Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
Đã nói dối lại còn bị bắt ngay tại trận.
Chu Lai nhấn phanh dừng lại, không hề chột dạ, lại còn tỏ ra rất hiểu chuyện: “Tớ không muốn phá hỏng chuyện tốt của cậu thôi.”
Lâm Tư Dật khẽ cười nói: “Chu Lai, đề nghị cậu tắt máy xuống xe, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Chu Lai vừa mới lái xe đi không được trăm mét, bây giờ lại phải tìm chỗ đỗ xe khác, cô ảo não đi đỗ xe.
Đợi Chu Lai xuống xe, Lâm Tư Dật đã đứng trước mặt cô.
Chu Lai lấy chiếc áo khoác của Lâm Tư Dật ra đưa cho anh: “Này, áo của cậu.”
“Cảm ơn.” Đôi mắt thâm thuý của Lâm Tư Dật nhìn Chu Lai, dường như anh đắn đo gì đó, cuối cùng cũng mở miệng: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ.”
Chu Lai cũng ‘có qua có lại’: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Lâm Tư Dật lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ nhỏ, trông rất đẹp mắt. Anh mở chiếc hộp ra trước mặt Chu Lai, bên trong là một chú mèo nhỏ xinh được làm thủ công.
Chu Lai không ngờ mình được nhận quà noel, cô hơi bất ngờ. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, dù bao nhiêu tuổi đều thích được tặng quà, huống chi là quà tặng bất ngờ như này.
“Tặng tớ sao?” Chu Lai hỏi.
Lâm Tư Dật gật đầu, để chiếc hộp vào tay Chu Lai, sau đó bổ sung một câu: “Tặng cậu quà Giáng Sinh.”
Món quà này không phải món quà quý hiếm gì nhưng bù lại nó lại có hình dáng nhỏ nhỏ xinh xinh, sinh động như thật.
Chu Lai là người rất thích mèo.
Tiếp theo Lâm Tư Dật bâng quơ tung ra một quả bom: “Đây là tự tay tớ làm, có lẽ không được đẹp lắm.”
Chu Lai kinh ngạc đến sững sờ, vì vậy cô lại cúi đầu nhìn chú mèo nhỏ trên tay mình.
Cô vốn tưởng đây là đồ của nhà máy sản xuất hàng loạt, không hề nghĩ đến nó là đồ làm thủ công.
“Sao cậu làm được hay vậy? Mà sao cậu lại chọn làm cái này?”
“Cũng tạm, may là không quá xấu, tớ nhớ là cậu rất thích mèo.”
“Ôiiii, đáng yêu quá đi mất!” Chu Lai cảm thấy bản thân bị sự đáng yêu này đánh gục rồi: “Nhưng mà tớ không chuẩn bị quà cho cậu.”
Lâm Tư Dật nói không sao.
Anh rất tự trách bản thân đã để cô đợi mình ở cổng trường lâu như vậy, món quà này cũng như là một món quà nhận lỗi.
“Cậu đang bận à?” Chu Lai hỏi.
Lâm Tư Dật gật đầu: “Ừ, thầy còn đang đợi tài liệu của tớ, tớ phải nhanh chóng hoàn thành.”
“Được rồi.” Chu Lai quơ quơ hộp quà: “Vậy cậu đi làm việc đi, hôm nào rảnh tới mời cậu đi ăn.”
Thực tế những câu kiểu này chỉ là lời nói khách sáo, vốn sẽ chẳng bao giờ có “hôm nào”.
Chu Lai cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Lâm Tư Dật đứng ở chỗ giao giữa ánh sáng và bóng tối, anh dừng lại một chút rồi nói: “Hôm nào là hôm nào?”
Anh nhìn cô, biểu cảm tự nhiên, mặt lộ vẻ nghiêm túc như đây là một chuyện rất quan trọng cần phải hoàn thành.
Chu Lai theo phản xạ nói: “Tớ khá rảnh, lúc nào cũng được, cậu xem rồi chọn ngày đi.”
Lâm Tư Dật nói: “Ngày kia, tối thứ bảy được chứ?”
Chu Lai không suy nghĩ gì mà trả lời: “Được.”
“Ừ.”
“Tớ đi đây.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Ừ.”
