Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng yên tĩnh, các ngự y tràn đầy nghi hoặc, bọn họ đều đã chẩn đoán hết rồi, Vương thượng đã không còn nhịp đập. Nhưng vị Tần cô nương này lại nói chẩn được mạch đập. Hơn nữa nhìn bộ dạng kiên định của nàng không giống như đang nói2đùa.
Chẳng lẽ vị Tần cô nương này biết thuật hồi sinh?
Tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn nhau khó hiểu.
“Chủ tử, đã chuẩn bị xong rồi.” Thái Nam cầm một bộ ngân châm qua, chậm rãi bắt đầu.
Những cây ngân châm tinh xảo lóe sáng nhưng cũng tỏa ra khí lạnh.
Lúc5này các ngự y mới biết Tần Lạc Y sử dụng phương pháp châm cứu, nhưng bọn họ cũng đã thử qua rồi, vẫn không được.
Tần Lạc Y nâng tay lau mồ hôi trên trán, cố gắng đứng vững, bàn tay nhỏ bé khẽ xốc chăn bông trên người Da Luật Ngạn6Thác lên, nhẹ giọng hỏi:
“Xin hỏi các vị ngự y, các vị đã dùng những loại thảo dược nào?”
“Bẩm cô nương, chúng ta dùng long cốt, hoắc hương, mộc thông để tiến hành trị liệu bôi ngoài da.”
Tần Lạc Y nhìn thần sắc trên mặt của Gia Luật Ngạn Thác, chỉ thấy5trên khuôn mặt kiên nghị không còn một tia huyết sắc, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt thâm thúy cũng đang đóng lại.
Sau đó bàn tay nàng lần lượt lướt qua mọi vết thương lớn nhỏ trên người hắn, tất cả đều làm lòng nàng đau như cắt, thân thể cũng khẽ3run rẩy.
“Tiểu thư, có Sơ Tuyết ở sau lưng người rồi.”
Tần Lạc Y nở một nụ cười vô lực: “Cám ơn em, Sơ Tuyết”.
Sau đó, nàng lau tất cả thuốc bôi bên ngoài của Da Luật Ngạn Thác
“Tần cô nương, sao lại…” Các ngự y đều không rõ Tần Lạc Y muốn làm gì.
Tần Lạc Y cũng không có thời gian giải đáp thắc mắc của bọn họ, không thấy nàng đáp lời, liền quay sang hỏi Thái Nam:
“Thái Nam, lập tức chuẩn bị cho ta sơn chi 9 khắc, phòng phong 9 khắc, sinh địa 15 khắc, xuyên quân 9 khắc, long cốt 8 khắc, hoắc hương 7 khắc, mộc thông 9 khắc, nghiền bạch cập thành bột, mặt khác sai người hái lá trúc diệp ở Cúc Tình Hiên, sau đó sắc mang lên, nhanh!”
(1) 1 khắc = 25 kg
Thái Nam lập tức đáp: “Vâng,chủ tử”.
Nàng vội vã đi chuẩn bị.
Các ngự y đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ, không biết Tần cô nương này định làm gì?
Tần Lạc Y cũng không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của các vị ngự y, nàng biết rõ bọn họ chỉ quen với những phương thuốc đã ghi lại trong sách, mà trong dân gian càng có nhiều phương thuốc mà bọn họ không biết đến.
Mà nàng đã chữa bệnh cho nhiều người trong dân gian nên tự nhiên tích lũy càng nhiều kinh nghiệm y thuật.
Nàng cẩn thận xem lại mạch cho Da Luật Ngạn Thác, sau đó đưa mắt nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Khiêm Ngạo, nhẹ nói: “Khiêm tướng quân!”.
Khiêm Ngạo lập tức tiến lên: “Tần cô nương có việc gì cần phân phó tại hạ.”
Tần Lạc Y nhẹ gật đầu, nói: “Vết thương của Vương thượng không phải ở bên ngoài mà do chân khí bị tan rã, nguyên khí bị hao tổn, vì vậỵ thỉnh cầu Khiêm Ngạo tướng quân giúp Vương thượng bổ sung chân khí, làm hạ tâm hỏa và ấm tỳ thổ!”
Nếu như nàng nhớ không lầm, Khiêm Ngạo cũng là người có võ công.
Khiêm Ngạo nhẹ gật đầu, lập tức sải bước đi đến trước giường của Da Luật Ngạn Thác, nhẹ nhàng nâng hắn dậy rồi khởi động chân khí trong cơ thể của mình.
“Tần cô nương, tiếp theo phải làm gì?” Khiêm Ngạo lo lắng hỏi.
Tần Lạc Y suy yếu nói: “Hãy đả thông mạch nhâm đốc để cho chân khí lắng xuống đan điền!”
