Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Tiêu Chiến cùng Lâm Dạ đến nơi thì Lý Khải đang ngồi ung dung thưởng thức trà. Y không ngờ lão lại đem Vương Nhất Bác về ngoại ô thành phố.
Tiêu Chiến một thân hàn khí bước vào. Vừa nhìn thấy Lý Khải, y chỉ muốn lao đến đánh chết lão nhưng phải kiềm chế !
"Vương Nhất Bác đâu ?" Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện lão, hỏi.
"Hử ? Gấp vậy làm gì ? Uống trà đã." Lý Khải buông tách trà trong tay đặt lên bàn, nhếch môi nói.
Tiêu Chiến nhướng mày, bắt chéo chân, giọng nói lạnh cực điểm : "Vương Nhất Bác đâu ?"
Lâm Dạ đứng kế bên đem sấp tài liệu đưa đến cho Lý Khải. Lão vừa nhìn thấy mắt liền sáng rỡ. Tiêu Thị như vậy sẽ thuộc về lão ?!
Nhưng rất nhanh sau khi xem bên trong không phải giấy tờ chuyển nhượng cổ phần mà là chứng cứ tố cáo việc lão đã làm thì Lý Khải cười không nổi nữa. Lão tức giận, ném giấy tờ tứ tung, hét lên : "Mày giỡn mặt với tao đấy à Tiêu Chiến ?"
"Tôi giỡn với ông bao giờ ?"
"Mày đừng quên thằng nhãi minh tinh còn trong tay tao."
"Ông thử đụng vào một sợi tóc của cậu ta xem ? Tôi cho ông chết không toàn thây !"
Lý Khải chẳng những không sợ mà cười rộ lên. Lão không ngờ thằng nhóc kia thật sự quan trọng với Tiêu Chiến. Phải nói lần này nhìn thấy Tiêu Chiến giận dữ như vậy, lão được mở mang tầm mắt a.
"Hẳn là công phu trên giường tuyệt vời lắm mới khiến mày xem trọng hắn haha..."
"Ăn nói sạch sẽ một chút."
Lâm Dạ mắt thấy Tiêu Chiến sắp mất hết kiên nhẫn đến nơi mà Lý Khải vẫn không có ý định thả người cũng bắt đầu sốt ruột. Làm sao Vu Bân vẫn chưa điện thoại tới ?
Đúng lúc Tiêu Chiến đứng lên đi về phía lão thì Lâm Dạ nhận được điện thoại của Vu Bân. Lâm Dạ tiến đến ngăn những bước đi của y, khẽ nói : "Người đã cứu được."
Một câu này, tâm Tiêu Chiến nhẹ nhõm không ít. Mặt Lý Khải bắt đầu tái xanh. Giọng nói lão vạn phần không tin : "Làm sao...có thể ?"
"Ông nghĩ tôi đến đây mà không chuẩn bị gì ngoài đống giấy tờ kia ?"
"Mày..."
"Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến, ông chuẩn bị ngồi bóc lịch đi."
"Vậy đành chết cùng mày." Lão hừ lạnh rồi cầm một cái kíp nổ nói.
Tiêu Chiến nhất thời sững người. Lão già này vẫn là chuẩn bị một kết xấu nhất ! Chết tiệt !
"Ông có bấm cũng vậy, số thuốc nổ ông đặt trong nhà tôi đã sớm cho người đem đi hết." Lâm Dạ kinh bỉ nói.
Tiêu Chiến nhếch môi xoay lưng rời đi. Không hổ là người y tin tưởng. Vừa ra đến cổng đã thấy cảnh sát đến. Y nói sơ qua vài thứ liền lên xe rời đi.
.
.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện Nhân Ái. Không ít phóng viên đang nhốn nháo trước cổng bệnh viện này. Chính là vừa nãy họ nhận được tin nghệ sĩ Vương Nhất Bác được một đám người bí ấn đem vào bệnh viện với tình trạng bất tỉnh.
Tiêu Chiến không quan tâm đến đám đông kia, trực tiếp đi vào. Nhưng nào có dễ vậy ? Cứ ngỡ là qua được thành công nhưng có một tên phóng viên nhanh mắt thấy được hô lên thu hút sự chú y.
"Tiêu tổng xin hỏi ngài đến đây làm gì ?"
"..."
