Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô bé này có bệnh sao
......
Là bác sĩ, chỉ sợ bệnh nhân giấu bệnh sợ thầy, nhưng quái lạ, cô bệnh nhân này quá thể táo bạo, cũng không phải điều tốt.
Sau khi chia tay Úc Tuyền Thu, họ trở về nhà.
Không lâu sau, Lý Uyển Thi ôm một chồng giấy nháp đi ra ngoài, nói là đi loanh quanh để khảo sát cuộc sống của những người dân nơi đây, không thể để xảy ra tình trạng đã đến mà cái gì cũng không biết. Nếu không, khi trở về sẽ rất khó giải thích với ông già ở nhà.
Lan Thiện Văn vội vàng đưa cho Lý Uyển Thi chiếc kéo mà cô mang theo để phòng thân.
"Yên tâm đi, nếu đám đàn ông xấu xa kia dám bén mảng tới, tớ sẽ cho cả lũ đó thành thái giám hết." Dữ dằn đanh đá nói xong, Lý Uyển Thi không dám cẩu thả, cầm lấy hai củ khoai tây, dắt cái kéo vào người rồi bước đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lan Thiện Văn và Ngô Tụng Trúc, cả hai đều đang đọc sách y.
Qua một chốc, bỗng cánh cửa lại bị gõ cộc cộc cộc.
Cứ tưởng Lý Uyển Thi quay về lấy đồ bỏ quên, Lan Thiện Văn vội vàng thả cuốn sách trên tay xuống, đi ra mở cửa.
"Đây là phòng của bác sĩ mới được cử đến à?"
Không phải Lý Uyển Thi, mà là một cô gái trẻ mắt to mày rậm, bện bím tóc chỗ rối chỗ mượt, mặc một bộ váy dài màu đỏ với vạt áo trên thân hơi lồ lộ.
"Đúng vậy" Lan Thiện Văn gật đầu, tò mò nhìn cô gái: "Cô là?"
"Tôi tới để khám bệnh." Cô gái cười với cô như thể chọc ghẹo, khoé môi nở một vòng cung lớn, để lộ hàm răng trắng bóng: "Tôi tên Sáu."
"Ồ, ra là cô Sáu. Tôi có nghe xưởng trưởng nhắc đến." Lan Thiện Văn khẽ gật đầu, ân cần nói: "Mời vào."
Ồ, đã biết cô ấy tên Sáu, hơn nữa lại là biết từ miệng ông xưởng trưởng, chứng tỏ cô bác sĩ này đã biết mối quan hệ giữa cô Sáu và ông xưởng trưởng.
Biết, mà không nói gì, cô bác sĩ này giả vờ giỏi thật đấy.
Cô gái tên Sáu tròn xoe mắt, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn rồi đi theo vào phòng.
Ngô Tụng Trúc cũng nghe thấy tiếng mở cửa, nghe không giống giọng của Lý Uyển Thi, cô cầm sách bước ra khỏi phòng, hỏi: "Ai đến đấy?"
"Đến gặp bác sĩ." Lan Thiện Văn thản nhiên nói, kêu cô Sáu ngồi lên ghế, rồi rót cho cô một cốc nước nóng.
Ngô Tụng Trúc nghe thế, cặp mắt đảo quanh cô Sáu vài vòng, không ưa nổi bộ váy hoa trên người cô gái gần như lộ ra một nửa bộ ngực.
Cô Sáu cũng tinh, thấy ánh mắt Ngô Tụng Trúc thoáng vẻ không vui, cô vội vàng đặt ly nước trong tay xuống, lễ phép gọi một câu: "Xin chào bác sĩ."
Ngô Tụng Trúc không nói gì thêm, chỉ nhìn Lan Thiện Văn và nói: "Giờ này đến gặp bác sĩ, chúng tôi không có thuốc, khó đấy."
"Cô ấy đến cũng đã đến, chẳng thà cứ xem cho cô ấy đi." Lan Thiện Văn cau mày suy nghĩ một lúc: "Lát nữa tôi sẽ đi hỏi người ta xem có những thứ tương tự như rượu thuốc không."