“Về đến nhà thì báo cho tớ biết nhé.”
“Ừ.”
“Cậu lên xe đi, tớ tiễn cậu.”
Lâm Tư Dật nghe vậy khóe miệng cong lên, nụ cười mang theo sự ấm áp. Khuôn mặt góc cạnh chính là vậy, không cười thì trông rất lạnh lùng nhưng cười lên mặt mày như bừng sáng, đôi mắt lấp lánh như biển sao trời, tạo cho người khác cảm thấy gần gũi.
Chu Lai cũng bị anh ảnh hưởng mà cười theo, đáy lòng cô dâng lên cảm xúc kì lạ như một ly nước ngọt có ga lăn tăn nổi bọt.
Cái gọi là tình yêu sét đánh xem ra cũng chỉ là thấy sắc nổi tư tâm.
Chu Lai thừa nhận cô là một kẻ mê trai không hơn không kém.
***
Chu Lai rất thích mèo nhưng tiếc là cô bị dị ứng với lông mèo.
Về đến nhà, Chu Lai phân vân không biết nên bày món quà nhỏ này ở đâu thì chú ý tới chỗ giá bày đồ thủ công có quả cầu pha lê màu tím nhạt. Chu Lai để mèo nhỏ bên cạnh chiếc cúp, thuận tay cầm quả cầu pha lê lên ngắm.
Dưới đế quả cầu pha lê còn có một công tắc đèn nhỏ có thể bật tắt. Khi bật đèn lên, quả cầu sẽ chuyển sang màu hồng tím và những con vật nhỏ bên trong trông rất sinh động. Nếu lắc quả cầu thì sẽ có những bông tuyết rơi xuống như thật.
Quả cầu pha lê này do một người hâm mộ có nickname là “Sao thuỷ nhưng không có nước” tặng. Nó có ý nghĩa rất quan trọng với cô.
Trước đó Chu Lai không ở đây mà ở chỗ khác, khi chuyển nhà cô cũng không quên mang nó theo. Nó vẫn luôn được bày ở đây, chỉ cần vươn tay là có thể với tới nên cô không quá chú ý đến nó. Bây giờ nhìn kỹ sẽ thấy một lớp bụi mỏng trên mặt quả cầu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của nó.
Tính ra Sao Thuỷ nhưng không có nước là người hâm mộ thời đầu của Chu Lai.
Thời điểm Chu Lai còn chưa được nhiều người biết đến, số người theo dõi Weibo của cô cũng chưa qua ba chữ số, Sao Thuỷ nhưng không có nước đã bắt đầu chú ý tới cô.
Ban đầu Sao Thuỷ nhưng không có nước chỉ like và share Weibo cho cô, không bình luận gì vào bài đăng của cô. Mãi cho tới thời điểm Chu Lai mệt mỏi đăng trạng thái nản lòng, Sao Thuỷ nhưng không có nước lần đầu tiên bình luận an ủi cô: [Đừng nản lòng. Bạn nghĩ là đã chạm đáy nhưng biết đâu chạm đáy là để có sức bật lớn hơn. Chúng ta cùng nhau cố gắng.]
Từ đó trở đi cô rất hay nhận được bình luận đến từ tài khoản này, đặc biệt là những bài viết được ít bình luận. Dường như chỉ cần Sao Thủy nhưng không có nước bình luận là Chu Lai nhất định sẽ trả lời. Lúc đó cô gửi một loạt icon mặt khóc và nói mình đang gặp khó khăn cho Sao Thuỷ nhưng không có nước.
Có lẽ là nhận được trả lời nên Sao Thuỷ nhưng không có nước ngày càng bình luận nhiều hơn trong các bài đăng của cô.
Mỗi lần Chu Lai đăng ảnh, Sao Thuỷ nhưng không có nước đều nhiệt tình khen cô.
Có đôi khi Chu Lai ủ rũ, người đầu tiên an ủi cô cũng là Sao Thuỷ nhưng không có nước.
Dần dần Chu Lai cũng chú ý đến tài khoản Sao Thuỷ nhưng không có nước này và trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhau. Cô cũng hay nhắn tin tâm sự với Sao Thuỷ nhưng không có nước.
