập, rõ ràng chúng ta mới gặp nhau một lần thôi, sao ta lại đối với ngươi có cảm giác như vậy, ngay cả ta cũng không hiểu được. Ta liền đem ngươi về nhà, tìm bác sĩ đến khám bệnh, lúc giúp ngươi lau người, ngươi đối với ta nói lời cảm tạ cùng tươi cười khiến ta thiếu chút nữa không kiềm chế nổi bản thân. Sau đó ta cùng ngươi nói đến điều kiện bao dưỡng, cho nên ngươi mới đối với ngươi yêu thương nhung nhớ ——”
“Ta không có đối với ngươi yêu thương nhung nhớ, đó là ta nghĩ ngươi muốn tổn thương ta!” Khúc Tường quát.
“Ta biết, chính là tình huống đó, ta tưởng ngươi bị tiền tài hấp dẫn, ngươi có biết lúc đó ta có bao nhiêu sinh khí, ta hy vọng ngươi không phải người như vậy, ta hy vọng người chính mình mê luyến không phải người như vậy, nhưng cho dù ngươi thật sự là như vậy, ta vẫn mê luyến ngươi.”
“Ta không phải người như vậy!”
“Sau toàn bộ hiểu lầm đều được giải thích rõ ràng, ta mới biết được ngươi là một sinh viên. Khi quay về công ty, ta chỉ nhớ đến ngươi, không lòng dạ nào mà làm việc, thầm nghĩ tới chuyện gặp mặt ngươi, nói cái gì cũng được, chính là ta lo lắng ngươi có muốn gặp mặt ta hay không. Dù sao ta cũng hiểu lầm ngươi bán xuân, chúng ta còn cùng nhau hơn mười ngày, trừ bỏ ở trên giường, chúng ta căn bản không cùng nhau xuất hiện, ngươi có xem thường con người của ta hay không, xem ta như động vật đầy thú tính? Ta vừa lo lắng, lại vừa muốn gặp ngươi, vì thế ta có ý định đem quy cách máy tính mình không hiểu tới hỏi ngươi, nếu ngày đó là ngươi cự tuyệt ta, có lẽ ta sẽ không tới tìm ngươi nữa.”
Khúc Tường nhẹ nhàng hít thở, Âu Bách Xương xoay người, nâng cánh tay ôm lấy thắt lưng cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Ta thật cao hứng vì ngươi không có cự tuyệt ta, nhưng là ta hơn ngươi bảy, tám tuổi, bây giờ ta sống không như sinh viên các ngươi, không hiểu được ngươi có cho rằng như vậy không thú vị hay không, ta vừa bất an vừa sợ hãi, ngươi biết không? Khi xem cảnh đêm, ta thiếu chút nữa nhịn không được muốn hôn ngươi.”
Khúc Tường không có lên tiếng, chính là thân thể truyền đến rung động.
“Nhưng ta căn không dám hôn ngươi, ta phải tạo cho mình một hình tượng tốt, làm cho ngươi thích ta, không xem ta là người chỉ có xác thịt, mà không có tình yêu. Ta cùng với ngươi ở một chỗ, gần nhau, ta không chỉ mê luyến thân thể ngươi, mà còn cả nụ cười của ngươi, lòng của ngươi, thậm chí cả linh hồn của ngươi.”
“Đủ rồi, không cần nói nữa!” Khúc Tường quát, cậu rời khỏi vòng tay Âu Bách Xương, hốc mắt ướt át.
“Ngươi ngoài mặt nói dễ nghe như vậy, kỳ thật trong lòng ngươi căn bản là không có tin ta, cái gì mê luyến cùng yêu, kia đều là ngươi gạt ta, nếu không có tín nhiệm như thế nào yêu? Vì cái gì ngươi hiểu lầm lí Nghĩa Tín cùng ta có chuyện gì? Đó là bởi vì trong lòng ngươi không hề tin tưởng ta, ngươi một mực hoài nghi ta bán xuân, cho nên khi ta giải thích với ngươi, ngươi hoàn toàn không tin phải không? Thậm chí cười nhạt, cho rằng ta hạ lưu phóng đãng, đối với nam nhân nào cũng có thể!”
“Ta thực sự có lỗi! Khúc Tường.”
