Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạo gần đây cứ cách dăm ba bữa lại có người đem tới phủ nha một cái xác treo cổ thật đáng sợ,mắt mũi miệng đều rỉ máu đen,mà lại đều là đàn ông,đều là văn nhân,nho sĩ tài tử có tiếng trong kinh thành. Các vụ tự tử bí ẩn kia liên tiếp xảy ra khiến cho mọi người lo lắng,ra vào xôn xao bàn tán.Tiểu Ngọc quyết định vào cuộc để tìm hiểu bí ẩn đằng sau những cái chết treo cổ. Nàng cải dạng một thư sinh, đến khuya lại đi đây đi đó khắp nơi.Có một hôm, nàng vô tình bắt gặp một cô gái đẹp nhìn nàng say đắm,nhưng chỉ thoáng một cái cô ta lại biến mất. Tiểu Ngọc đuổi theo,chẳng biết đi bao xa,chẳng biết nơi đó là đâu vì chung quanh nàng hoàn toàn bị sương mù vây phủ. Khi đi khỏi màn sương,nàng giật mình khi thấy mình đang đứng giữa một rừng trúc. Nàng dần dần nhớ ra mình đã một lần tới nơi này.Vừa định quay lưng đi thì có tiếng tiêu ngân vang khiến nàng không cưỡng lại được,nó làm cho nàng có cảm giác ngất ngư,dịu ngọt,say lòng…Nhưng lí trí Tiểu Ngọc lại đánh thức nàng khỏi tiếng tiêu mê hoặc ấy,nó bảo nàng phải tỉnh táo,phải sáng suốt. Nàng quay lưng đi. Nhưng chàng trai kì lạ kia lại thình lình xuất hiện khiến Tiểu Ngọc giật mình.
Chàng nhìn nàng với cái nhìn ưu tư, tha thiết… Thật khó hiểu…
“Lại là nàng?Nàng lại muốn tới đây hại ta nữa sao?”
“Ngươi không thấy ta là nam nhân sao mà lại gọi ta là nàng?”Tiểu Ngọc cáu kỉnh. “Mà ta đã làm gì mà ngươi bảo là ta hại ngươi? Ta có biết ngươi là ai đâu chứ?”
“Ta không tin.”
Chàng trai bước tới,nhưng chỉ vài bước hắn lại ôm ngực,vẻ mặt mệt mỏi và đau đớn.Tiểu Ngọc đoán là hắn bệnh,chắc vì vậy mà khuôn mặt hắn mới xanh xao tới vậy.Nhưng cớ sao hắn lại sống một mình ở đây,hắn không có gia đình để chăm sóc hắn sao? Hắn thật kỳ lạ. Hắn khiến Tiểu Ngọc vừa sợ,vừa tò mò. Vì sao hắn lại cứ bảo là nàng muốn hại hắn? Trong khi nàng chưa biết gì về hắn cả.
“Ngươi không tin tùy ngươi. Ta tới đây là do lạc đường thôi.Giờ thì ta đi đây,không làm phiền ngươi nữa.” Tiểu Ngọc nói.
Nàng đi thật.Nhưng khi đi khỏi Thủy Trúc Viên chẳng bao xa thì nàng nghĩ tới việc hắn đang bệnh và trông có vẻ không khá lắm,nếu lỡ hắn có chuyện gì mà không có ai bên cạnh thì…Nàng không thể thấy chết mà không cứu được.Vậy là Tiểu Ngọc quyết định quay lại nơi đó.
Đúng như nàng đoán,khi tới nơi,nàng thấy hắn ngất lịm trên đất.
“Công tử!”
Nàng dìu hắn dậy.Giây phút chạm vào người hắn làm nàng rùng mình vì lạnh.Nhưng nàng dám chắc hắn là con người,vì vẫn còn nghe được nhịp thở của hắn,nó rất yếu-nhưng hắn vẫn thở. Sau khi nàng đưa hắn vào trong thì cuống cuồng lo lắng không biết làm gì khác. Nàng không rành về chữa bệnh hay một bài thuốc nào hết. Nàng quyết định đi tìm ngự y về.