Hai người không hề biết nhau nhưng lại rất thân quen.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, Chu Lai phải lên Weibo làm tí doanh thu. Như mọi khi cô chụp vài tấm ảnh rồi chọn ra một tấm hoàn hảo nhất. Mặc dù bây giờ có nhiều ứng dụng chỉnh sửa rất tiện lợi nhưng Chu Lai chưa bao giờ dùng đến những ứng dụng đó. Cô chỉ cần tìm góc đẹp và ánh sáng thích hợp là được.
Sau khi ảnh được đăng lên thì cô nhận được rất nhiều lời khen.
Chu Lai tiện thể lướt Weibo luôn, trong lúc vô tình lại lướt thấy bài đăng của Sao Thuỷ nhưng không có nước.
Nửa tiếng trước Sao Thuỷ nhưng không có nước cập nhật trạng thái mới, đăng ảnh cây thông Noel và kèm chú thích: [Because of you.]
Chu Lai cảm thấy cây thông này quen lắm nhưng trong lễ Giáng Sinh thì thiếu gì cây thông kiểu này.
Cô ấn vào phần bình luận của bài viết, để lại một câu trêu chọc: [Đang yêu à?]
Thực ra Chu Lai không biết một chút gì về Sao Thuỷ nhưng không có nước như tên, tuổi hay là phương thức liên lạc. Chu Lai cảm thấy đây là một cô gái, dù sao thì người hâm mộ của cô 80% là nữ.
Bao năm qua không phải Chu Lai chưa từng cảm ơn người hâm mô cứng cựa của mình nhưng dường như Sao Thuỷ nhưng không có nước không muốn phá vỡ mối quan hệ hiện tại, “cô ấy” không muốn tham gia fan meeting, cũng không nhận quà của cô.
Chu Lai luôn cảm thấy người hâm mộ này của mình rất thần bí.
***
Chu Lai hẹn Lâm Tư Dật thứ 7 đi ăn tối nhưng cô lại thất hẹn.
Không phải Chu Lai quên hẹn với Lâm Tư Dật. Với cô cũng nghĩ đến việc chọn quà cho Lâm Tư Dật. Nhưng Chu Lai lại quên mất thứ 7 cô phải tham gia buổi lễ của một thương hiệu và đương nhiên cô không thể vẹn cả đôi đường.
Sáng sớm thứ 7, Chu Lai vẫn còn đang ngủ thì trợ lý Bách Hoa Hoa đã đến cửa đón cô, tay xách nách mang.
Thấy Chu Lai còn đang ngủ, Bách Hoa Hoa liền sốt ruột: “Bà cô của tôi ơi, sao chị còn ngủ vậy? 10 giờ là chúng ta phải lên máy bay rồi! Chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ check-in.”
Chu Lai mờ mịt, tóc tai vẫn rối tung, cái bịt mắt vẫn còn ở trên trán: “Kịp lên máy bay gì?”
Bách Hoa Hoa nghe vậy biết ngay là cô quên rồi nên nói ngắn gọn: “Đến thành bố B, tham gia hoạt động của thương hiệu C.”
Hoạt động này đã được lên từ tháng trước, Chu Lai là KOL duy nhất được mời.
Thành tựu một năm qua của Chu Lai ai cũng rõ, không chỉ nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp mà năng lực làm việc cũng không thể chê vào đâu được. Khoảng thời gian trước Chu Lai tham gia hoạt động của các tổ chức phúc lợi xã hội được cơ quan nhà nước khe. Có lẽ đây cũng là lý do cô được mời tham gia hoạt động này.
Chu Lai không kịp suy nghĩ gì đã bị Bách Hoa Hoa đẩy vào phòng tắm rửa mặt.
Toàn bộ quá trình cô vẫn lơ mơ cho đến khi lên máy bay. Tiếp viên nhắc nhở tắt nguồn điện thoại. Lúc đó Chu Lai vẫn còn rất buồn ngủ nên ngủ bù trên máy bay.
Sau khi xuống máy bay, cô bận rộn đến độ không kịp thở. Nào là trang điểm, nào là thử quần áo rồi còn chụp ảnh và nhận phỏng vấn từ phía truyền thông.
Từ nhỏ môi trường sống của Chu Lai đã rất tốt nên cô không hề luông cuống trước những trường hợp như thế này.