“Xuống địa ngục mà hối lỗi, lần đầu tiên của ta là ngươi, ngươi tin tưởng sao? Ngươi nhất định không tin, ngươi nhất định sẽ nói phản ứng của cơ thể ta không giống lần đầu tiên đúng hay không? Cho nên ngươi mới nhận định là ta bán xuân, đã sớm cùng với nam nhân khác!”
“Khúc Tường, ta biết mình sai lầm rồi ——”
“Cơ thể của ta đối với ngươi có phản ứng, chính là ta phức tạp! Rõ ràng biết ngươi đánh giá ta thấp như vậy, vì cái gì còn có phản ứng? Ta hận chết cơ thể của ta, ta thật hy vọng ta có thể cùng với phụ nữ, ta thật hy vọng ta sẽ không nhìn đến nữ nhân lại nghĩ đến ngươi.” Bỗng nhiên Khúc Tường gào khóc: “Ta hận ngươi, càng hận chính bản thân mình, ta trở nên giống với ngươi, đùa giỡn tình cảm của người khác. Nhưng là ít nhất ta còn tốt hơn ngươi, ta chưa cùng các nàng trên giường, cũng không mắng các nàng hạ lưu, thấp hèn.”
“Khúc Tường......”
“Đừng chạm vào ta, ngươi tên hỗn đản này!”
Âu Bách Xương đem toàn bộ khí lực ôm lấy Khúc Tường: “Tha thứ cho ta được không? Ngươi không biết ta hối hận như thế nào đâu, ta biết ta so với trâu bò giống nhau, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, nhưng vì ta rất để ý ngươi. Ta cùng rất nhiều nữ nhân kết giao, chỉ có ngươi mới là mối tình đầu của ta, cho nên ta mới ngốc như vậy, sợ hãi không biết phải làm sao.”
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi tên hỗn đản này, ngươi đem lòng ngươi vứt đi. Thích một người nam nhân đã đủ kỳ quái, ta lại còn thích ngươi, khi ngươi tìm đến ta, ta vui sướng cả đêm không ngủ. Nếu ngươi chỉ cần cơ thể của ta liền nói rõ, đừng đánh đồng với tình cảm của ta, mắng ta thấp hèn!”
“Khúc Tường, ta rất hối hận vì ngày đó đã nói ra những lời kia, ta nguyện ý làm tất cả chỉ mong những lời kia chưa từng được nói ra. Thân thể của ngươi, tấm lòng của ngươi, ta đều thích, không biết chính mình nên làm như thế nào mới tốt. Khúc Tường, van cầu ngươi tha thứ cho ta, không đối với ta hờ hững lần nữa!”
Khúc Tường nắm lấy quần áo Âu Bách Xương, cậu khóc khiến cho cả mắt sưng đỏ: “Ta không tin ngươi, không tin!”
“Vậy để cho ta ở bên cạnh ngươi, cho đến khi ngươi tin tưởng ta được không? Nếu ngươi còn chưa tin ta, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo ta rời đi, bảo ta không cần đến tìm ngươi. Khúc Tường, để cho ta ở bên cạnh ngươi? Ta thật sự mê luyến ngươi, từ lần đầu tiên nhìn đến ngươi, tâm trí ta chỉ có mỗi thân ảnh của ngươi; ta yêu ngươi, yêu đến không bao giờ … hiểu được chính mình đến tột cùng vì cái gì làm ra sự tình kia.”
“Nói lại lần nữa xem.”
“Ta yêu ngươi! Khúc Tường.”
“Nói lại lần nữa xem.”
“Ta thật sự yêu ngươi, Khúc Tường, nếu ngươi có thể tha thứ cho ta, muốn ta từ bỏ Phát Huy, ta cũng nguyện ý.”
Khúc Tường lấy tay che miệng lại, khóc không thành tiếng: “Ngươi không cần gạt ta, Âu Bách Xương, ngươi nếu lại gạt ta, lại hiểu lầm ta, ta thề sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”
Nghe được lời nói của Khúc Tường, Âu Bách Xương cảm động nói: “Ta sẽ quý trọng ngươi, Khúc Tường. Ta yêu ngươi, cả đời yêu ngươi.”
Khúc Tường ôm chặt Âu Bách Xương, ở trong lòng hắn khóc đến không thở nổi; Âu Bách Xương khẽ xoa đầu cậu, không ngừng hôn, an ủi cậu.
Khi Khúc Tường khóc đến mệt mỏi, hắn mới ôm Khúc Tường, hai người cùng nhau đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ giống như còn luyến tiếc mộng đẹp tỉnh lại.
