Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lão thầy bói, ngươi bị lên cơn điên à?” Liễu Bích thất kinh nhìn cử chỉ khác thường của lão Hoen, nếu là lão cờ bạc nổi điên còn có thể, nhưng lão thầy bói luôn luôn trọng diện mạo thì chưa, bên trong đầu lão bỉ ổi này giờ phút này có gì bất ổn, nhăn mày trợn mắt, nhìn qua như là thằng khùng, sau đó lại phát ra uy phong của tên trọc phú. Đương nhiên, cho dù là trọc phú thì cũng là trọc phú bần tiện bỉ ổi.
Robin ngồi một bên trên ghế mềm, ngước đầu lên, nói thầm: “Lão thầy bói thân ái, đầu óc của ta đã bị ngươi làm loạn lên cả, nhất định phải bồi thường ta mấy đồng đánh bạc. Ai, khoản này hẳn là phải như vậy chứ?”
Loran quan tâm hỏi: “Hoen tiên sinh, thân thể ngài không thoải mái ư? Hay là thời gian dài phi hành trên không dễ bị choáng váng đầu, dù sao chúng ta cũng sẽ mau tới, Mercury, không bằng ngươi để cho Vi tước Xa hạ xuống, chúng ta đi bộ vào thành St. Lubin cũng được mà.”
Các học sinh đều thấy kỳ quái nhìn lão Hoen.
Hoen hình như ý thức được phản ứng của chính mình có chút quá khích, nhe hàm răng vàng ra cười nham nhở: “Khà khà, lão nhân gia ta đoán trước, nếu ta tiến nhập thành St. Lubin sẽ gặp phải tai ương đổ máu nên ta tuyệt đối không thể tiến nhập thành St. Lubin. Mercury, lập tức hạ xuống, ngươi không phải có vài gia viên ở ngoại thành sao? Lão nhân gia ta sẽ ở đó ăn quả! Ha ha ta sẽ ở đó mà hưởng thụ một chút!”
Liễu Bích bĩu môi, bất quá cũng không có phản bác vì lý do này có vài phần đáng tin, lão già luôn tin chiêm tinh thuật của hắn là lý lẽ, nếu có người hoài nghi hắn, chắc chắn hắn sẽ lôi người đó ra mà giảng đạo lý. Cam đoan là đau đầu chết luôn. Tuyệt kỹ nhai nhai nói nói của Thiết Phiến lão bà còn thua cả mụ. ( =.= này ai hông hiểu hỏi tui chỉ cho hiểu )
Hoen là cao nhân, hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân nào đó, tâm tư Liễu Bích thay đổi thật nhanh, cười nói: “Chiêm tinh tiên sinh, đừng chỉ lo cho mình, nếu ngươi nói ngươi tiến nhập thành St. Lubin sẽ gặp tai ương đổ máu, vậy chúng ta thì sao? Nếu chiêm tinh thuật của ngươi là cao cao tại thượng, vậy cho chúng ta một chút cảnh báo đi.”
Hoen gãi đầu: “Các ngươi a, hắc hắc, vận mệnh nữ thần đã an bài rất tốt vận mệnh của các ngươi, y theo an bài của vận mênh nữ thần đi tiếp, các ngươi sẽ rất an toàn. Nhất là ngươi, Mercury, tin ta đi nữ thần cũng chính là ngươi.”
Các học sinh thiếu chút nữa phì cười, lão Hoen này không phải nói nhảm sao? Cái mũi của Liễu Bích tý nữa thì nổ luôn rồi, nói nhảm, vận mệnh nữ thần cũng là chính ta? Vận mệnh của bất kỳ ai cũng do người đó tự nắm bắt. Ngươi chờ xem, ta sẽ làm cho ngươi tin điều đó…
Robin lắc đầu: “Quên đi, như vậy sao, Mercury, đáp xuống vườn quả đi, để cho lão thầy bói ăn quả tới chết! Hừ, hắn đáng chết.”