Khi nàng rời khỏi Thủy Trúc Viên thì vừa lúc có tiếng gà gáy canh ba,nàng cảm thấy tâm trí mê mẫn,buồn ngủ tột độ đến mức không thể tự kiểm soát và thiếp đi.
Sáng hôm sau,khi tỉnh lại,Tiểu Ngọc ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm ở thư phòng của mình và Hạo Nhân ngồi ngay bên cạnh.Thấy nàng tỉnh giấc, chàng Nhân rất vui mừng.
“Muội làm ta lo lắm vô cùng.Ta vừa trở về sáng nay và thấy muội ngủ ngay trước cổng phủ nha. Muội đi đâu cả đêm?Và sao lại không vào nhà?”
“Muội không nhớ gì cả.Muội chỉ nhớ hôm qua,lúc muội đuổi theo một cô nương rất khả nghi tới ngoài thành thì…thì…sao muội không nhớ được gì nữa vậy chứ?Đầu muội đau quá…”
“Không nhớ thì thôi.Muội nghỉ ngơi tiếp đi.”
“Biểu huynh à…”
“Gì nào?”
“Hình như muội phải làm một chuyện gì đó mà muội không thể nhớ được.”
“Đừng nghĩ ngợi nữa.Muội đang làm ta lo lắm biết không?”
“Vâng,muội biết.”
Tiểu Ngọc thấy áy náy vô cùng.Trong lòng cứ mang một cảm giác bất an vì còn một chuyện chưa làm mà không sao nhớ được.
Đêm đó,Tiểu Ngọc lại tỉnh dậy lúc nửa đêm và không hiểu làm cánh nào nàng tới được Thủy Trúc Viên… Lần này nàng đứng ngay bên trong ngôi nhà trúc bên hồ chứ không còn ở bên ngoài nữa.
“Ta đang đợi nàng ở đây.”
“Đợi ta? Có phải đợi ta dẫn đại phu tới không? Ta xin lỗi,ta không thể tìm được đại phu về đây.Ta… không hiểu sao lại quên béng đi mất… May mà ngươi không sao,nếu không ta sẽ rất ân hận. Mà…bây giờ ngươi đã thực sự không sao rồi chứ?”
Hắn không nói gì,khẽ gật đầu rồi cười nhẹ với nàng,ánh mắt hắn nhìn nàng quá tha thiết,quá triều mến.Nàng ngượng ngùng lảng qua chuyện khác
“Người sống ở đây chỉ một mình thôi sao?”
“Ừ hử!” Hắn cười và nhún vai trả lời nàng.
“Người thân người đâu?”
“Ta có thể im lặng không?”
“Được.Nhưng người phải giải thích vì sao lại bảo là ta hại ngươi.Xưa nay chúng ta chưa từng gặp mặt kia mà?”
“Nàng làm vỡ bức tượng Quan Âm nên khiến cho một số vị khách không mời vào đây được và làm phiền ta.Ta tưởng là họ đã phái nàng đến để hại ta.”
“A,ta nhớ rồi.Chỉ tại hôm ấy ngươi đã làm ta giật mình.Lần sau ta sẽ đền cho ngươi.Ta hứa đấy! Giờ ta phải về”
“Lần sau sẽ là bao lâu?” Hắn hỏi mà nhìn nàng buồn rượi,cái nhìn như thể không muốn chia ly…
“Ta không biết.Ta sẽ bảo gia nhân đem tượng quan âm tới cho ngươi vào ngày mai, nếu như nó thật sự quan trọng như vậy.Giờ ta xin kiú lui”
“Khoan,cây tiêu này có phải của nàng không?”
Tiểu Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ta tưởng đã mất nó rồi.Cảm ơn ngươi.” Nàng cầm lại cây tiêu nhưng rồi trầm tư… “Ta thích tiêu lắm,nhưng lại không biết thổi”
“Lần sau nàng tới ta sẽ dạy cho nàng.”
“Thật ư?” Tiểu Ngọc tươi tỉnh hẳn lên nhìn hắn. “Quân tử nhất ngôn nhé!”
Hắn gật đầu và cười. Nụ cười hiền hoà… Nó làm con tim nàng Tiểu Ngọc lỗi nhịp…