Âu Bách Xương lần đầu tiên cảm thấy được tâm tình nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa là phi thường sung sướng mỉm cười tỉnh lại.
——————————————————–
Khúc Tường khôi phục tính cách trước kia, một lần nữa thiết lập lại quan hệ, hướng bạn bè từng cùng cậu kết giao nói tạ lỗi, hy vọng có thể một lần nữa làm bạn. Mà cậu cùng Âu Bách Xương, bọn họ cùng nhau đi chơi, cùng nhau tâm sự, hoặc nếu không làm gì sẽ ở lại nhà trọ của Khúc Tường xem TV.
Âu Bách Xương cảm giác Khúc Tường đối với hắn vẫn có cảnh giác, vẫn không được tự nhiên, bảo trì khoảng cách với hắn, hắn không muốn làm Khúc Tường cho rằng hắn chỉ muốn thân thể cậu. Nếu bọn họ vì sai lầm mà bắt đầu, hắn lại càng phải cẩn thận che chở tình cảm lưu luyến này, không muốn làm cho nó vì hiểu lầm mà chấm dứt.
Hắn thường nhẹ nhàng đặt vai kề vai cũng không dám quá độ thân mật, lúc xem TV cố ý hay vô tình khẽ vuốt cậu, lực đạo mềm nhẹ, làm cho cậu không còn đề phòng. Bất quá, mỗi khi hắn nhìn thấy nụ cười của Khúc Tường, hắn lại cảm thấy toàn thân nhiệt hỏa, hắn cơ hồ nhịn không được xúc động muốn cùng cậu triền miên đến vĩnh viễn, sánh cùng thiên địa, hắn cơ hồ không thể chịu đựng được loại tra tấn này.
Bọn họ tiếp tục kết giao ba tháng, nhưng là hắn ngay cả hôn cũng không dám hôn Khúc Tường; ngược lại là có những khi Khúc Tường đăm chiêu nhìn hắn chăm chú, hắn lập tức mặt đỏ tim đập nhanh, hắn đành phải tự mình giải quyết bằng nước lạnh, để tránh chính mình lại làm sai. Dần dần, hắn cảm thấy được Khúc Tường tựa hồ cùng hắn ở một chỗ, rất ít tươi cười, hắn không biết mình làm sai chỗ nào, vì sao có khi cậu lộ ra lo lắng cùng ánh mắt trống rỗng.
Mùa xuân qua đi, có ngày Âu Bách Xương lái xe đưa Khúc Tường về nhà, chỉ thấy Khúc Tường cúi đầu không nói, hắn đem xe tạm dừng bên đường, nhẹ giọng hỏi: “Khúc Tường, ngươi làm sao vậy?”
“Chúng ta chia tay đi!” Hắn kinh hãi: “Vì cái gì?”
“Ngươi cùng ta ở một chỗ rất mệt phải không? Kỳ thật ngươi bắt đầu hối hận đúng hay không?”
Vì cái gì Khúc Tường có suy nghĩ này? Âu Bách Xương suy nghĩ hỗn loạn nói: “Không, Khúc Tường, ta cùng một chỗ với ngươi thực thỏa mãn, tuyệt đối không có hối hận, cũng không mệt, ngươi ngàn vạn lần không nên nghĩ thế.”
“Phải không? Vậy vì sao ngươi nhìn ta ngủ lại thở dài? Có đôi không nhìn đến ta lại chạy đi WC, có đôi khi lại......” Khúc Tường cúi gằm mặt: “Có đôi khi ta nghĩ ngươi sẽ hôn ta, nhưng ngươi không có.” Khúc Tường cúi đầu: “Nếu ngươi cảm thấy cùng ta kết giao không thoải mái, cảm thấy ta đơn giản, nói chuyện rất nhàm chán, ngươi đều có thể phản ứng, ta có thể chấp nhận yêu cầu chia tay của ngươi.” Tuy rằng Khúc Tường ngoài miệng nói có thể chịu được, nhưng cậu lại không khống chế được mà rơi lệ.
Âu Bách Xương giật mình, lại đau lòng: “Ta không phiền, cũng không hối hận, ta......”