Liễu Bích mang theo nghi vấn đáp xuống gia viên cách thành hơn ba mươi dặm, gia viên này chiếm cứ ba ngọn núi, cũng là của Unicorn bị thua trong khi cờ bạc với Liễu Bích. Xa xa nhìn lại, núi xanh nước biếc, hoa quả nở rộ, cảnh sắc thật ra là rất đẹp, hơn nữa trên ngọn núi trung tâm còn có một biệt thự, ưu ưu trang nhã, lão Hoen vừa nhìn thấy nơi mình sẽ ở lại hưởng thụ một đoạn thời gian, lập tức mừng rỡ không thể ngậm miệng cười cười nhảy múa.
Liễu Bích đưa khế ước tiếp thu gia viên, điểm danh bốn mươi nô bộc, đặc ý chọn ra một nô bộc nhìn sáng dạ một chút làm quản gia, chỉ đạo một chút việc "trọng yếu", sau đó nghỉ ngơi, rồi sẽ tiếp tục rời đi. Lúc nàng rời đi tới giờ chưa gặp qua vú Miya (cái bà này là bà mụ hay bà vú mới đúng @@ l), tính thời gian, Liễu Bích cùng lão mụ Miya là thân nhân gần gũi nhất đã hơn nửa năm chưa có gặp mặt, thật sự rất nhớ.
Các học sinh đều bận rộn chuyển hành lý lên xe ngựa, còn Loran lại lặng lẽ đi tới dưới tán cây, một mặt hái táo, một mặt liếc nhìn lão thầy bói nói: “Hoen tiên sinh, làm phiền ngài chút được không?”
Loran quay đầu nhìn các vị đồng học chuẩn bị xuất phát, ấp úng thấp giọng nói: “Ngài, ngài có thể sử dụng chiêm tinh thuật đại đại danh mà giúp ta một việc được không?”
“Sao?” Tà nhãn của Hoen đánh giá Loran, đột nhiên nhếch miệng cười: “Ngươi muốn hỏi tương lai ngươi và Mercury?”
Loran có chút chột bụng, kỳ thật hắn căn bản không tin chiêm tinh thuật của lão Hoen, bất quá đây là tình đầu của trai trẻ, cũng thích nhờ thầy tướng số đoán trước một chút tin tức của người yêu, mặc dù trong lòng biết thầy bói nói láo ăn tiền, nhưng cũng muốn nghe một chút lời nói tốt đẹp, đây cũng gọi là đạo lý.
“À được thôi. Vậy giúp xú tiểu tử nhà ngươi cũng không sao, nhưng ả kia không tin tưởng chân lý của lão nhân gia. Lão nhân gia ta phá lệ giúp xú tiểu tử ngươi một lần. Lúc này đây. Để cho ta nhìn tương lai của ngươi cùng Mercury là cái dạng gì…” Lão thầy bói xoa xoa thủy tinh cầu, hai mắt khép hờ, nhưng thật có khí chất siêu thoát của thế ngoại cao nhân. Bất quá bỏ qua bộ răng súng và vàng cùng mùi hôi tởm của lão thì…
Loran không tự giác bắt đầu khẩn trương, trong lòng xoay chuyển, Hoen tiên sinh hẳn là đoán trước được kết quả? Hôn lễ của mình cùng Mercury sẽ náo nhiệt cỡ nào, nhưng tương lai ta và nàng sẽ có bao nhiêu hài tử?
Nhưng thật không tưởng, Hoen tiên sinh đột nhiên mở to hai mắt, thán khí: “Không tốt, không tốt.”
Trong lòng Loran căng thẳng, vội vã hỏi kết quả.
Hoen lắc đầu nói: “Loran đồng học, ngươi cần cố gắng, bởi vì trong thành St. Lubin, ngươi sẽ gặp phải một tình địch, mà không những một có thể là hai.”
Loran cả kinh, vội la lên: “Chẳng lẽ là người yêu của Mercury sao? Nhưng ta nghe Toya nói qua, Mercury nàng ta rất trong sáng thánh thiện…và quả thật chưa có người yêu.”