"Tiêu tổng ngài đến đây vì Vương Nhất Bác sao ?"
"..."
Lâm Dạ tiến đến dùng thân hình to lớn của mình hộ tống Tiêu Chiến vào trong an toàn. Tiêu Chiến nôn nóng hỏi : "Vương Nhất Bác ở đâu ?"
"Đang ở lầu 3 phòng số 105." Lâm Dạ nhớ đến những gì Vu Bân đã nói, đáp.
Hai người nhanh chóng đi lên lầu 3. Vừa bước vào đã thấy Vu Bân đứng cạnh cửa sổ. Mạnh Tử Nghĩa đang đứng trao đổi với Tuyên Lộ cùng Tiểu Trần.
"A ? Tiêu tổng đến." Tiểu Trần đánh mắt sang thấy một con người đứng thẳng tấp ngay cửa hô lên.
"Chờ cậu nãy giờ đó. Tên nhóc đó không sao, chỉ bị thiếu dinh dưỡng, truyền dịch xong có thể về." Mạnh Tử Nghĩa nhìn Tiêu Chiến cứ dán mắt đến Vương Nhất Bác đang nằm trên giường bệnh nói.
Tuyên Lộ cũng phát hiện ra ánh mắt lo lắng của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác. Cô không thể không nghĩ nhiều a. Vị Tiêu tổng này hắn là kim chủ của nghệ sĩ nhà cô đi ? Hay là người quan trọng của hắn ?
"Vì sao vẫn chưa tỉnh ?" Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang nhắm mắt hỏi.
"Cậu ta chỉ ngủ một chút thôi. Không vấn đề gì, yên tâm." Mạnh Tử Nghĩa đi đến vỗ vai Tiêu Chiến khẽ nói rồi đi ra ngoài.
Tiêu Chiến đi đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường bệnh, nhìn Vu Bân nói : "Phía bên cảnh sát nếu hỏi gì cậu cứ cung cấp."
"Tiêu tổng, tôi xin lỗi đã làm kinh động đến..." Vu Bân gật đầu, lại nhớ đến cảnh mình vừa đem Vương Nhất Bác vào liền có một đám phóng viên xô tới, khó xử nói.
"Được rồi, không truy cứu. Về nghỉ ngơi đi, vất vả cho cậu rồi. Lâm Dạ cũng về đi." Tiêu Chiến xoa xoa mi tâm, phất tay hạ lệnh đuổi người.
Hai thanh niên rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tuyên Lộ cùng Tiểu Trần.
"Phía bên phóng viên tôi sẽ sắp xếp, không ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác, cô không cần lo." Tiêu Chiến nhìn Tuyên Lộ hờ hững nói.
"Được, Tiểu Trần ra ngoài đợi chị." Tuyên Lộ gật đầu, nhìn Tiểu Trần đuổi cậu ra ngoài.
Tiêu Chiến cũng biết Tuyên Lộ muốn nói chuyện riêng với mình liền không ý kiến gì. Hẳn là thắc mắc mối quan hệ của y và Vương Nhất Bác ?
"Cô muốn hỏi gì ?" Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ muốn hỏi lại thôi của Tuyên Lộ, lên tiếng trước.
"Ừm ngài và Vương Nhất Bác là quan hệ kiểu đó ?"
"Không..." Tiêu Chiến hiểu được cái quan hệ mà Tuyên Lộ nói chính là kim chủ - minh tinh liền phủ nhận.
"Vậy thì tôi yên tâm rồi."
"...chính là loại quan hệ gần như yêu đương."
Tiêu Chiến bổ sung thêm khiến cái gọi là yên tâm của Tuyên Lộ phút chốc bay sạch sẽ. Cái này chính là đang thừa nhận tình cảm ? Vương Nhất Bác mau tỉnh dậy nói gì đi ? Cái loại câu trả lời gì đây ? Gần như yêu đương ? Sao không nói thẳng là yêu đương luôn đi ? Gần với chả xa !
Tuyên Lộ ngây ngốc một hồi lâu. Tiêu Chiến không nhanh không chậm hạ lệnh đuổi Tuyên Lộ cùng Tiểu Trần đi về. Còn chính mình thì ở đây bồi Vương Nhất Bác.
======================================
Truyện đang đi vào những chương cuối rồi a. Có sai sót mấy cô cứ góp ý để nó hoàn thiện hơn = )