Hắn đột nhiên đem mặt Khúc Tường nâng lên, lộ ra vẻ mặt ảo não cùng hổ thẹn: “Sau khi ngươi nghe ta nói, nhất định cho rằng ta cùng với cầm thú không có khác biệt. Khúc Tường, kỳ thật ta rất muốn với ngươi, mỗi lần nhìn mặt của ngươi, nụ cười của ngươi, đôi môi của ngươi, thậm chí chỉ cần nhìn đến tay ngươi, hoặc là lúc ngươi đang ngủ, đều làm cho ta không khống chế được.”
Khúc Tường sâu kín nói: “Ngươi không cần gạt ta, ngươi rõ ràng không có biểu hiện.”
“Không, ta tuyệt không bình tĩnh!” Âu Bách Xương hổn hển nói: “Ta quả thực điên rồi, chúng ta vì sai lầm mà bắt đầu, ta sẽ không để nó tiếp tục sai lầm. Ta không thể để cho ngươi nghĩ rằng ta chỉ là muốn thân thể của ngươi a! Ta tận lực biểu hiện sự tao nhã nho nhã, cũng tận lực không đối với ngươi miên man suy nghĩ, nhưng có khi ta căn bản là không có cách nào khống chế chính mình, đành phải chạy đến phòng tắm xối nước lạnh, làm cho chính mình bình tĩnh; ngủ ở bên cạnh ngươi đối với ta mà nói là khảo nghiệm tối nghiêm khắc, ta rốt cuộc chịu không nổi. Ta rất muốn tiến vào thân thể của ngươi, để ngươi dùng ánh mắt cùng thanh âm cầu khát vây quanh ta, ta còn muốn vuốt ve thân thể của ngươi......”
“Đủ rồi, ngươi không cần gạt ta!”
Âu Bách Xương vội la lên: “Ta tuyệt đối không có lừa ngươi, ta thậm chí —— lại nói chuyện đáng xấu hổ, ta thậm chí còn phải tự mình giải quyết. Ở bên cạnh ngươi làm chuyện vô sỉ như vậy, nếu là bị ngươi tỉnh lại phát hiện, ta thật sự liền xong đời.”
Khúc Tường đỏ mặt: “Ngươi gạt ta?”
“Chuyện đáng xấu hổ như vậy, ta cần lừa ngươi sao?” Âu Bách Xương xấu hổ đỏ mặt: “Ta cảm thấy ta quả thực so với động vật không có gì khác biệt, hiện tại chính là, có ngươi ngồi bên người, ta sẽ toàn thân khô nóng, đầu óc thầm nghĩ muốn ngươi. Khúc Tường, bởi vì chuyện này mà ngươi chán ghét ta sao?”
“Ngươi rất khó chịu phải không?”
“Ta......” Âu Bách Xương còn không kịp nói tiếp, tay Khúc Tường đã đã vuốt ve thắt lưng hắn. Âu Bách Xương kinh ngạc nhìn cậu, Khúc Tường đem miệng nâng lên, tìm kiếm môi hắn. Âu Bách Xương cả kinh không biết như thế nào cho phải, nhưng hắn cảm thấy đôi tay không quá thuần thục của Khúc Tường chạm vào dây lưng mình, lôi áo sơmi ra, đem nút quần mở ra.
“Khúc Tường!”
“Ta...... Ta có thể!” Khúc Tường xấu hổ nói không ra lời. Cậu hôn Âu Bách Xương, nhẹ nhàng, tim Âu Bách Xương loạn nhịp; mà tay Khúc Tường chậm rãi đi vào trong quần hắn, lướt qua bụi cỏ, cầm phần thân Âu Bách Xương đang kích động dâng trào dục vọng.
Âu Bách Xương than nhẹ, thân thể không chịu được mà run rẩy; Khúc Tường chậm rãi vỗ về chơi đùa, hắn bắn ra thấm ướt tay cậu.
Cậu xoa nắn, đôi mắt một mảng sương mờ, Âu Bách Xương rốt cuộc chịu không nổi toàn thân một trận mãnh chiến.
Khúc Tường đem mặt dựa vào Âu Bách Xương, ngửi thấy mùi trên người hắn, mùi kia lan tỏa khắp người cậu, cậu thấp giọng nói: “Ta cũng rất muốn với ngươi. Bách Xương, ngươi nguyện ý không?”
Âu Bách Xương vừa vui vừa sợ, tay Khúc Tường âu yếm hạ thân hắn, hắn rước lấy một cỗ nhiệt hỏa: “Ông trời, ta chờ không kịp, ngươi mau tới đây đi!”