Khiêm Ngạo nhẹ gật đầu rồi làm theo.
Sơ Tuyết dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tần Lạc Y.
Thời gian từng phút trôi qua, Khiêm Ngạo đã sử dụng toàn bộ chân khí trong cơ thể để mở mạch nhâm đốc của Da Luật Ngạn Thác ra.
Mục đích là làm cho một tia chân khí trong cơ thể Da Luật Ngạn Thác có thể theo mạch nhâm đốc mà xuống đan điền, như vậy vùng bụng mới có chân khí ấm áp giúp tuần hoàn được lưu thông tốt hơn.
Tần Lạc Y khẩn trương quan sát sắc mặt của Da Luật Ngạn Thác, sau đó cầm nhẹ tay hắn lên, đầu ngón tay lại lần nữa đặt lên phía trên mạch đập.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại, tập trung tất cả tinh thần…
Một lúc sau, cảm giác khẩn trương trên gương mặt nàng đã vơi bớt, sau đó, Tần Lạc Y nghiêm giọng nói: “Khiêm tướng quân, lát nữa ta sẽ châm ba huyệt trên người Vương thượng đó là thước kiều, vĩ lư, ngọc chẩm, tướng quân hãy đem chân khí trong người chàng qua huyệt thước kiều, đi qua vĩ lư, thuận theo đốc mạch phía trên, đi qua ngọc chẩm, cả cơ thể sẽ được khai thông!”
Hai mắt Khiêm Ngạo sáng lên, lập tức gật đầu.
Hắn biết rõ Tần cô nương làm vậy là để kinh mạch vùng bị thương được khơi thông.
Tay Tần Lạc Y run nhè nhẹ, nàng chưa từng khẩn trương như vậy, ngay lập tức đôi tay hơi lạnh của nàng cầm thật chặt tay Sơ Tuyết, làm như vậy để giảm bớt căng thẳng trong lòng.
Sau khi dần bình tĩnh lại, nàng mỉm cười, sau đó hít một hơi thật sâu, chậm rãi cầm một cây ngân châm tỏa sáng…
Ngân châm trên tay Tần Lạc Y tản ra khí lạnh, nàng đặt ngón tay ở huyệt thước kiều, đâm ngân châm xuống, để lại nửa châm bên ngoài sau đó tiếp tục cầm một châm nữa đâm vào huyệt vĩ lư, cũng để lại nửa châm bên ngoài, châm cuối cùng...
Tay cầm châm của Tần Lạc Y hơi chần chờ, giữa hai hàng lông mày của nàng lộ ra chút sầu lo.
“Tiểu thư....” Sơ Tuyết khẽ gọi.
Tần Lạc Y hít một hơi thật sâu, chậm rãi đâm ngân châm vào huyệt ngọc chẩm của Da Luật Ngạn Thác, đây là một châm quyết định, nếu sau châm này mà Da Luật Ngạn Thác có phản ứng vậy thì hắn sẽ không sao, còn nếu như không có phản ứng, hắn thực sự sẽ...
Nàng không tin nên nàng đang đánh cược với ông trời!
Ngân châm đâm vào huyệt ngọc chẩm làm cho tất cả ngự y đều kinh ngạc, Tần Lạc Y đã đâm châm này vào sâu hoàn toàn, chỉ để lại đuôi châm bên ngoài.
Các ngự y cùng nhau hít một hơi khí lạnh, người hiểu sơ về y thuật đều biết ngọc chẩm là huyệt đạo quan trọng cũng là huyệt trí mạng, có thể thi châm để trị bệnh nhưng nếu thi châm quá sâu cũng có thể gây mất mạng.
Tuy bọn họ biết tình hình của Vương thượng đã không thể xoay chuyển, nhưng cũng không hi vọng Tần cô nương lấy thân thể Vương thượng để làm thí nghiệm.
Sau khi Tần Lạc Y châm một châm cuối cùng, Khiêm Ngạo vận mạnh khí, hắn cảm giác vận khí lúc này không khó khăn như lúc đầu, chẳng lẽ Vương thượng đúng là còn cứu được sao?
“Khiêm tướng quân, được rồi, cám ơn huynh!” Tần Lạc Y nhẹ nhàng nói.
Bởi vì có câu “Lấy đá mài dao ta”, lấy y thuật cùng võ công kết hợp vẫn là đặc điểm y học của người Hán, mà Tần Lạc Y lại không có võ công vì vậy phải nhờ võ công của Khiêm Ngạo để mở hai mạch nhâm đốc của Da Luật Ngạn Thác.
Khiêm Ngạo khẩn trương hỏi: “Vương thượng sao rồi?”
Các ngự y cũng ngừng hô hấp không hề chớp mắt nhìn Tần Lạc Y, chờ câu hỏi của nàng.