Cô Sáu vội cười, nói: "Bác sĩ xem cho tôi bị bệnh gì, tôi sẽ tự ra thị trấn ngoài kia lấy thuốc."
"Tớ quên mất chuyện này." Ngô Tụng Trúc bỗng gõ đầu mình bằng cuốn sách, cười cười, quay người đi vào trong nhà, một lúc sau cầm theo một cái túi vải đi tới trước mặt Lan Thiện Văn, thì thầm với cô:
"Trước khi đến, tớ đã nhờ người gom hộ một ít thuốc đỏ, tăm bông, rượu, aspirin cùng các loại thuốc trị bệnh vặt. Trước mắt chúng ta cứ có gì dùng nấy, đợi tháng sau thuốc tới rồi tính tiếp."
Tự ý mang dược phẩm khi chưa được phép là vi phạm pháp luật, nếu bị phát hiện, chắc chắn bọn họ sẽ không gánh nổi hậu quả.
Lan Thiện Văn cau mày, nghĩ tính tình Ngô Tụng Trúc ngày thường cực kỳ nghiêm túc, có lẽ cô làm như vậy là vì bệnh nhân chăng? Lan Thiện Văn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cậu mang bao nhiêu aspirin?"
"Không nhiều lắm. Tớ mua một ít bỏ vào hũ đường. Lúc mang đến đây sợ người ở bến xe nhìn thấy." Ngô Tụng Trúc nói, thở dài cười khổ: "Đây đâu phải thời chiến, tại sao thứ này còn khắt khe hơn cả thời chiến nhỉ? Tớ cứ cảm thấy giống tên buôn lậu ấy."
"Không sao đâu." Lan Thiện Văn trấn an cô, dừng một chút rồi nói: "Có thể cho tớ một ít aspirin được không?"
"Đương nhiên có thể." Ngô Tụng Trúc dúi cái túi vào người cô: "Ở trong đó hết, cậu cứ tự lấy, nhưng sao tự dưng cậu lại muốn thứ đó, cậu bị ốm à?"
"Không." Lan Thiện Văn lắc đầu, nhưng không giải thích lý do.
Họ chơi với nhau từ hồi đại học, Ngô Tụng Trúc cũng biết cô không thích kể nhiều chuyện riêng tư với người khác, cô hỏi cho có vậy thôi, không hề mong đợi câu trả lời, chỉ dặn dò cô: "Những thứ này tuy không quý hiếm, nhưng chúng ta cũng nên dè sẻn, vì không ai biết trước tháng sau sẽ ra sao."
"Tớ có tính toán mà." Lan Thiện Văn gật đầu.
Trong khi họ thì thầm thì thào, cô Sáu nhân cơ hội ngắm nghía căn phòng này thêm một lần nữa, thậm chí còn đưa chủ nhân của căn phòng vào phạm vi quan sát của mình.
Xét từ cách bài trí và đồ đạc trong phòng, không nghi ngờ gì nữa, có tổng ba người ở.
Hai bác sĩ và một nhà báo. Dù chưa gặp cô nhà báo, nhưng nhìn hai bác này đúng là người thành phố. Chỉ là, chỉ có ba người độc chiếm một căn phòng lớn như vậy, khó tránh sẽ khiến người ta đố kỵ.
"Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu."
Cô Sáu đang suy nghĩ thì Lan Thiện Văn đến và nói lời xin lỗi với cô ấy.
Nữ bác sĩ trẻ trông rất ưa nhìn, lông mày không dày cũng không thưa, như tô như vẽ, khuôn trăng nét nào ra nét đấy, lời nói như cơn gió thoảng nhẹ nhàng ấm áp đáp xuống vành tai, y như hớp một ngụm trà lớn vào mùa hè, khiến người ta rất nhanh chóng chìm vào an yên.
Cô Sáu nhìn chằm chằm cô bác sĩ, nghe bác sĩ nói: "Đồ đạc ở đây của chúng tôi tương đối thô sơ, e rằng chỉ có thể kiểm tra đơn giản cho cô, nếu không được, cô vẫn phải đến khám trong bệnh viện thị trấn, cô biết chưa."