Nhưng hôm nay có không ít nghệ sĩ tham gia, cô cũng như quần chúng cầm điện thoại chụp lén Idol, lại còn mặt dày đi xin chữ ký nên bị trợ lý Bách Hoa Hoa mắng: “Chị đại của tôi ơi, dù gì chị cũng là người tham dự buổi lễ đó! Chị làm như vậy là hạ thấp giá trị của bản thân!”
Chu Lai nào có quan tâm, cô cũng không phải người trong giới Showbiz.
Lúc tham gia buổi lễ, Chu Lai đưa điện thoại cho Bách Hoa Hoa. Chuyện bất ngờ đó là cô gặp bạn trai cũ – Giản Chấn khi chuẩn bị đi lên thảm đỏ.
Thời đại này yêu đương qua lại là chuyện bình thường, Giản Chấn cũng không phải là ca sĩ thần tượng, hẹn hò cũng là chuyện bình thường. Mà thân phận KOL của Chu Lai vẫn còn đó, không giảm xuống, hai người cũng có vị trí nhất định nào đó trong lòng cư dân mạng.
Chu Lai không ngờ hai người lại gặp nhau ở đây, nhưng gặp rồi cũng không sao. Cô không phải người ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng. Huống chi lúc chia tay cô cũng không sai, còn đúng tình hợp lý.
Chu Lai không muốn diễn tiết mục thâm tình với Giản Chấn nhưng không ngờ Giản Chấn lại chủ động tới chào hỏi Chu Lai.
Hậu trường có nhiều người, ai cũng ôm suy nghĩ xem kịch hay của hai người. Chu Lai không tiện làm mất mặt Giản Chấn ở trường hợp này nên qua loa trả lời vài câu.
Hơn một năm không gặp, có thể là do yêu cầu tạo hình nên Giản Chấn gầy đi không ít. Người mà gầy đi thì xương cũng lộ rõ. Gương mặt Giản Chấn sắc bén góc cạnh, người có thể vào giới giải trí thì gương mặt tất nhiên phải đẹp.
Rõ ràng đây là mánh khóe của ban tổ chức, họ sắp xếp Chu Lai và Giản Chân nối tiếp nhau lên thảm đỏ.
Hôm nay Chu Lai mặc bộ váy xẻ tà cao, nổi bật không thua kém gì những nữ nghệ sĩ trong giới Showbiz, thậm chí có thể nói là ngang ngửa nhau. Sau khi buổi lễ đêm đó được công bố ra, người hâm mộ của Chu Lai cảm thấy rất tự hào. Nhưng dù sao cũng không phải nghệ sĩ nổi tiếng gì nên Chu Lai cũng không muốn thuê acc clone mua hot search. Cô chỉ đến góp vui mà thôi.
Nhưng điều bất ngờ đó là trong buổi lễ có một đoạn nhạc đệm nhỏ lại khiến Chu Lai phải lên hot search. Đó là vào thời điểm gần cuối thảm đỏ, do guốc của Chu Lai có vấn đề nên cô bị ngã. Lúc này Giản Chấn ở đằng sau vội vàng đi lên đỡ cô.
Các nhà báo lập tức chụp lại khoảnh khắc này và lập tức có tiêu đề hot girl đang nổi và bạn trai cũ liếc mắt đưa tình khiến người đọc không khỏi phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.
Kết thúc buổi lễ, Chu Lai đã quyết định ở lại thành phố B, chuẩn bị đến khách sạn mà ban tổ chức đã sắp xếp.
Trước khi lên xe về khách sạn, Bách Hoa Hoa đưa điện thoại cho cô, rồi kể lại với vẻ mặt hết sức sinh động: “Hai người lên hot search rồi! Cư dân mạng còn lấy ảnh Giản Chấn đỡ chị làm JPG, mọi người rất mong chờ hai người quay lại.”
Chu Lai mệt mỏi hỏi Bách Hoa Hoa: “Có gì ăn không?”
Bách Hoa Hoa lấy ra một cái sandwich: “Chị hãy nhìn những nữ nghệ sĩ đó đi, họ gầy như người giấy vậy. Cả buổi lễ không hề thấy họ động đũa.”