Tần Lạc Y vô lực giơ tay mở mí mắt của Da Luật Ngạn Thác ra, sau đó lại cẩn thận xem mạch cho hắn, nàng nói với Thái Nam: “Còn một bước cuối cùng, Thái Nam, dược được chưa?”
“Xong rồi ạ!” Thái Nam lập tức đem dược tới, phía sau còn có một tì nữ trong tay bưng nước nấu lá trúc diệp, mà lá này thì đúng là hái trong Cúc Tình Hiên theo đúng sự phân phó của Tần Lạc Y.
“Tần cô nương, để nô tì đến cho Vương thượng uống!” Tì nữ cung kính nói.
Tần Lạc Y hơi cười yếu ớt, nói: “Không sao, để ta tự mình cho chàng uống.”
Nói xong nàng cẩn thận nhận lấy chén thuốc rồi quay sang Khiêm Ngạo nói: “Khiêm tướng quân, còn phải phiền huynh chút nữa.”
Khiêm Ngạo không nói hai lời, để tay hai bên quai hàm của Da Luật Ngạn Thác, dùng chút lực rồi đẩy hai hàm răng của hắn ra.
Thuốc màu đen chậm rãi chảy vào miệng Da Luật Ngạn Thác, cũng có chút chảy ra ngoài nhưng không nhiều.
Bên trong phòng mọi người đều khiếp sợ, nếu như Vương thượng đã chết thật thì phải không nuốt được thuốc mới đúng.
Mà giữa lông mày Tần Lạc Y cũng có một chú kích động, môi nàng hơi run nói: “Khiêm tướng quân, chúng ta tiếp tục”
“Được rồi!” Khiêm Ngạo nhẹ gật đầu, giờ phút này trong lòng hắn rất kích động.
Sau khi hai người cố gắng, chén thuốc đã được Da Luật Ngạn Thác chậm rãi uống hết.
“Uống hết rồi, Vương thượng đã uống hết rồi sao? Thật sự là thần kì” Các ngự y kích động nói.
“Tần cô nương, vì sao Vương thượng vẫn chưa tỉnh lại?” Khiêm Ngạo nhìn Da Luật Ngạn Thác vẫn nhắm chặt hai mắt, vội hỏi.
Tần Lạc Y không nói gì, chỉ đặt tay lên phía trên mạch, thời gian dần trôi qua, nàng đã cảm thấy mạch đập của Da Luật Ngạn Thác khôi phục lại, tuy không đều nhưng cũng làm nàng hi vọng cùng tin tưởng.
“Thái Nam, nước lá trúc diệp, nhanh lên!” Tần Lạc Y lại phân phó.
“Chủ tử, nước lá trúc diệp đây!” Thái Nam lập tức đem bát thuốc vừa mới sắc đưa lên.
Tần Lạc Y lại cầm thìa từng miếng từng miếng đút cho Da Luật Ngạn Thác.
Đến ngụm cuối cùng...
“Khụ...Khụ...”
Đột nhiên thấy Da Luật Ngạn Thác truyền đến tiếng ho khan yếu ớt.
“Trời ơi, Vương thượng được cứu sống rồi!” Trên mặt các ngự y đều là thần sắc không thể tưởng tượng nổi, điều này sao có thể? Rõ ràng một người đã chết, chân khí cả cơ thể đã tan rã,v ậy mà nữ tử trước mắt này có thể cứu sống?
Chuyện này...thật sự là không thể tưởng tượng được.
“Vương thượng... Vương thượng...” Khiêm Ngạo lớn tiếng kêu, gương mặt tuấn dật đầy vẻ kích động.
Đông Lâm Vương không chết, một Chiến Thần rong ruổi trên sa trường làm sao có thể dễ dàng chết được!!!
Lúc này chỉ thấy mí mắt Da Luật Ngạn Thác khẽ run, khuôn mặt cương nghị dần khôi phục huyết sắc, Tần Lạc Y không thể che giấu được sự hưng phấn trong lòng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Chàng không chết, nàng cuối cùng cũng cứu được Thác.
Nàng lại thoa dược lên vết thương bên ngoài của hắn, nàng cảm thấy toàn thân yếu ớt, sức lực toàn thân như bị hút cạn, trên trán là từng giọt mồ hôi rơi xuống.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Sơ Tuyết ở gần nàng nhất vì vậy lập tức nhìn ra sự khác thường của Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y vô lực lắc đầu, sau đó nhìn các ngự y nói: “Phiền các vị dựa theo phương thuốc ta vừa kê để trị liệu cho...Vương thượng...”
Nói xong câu đó,thân thể của nàng liền ngã xuống, nằm trên lồng ngực Da Luật Ngạn Thác, mất đi ý thức.
“Tiểu thư ——”
“Chủ tử ——”
“Tần cô nương ——”