“Hắc hắc, quả thật là người yêu Mercury, sau khi vào thành ngươi sẽ biết, Loran tiểu tử, ngươi sắp gặp phải một hồi tranh đấu gian khổ vô cùng, nếu muốn giữ được ý trung nhân, ngươi phải ra sức hơn.”
Câu nói rất dài, nhưng Loran chỉ nghe mỗi câu "quả thật là người yêu Mercury", càng làm cho Loran lo lắng không thôi, nhưng hắn lại nghĩ, Mercury không có yêu ai là tốt rồi, chính mình cũng là ý trung nhân của nàng, chỉ bằng nhân phẩm, năng lực cùng lòng thương người của Mercury dám chắc không ai hơn, như vậy mới chứng minh được con mắt tinh tường của mình về một nàng dâu cho gia tộc?
Hơn nữa Hoen tiên sinh nhìn thế nào cũng không phải là kẻ lừa đảo, bản thân mình cũng không đặt lời nói của hắn trong lòng. Nghĩ vậy, Loran xoay người đến bên Liễu Bích, lại tiếp tục dùng ánh mắt mị hoặc dõi theo từng cử chỉ, lời nói của Mercury. Cũng như tiểu thuyết tình yêu thường nói "yêu một người sẽ hoàn toàn rơi vào lưới tình, và sẽ mãi nhìn thấy người đó".
Đoàn người ngồi xe ngựa rời đi, bên trong gia viên các nô bộc đưa mắt nhìn tân chủ nhân rời đi, đột nhiên bắt đầu nói chuyện: “Này này, ngươi nghe nói tin đồn bên trong thành St. Lubin chưa? Hình như liên quan tới tân chủ nhân của chúng ta”
“Nghe đồn cái gì? Đáng chết, chúng ta chỉ là người hầu cùng nô bộc, không thể rời đi gia viên này, ngươi từ đâu nghe được tin đồn”
“Là công nhân lần trước nói cho ta biết, hắn nói…”
“Chèn đét ơi, ngươi sao không nói chuyện này cho chủ nhân? Nói không chừng sẽ có thưởng đó”
“Ta không có khùng. Thánh giáo pháp luật bên trong ghi rõ, nô bộc tùy ý đàm phán chuyện cùng đại nhân vật, sẽ bị dụng hình. Bây giờ tân chủ nhân tính tình thế nào ta còn chưa biết, ngươi nói ta dám tùy tiện nói lung tung hả.”
“Thôi quên đi. chúng ta chỉ là nô bộc, bàn luận cái gì? Hơn nữa, chủ nhân của gia viên này một năm mới tới vài lần, chúng ta nên khéo léo là được, bất quá chủ nhân lần này thật xinh đẹp.”
Quản sự tân nhiệm lớn tiếng chỉ huy mọi người: “Mercury chủ nhân của chúng ta được gọi là "Thiên Sứ Thiện Lương" của thành St. Lubin. Có thể làm nô bộc của người là may mắn của chúng ta. Chúng ta mau tiến hành nghi thức đón chào.”
Tất cả nô bộc lập tức cùng kêu lên: “Vâng, thưa quản gia.”
Bốn chủ ngựa kéo một chiếc xe ngựa xa hoa rất nhanh tới cửa đông thành St. Lubin, mà các học sinh tạm thời rời đi, Robin mang theo các học sinh tới phòng xử án của chính phủ P’Linding, thông báo bọn họ tới thành St. Lubin. Mà Liễu Bích lại giao tất cả việc này cho Robin, giá tiền đương nhiên là 10 hoàng xu. Sau đó nàng đầu tiên đi tìm một nơi an tĩnh thả ra Beryl và Moldavite.
“Ai, một ngàn năm rồi, biến hóa của thành St. Lubin thật lớn! Chúng ta cơ hồ không nhận ra đây là thành St. Lubin nữa rồi.”