Chu Lai có động đũa nhưng một chút đồ ăn ấy còn không đủ cô nhét kẽ răng.
Khi Chu Lai đang ăn thì Bách Hoa Hoa nói: “À đúng rồi, có số lạ gọi cho chị nhưng em không nhận.”
“Ai?” Chu Lai phồng má hỏi.
Bách Hoa Hoa nói: “Không ghi.”
“À.” Chu Lai không để ý lắm, cô nghĩ có lẽ là điện thoại chào hàng đẩy doanh thu.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Chu Lai vang lên, không ngờ người gọi tới lại là Giản Chấn.
Sau khi chia tay, Chu Lai cũng không cho số điện thoại của Giản Chấn vào danh sách đen nhưng quan hệ giữa họ cũng chẳng có gì để liên lạc. Điều này không có nghĩa là Chu Lai còn có suy nghĩ mơ tưởng gì với Giản Chấn mà đơn giản là cô quên.
Chu Lai nhấn nút nghe, mở loa ngoài rồi để điện thoại bên cạnh, vừa ăn bánh mì vừa nghe.
Giọng Giản Chấn truyền tới: “Chu Lai, em ở đâu? Cùng nhau đi ăn khuya không?”
Chu Lai khẽ cười: “Giản Chấn, anh có ý gì?”
Giản Chấn nói: “Ý của anh, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?”
“Không nhìn ra.” Chu Lai vô tình từ chối: “Không có việc gì thì tôi tắt máy, hy vọng sau này anh đừng gọi cho tôi nữa.”
“Chu Lai!” Giản Chấn vội vàng ngăn cô lại: “Không làm người yêu vậy làm bạn bè được chứ?”
“Không.”
Sau khi tắt máy, Chu Lai tiện tay cho số Giản Chấn vào danh sách đen luôn.
Không ngờ chuyện đã qua hơn một năm rồi mà vẫn còn làm ảnh hưởng tới cô, đúng là đen đủi mà.
Bách Hoa Hoa không nhịn được mà mắng: “Tên Giản Chấn này đáng khinh quá rồi! Anh ta thế mà còn có mặt mũi gọi cho chị à?”
Sau khi Chu Lai cho số vào danh sách đen, trong lúc vô tình nhìn thấy dãy số màu đỏ ở bên dưới, nhìn chăm chú một lúc cảm thấy có vẻ quen quen.
Giác quan thứ sáu nói cho Chu Lai biết đây không phải một dãy số bình thường, cô ấn vào thì thấy nhật ký ghi cuộc trò chuyện ba ngày trước.
Là số của Lâm Tư Dật.
Chu Lai dường như nhớ ra gì đó hỏi Bách Hoa Hoa: “Hôm nay là thứ mấy?”
Bách Hoa Hoa trả lời: “Thứ bảy.”
Thôi xong!
Chu Lai vỗ nhẹ vào đầu mình.
Khó trách hôm nay cô cảm thấy mình quên chuyện gì đó, thì ra là quên bữa tối đã hẹn với Lâm Tư Dật.
Cô không ăn miếng bánh mì nữa mà vội vàng gọi điện thoại.
Qua một lát, đầu dây bên kia có người nhấc máy. Một tiếng “alo” nhàn nhạt, âm thanh đều đều, lạnh nhạt: “Xin chào.”
Chu Lai hít sâu một hơi: “Là tớ, Chu Lai đây.”
“Ừ.”
Chu Lai nhìn dòng xe tấp nập trên đường cao tốc ngoại ô thành phố B hỏi: “Hẹn hôm nay ăn cơm còn tính không?”
Im lặng.
Chu Lai cẩn thận hỏi: “Cậu giận à?”
“Không.”
“Chắc chắn cậu đang giận.”
“Không giận.”
“Lâm Tư Dật…” Giọng Chu Lai như làm nũng.
Lâm Tư Dật thở dài một hơi bất lực: “Cậu muốn nói gì?”
“Cậu đừng giận, tớ là người giữ chữ tín, nói được làm được, đợi xíu nữa là gặp được tớ!”
Đầu dây bên kia dừng một lúc rồi nói: “Cậu bay về à?”
***
Lời tác giả: Bạn học Lâm tủi thân.