“Làm sao?” Nhìn chỗ ngồi nhỏ hẹp, Khúc Tường nhất thời không biết làm sao.
“Đem chân ngươi qua là có thể.”
Khúc Tường rốt cục hiểu Âu Bách Xương muốn nói gì, cậu đỏ mặt đem chân qua, bắc ngang thắt lưng Âu Bách Xương, ngồi trên người hắn; cảm giác Âu Bách Xương động đậy, thân thể cậu nhịn không được khô nóng cùng run rẩy. Nghe thấy Âu Bách Xương hít thở không thành tiếng, Khúc Tường cả kinh nói: “Ta đè lên ngươi sao?”
“Không phải, là ngươi làm cho ta phát cuồng!” Âu Bách Xương hôn Khúc Tường, đem quần Khúc Tường cởi bỏ, hắn run rẩy nói: “Thực xin lỗi, Khúc Tường, ngươi tha thứ cho ta, ta thật sự không đợi được đến lúc về nhà, ngươi nhất định mắng ta là súc sinh!”
Khúc Tường xấu hổ nhẹ giọng nói: “Ta cũng muốn ngươi, Bách Xương, ta đây cũng là súc sinh sao?”
Âu Bách Xương nở nụ cười: “Thực xin lỗi, ta không nên nói mình như vậy.” Lập tức, Khúc Tường vặn vẹo làm cho Âu Bách Xương thở hốc kinh ngạc: “Nga, ông trời, ngươi đừng động, ta có thể rất kích động, ta chờ giờ khắc này đã lâu lắm rồi.”
Âu Bách Xương đưa tay dính chút nướt bọt, xâm nhập dũng đạo của Khúc Tường; hắn nhẹ nhàng chuyển nhập xoa nắn, cảm giác thân thể cậu mềm mại, nóng bỏng. Âu Bách Xương rốt cuộc chịu không được đem dục vọng của chính mình tiến vào thân thể Khúc Tường.
Khúc Tường phát ra thanh âm, tùy hắn từng chút từng chút một tiến vào, cậu chộp lấy vai hắn, tay bất tri bất giác dùng thêm sức.
Âu Bách Xương nhịn không được hỏi: “Thực xin lỗi, ngươi đau không?”
Khúc Tường hãm sâu biểu tình mê người nhìn Âu Bách Xương trìu mến.
Khúc Tường lắc đầu: “Không, thật thoải mái, ta chịu không nổi, a!” Khúc Tường kêu lên, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống; Âu Bách Xương tựa như mất đi lý trí, mãnh liệt điên cùng đoạt lấy nhiệt hỏa trong dũng đạo Khúc Tường.
Khúc Tường ôm lấy bờ vai hắn, không ngừng thừa nhận sự cuồng loạn của hắn, vì cựa độ khoái cảm mà run rẩy không nói nên lời, chỉ có thể đem thân thể tất cả đều giao cho Âu Bách Xương.
Âu Bách Xương hôn cổ cậu, ngực, tiếp theo xé mở áo cậu; hôn nụ hoa kia, hạ thân càng thêm xâm nhập vào trong cơ thể Khúc Tường.
Khúc Tường quát to một tiếng, hai người đạt tới cực điểm.
Cao trào qua đi, Khúc Tường thở dốc ôm chặt Âu Bách Xương, toàn thân hư nhuyễn dựa vào hắn.
Âu Bách Xương giúp cậu mặc quần áo, hắn ôm chặt cậu, lần thứ hai hôn lên môi Khúc Tường: “Ta yêu ngươi, Khúc Tường!”
“Ta cũng yêu ngươi, Bách Xương!” Cậu hôn thật sâu, giống như thế nào cũng không đủ.
Âu Bách Xương đột nhiên đẩy Khúc Tường ra: “Thân thể của ngươi có khỏe không? Ta là rất kích động.”
Khúc Tường mặt đỏ cúi đầu, ở trên vai Âu Bách Xương nói nhỏ: “Thân thể có chút đau, nhưng là ta lại thực sự thỏa mãn. Bách Xương, ta cảm thấy được ta càng yêu ngươi.”
Âu Bách Xương ở trong bóng tối mỉm cười, âu yếm ôm lấy thân thể mềm nhẹ của Khúc Tường.
Ở trong bóng tối, hai người yên lặng chăm chú nhìn nhau, lấy nụ hôn nói với nhau lời yêu thương, cùng nhau thề non hẹn biển.
Toàn văn hoàn.