Beryl cùng Moldavite giờ phút này đã có thể tự do hành động dưới ánh mặt trời, rốt cục cũng nhìn không ra chút dấu vết của âm linh, thậm chí Hoán Cốt cũng không cảm nhận được một chút tà khí trên người họ, sự khác biệt lần này là hai vị này trở thành tâm điểm của nhiều ánh mắt với vẻ ngoài mỹ mạo của một cặp song sinh mỹ nữ.
Đi dạo qua khu Quý tộc ở thành Đông, Liễu Bích nhìn kiến trúc hai bên không có gì biến hóa, cười nói: “Hai vị a di, ta muốn cho các ngươi một thân phận, các ngươi xem, thân phận gì thích hợp với các ngươi”
Beryl cảm khái thở dài: “Ta không biết, biến hóa thật sự quá lớn, tỷ muội chúng ta đối diện với thời đại này cảm thấy phi thường xa lạ, tựa như là một thế giới khác. Mercury, ngươi xem thân phận gì thì phù hợp, sẽ không có gì lộ ra, giúp chung ta an bài.”
Liễu Bích cười nói: “Tốt lắm, Marvell tiên sinh cùng hắc điếm tại thành St. Lubin đều có chút thế lực, thông qua bọn họ, ta có thể rất dễ dàng chứng minh thân phận các ngươi. Thân phận cụ thể sẽ là …”
Liễu Bích phồng đôi má xinh lên một cái nói: “Hộ Đấu thế nào? Như vậy các vị tiền bối sau khi hoàn toàn chuyển hóa, có thể danh chính ngôn thuận gia nhập Hộ vệ đoàn của các ngươi, mà ta cũng có thể nói, chư vị a di là hộ đấu giả trong hộ vệ đoàn của ta.”
Song sinh lão bà liếc nhau, trước sau gật đầu, đề nghị này mặc dù che dấu "mưu đồ" của Liễu Bích rất cao, nhưng các lão tổ mẫu hiện không thể rời xa Liễu Bích, lại không rõ thời đại này, không thể làm gì hơn là tiếp nhận. Trọng yếu nhất là, các nàng bây giờ cùng Liễu Bích hợp tác không có mâu thuẫn, "bởi vì Liễu Bích là một người thiện lương, thánh thiện, trong sáng ( -.- ) thương người…", dù vậy họ sẽ nhận ra "lời khen" này rất nhanh sau này.
Liễu Bích cười thầm trong lòng, từ giờ trở đi, ít nhất trên danh phận các lão tổ mẫu là công vệ của mình… hắc hắc
Đang cười trộm, đột nhiên Liễu Bích phát hiện xung quanh có chút khác lạ, nơi này là khu Quý tộc thành Đông, giờ phút này lại đang là ban đêm, trên đường hẳn phải có nhiều quý tộc cùng phú thương mới ăn xong cơm chiều, lẽ ra phải đi bộ chuẩn bị đi tới các nơi tham dự cuộc sống về đêm của quý tộc. Vốn loại tình hình này mỗi đêm tại thành St. Lubin đều có thể thấy. Nhưng hôm nay, quý tộc cùng phú thương trên dường vừa nhìn thấy Liễu Bích, chỉ cần nhận ra con gái thứ ba của gia tộc Michael, Mercury bá tước tiểu thư, ánh mắt lập tức trở nên quái dị.
Mới đầu Liễu Bích không thèm để ý, bởi vì theo đại ca Toya nói, tin tức nàng từ ngu ngốc biến thành Song Thân Thiên Sứ đã truyền tới đế đố, mọi người trong đế đô biết tin này thì vẻ mặt quái dị một chút cũng có thể giải thích. Nhưng không bao lâu, Liễu Bích cùng mấy quý tộc ngày trước quen biết chào hỏi, phát hiện bọn họ đều không muốn đáp lời mình.
“Chuyện gì vậy nè?”
Cho dù mình bị trục xuất gia môn, nhưng cũng là một vị bá tước cao quý, các quý tộc khác không thể làm hành động thất lễ như thế được.