"Vâng, em biết!" Cô Sáu gật đầu thật mạnh, biểu thị cô đã hiểu.
Nhưng thực ra cô chỉ biết đến thế mà thôi.
Sống được thì sống, không sống được thì chết, chân lý đơn giản như vậy, cần gì phải tốn tiền vô ích?
Một lần đến bệnh viện trong thị trấn ít nhất cũng phải tốn hai mươi tệ, người ta nói thế, số tiền ấy quá đủ để cô mua một chiếc đài radio, cô đã ham thích chiếc hộp sắt có thể hát ấy từ rất lâu rồi.
"Được, vậy đi theo bác sĩ Ngô qua bên đó vào phòng xem một chút." Lan Thiện Văn mỉm cười, chỉ vào Ngô Tụng Trúc đằng kia.
Ngô Tụng Trúc giỏi lắm, cái gì cũng giành làm, hơn nữa nỗi si mê điên cuồng đối với y học của cô ấy gần như đã vượt quá tầm với của những người bình thường.
Hiếm khi có cơ hội này, nhường cho cô ấy vậy.
Lan Thiện Văn nói xong là muốn rời đi, nào ngờ, còn chưa đi được một bước đã bị cô gái nọ túm lấy quần áo của cô. Lan Thiện Văn cúi đầu xuống, thấy cô gái đang nhìn cô bằng đôi mắt long lanh: "Bác sĩ, em muốn chị chữa bệnh cho em."
Trần đời chỉ nghe nói bác sĩ chọn bệnh nhân, chứ chưa nghe bệnh nhân chọn bác sĩ bao giờ.
Chuyện này không giống chọn mớ rau ngoài chợ, đâu phải chọn tới chọn lui rồi chê không muốn nữa là được.
Hơn nữa, chẳng phải những mớ cải nhỏ không được chọn sẽ rất đáng thương sao?
Nhìn Ngô Tụng Trúc đi, vừa nghe xong lời bệnh nhân nói, mặt cô tái đi rất nhiều.
Lan Thiện Văn khó xử, cố thuyết phục cô gái: "Chúng tôi là bạn cùng lớp, bác sĩ Ngô có y thuật tốt hơn tôi, cô khám chỗ cô ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, đảm bảo bệnh của cô sẽ rất chóng khỏi."
"Nhưng mà, em chỉ muốn chị thôi." Cô gái cũng rất cố chấp, níu kéo quần áo cô không chịu buông tha: "Bác sĩ, nhìn chị rất giống chị ruột của em, mấy năm trước chị ấy gả cho một người ở tỉnh khác, đã lâu không gặp, em nhớ chị ấy lắm."
Vừa nói, đôi mắt cô cũng đỏ dần lên, cúi đầu che giấu nụ cười trên khóe miệng.
Cô gái ấy là một trong ba người con trong gia đình, lại còn là chị cả, lấy đâu ra chị ruột, chẳng qua chọn Lan Thiện Văn vì nhìn cô quá đỗi dịu dàng.
Lan Thiện Văn khó xử. Ngô Tụng Trúc khi nghe cô gái nói muốn bác sĩ Lan chữa bệnh vì trông cô giống chị gái chứ không vì lý do nào khác, cô cảm thấy nhẹ nhõm trong phút chốc, khua tay với Lan Thiện Văn:
"Thôi được, đây cũng không phải chuyện lập công gì, cậu đưa cô gái ấy vào xem bệnh đi. Tớ đi xem sách tiếp, nhân tiện nghĩ cách viết đơn xin xưởng trưởng phân cho chúng ta một phòng y tế nhỏ. Bằng không, chỉ với ba gian phòng này của chúng ta, bất tiện phải biết. Xem bệnh cho người khác mà phải dẫn dến tận phòng riêng, kỳ lắm."
Nói xong, cô đưa túi vải cho Lan Thiện Văn trước khi vào phòng riêng.
Thấy Ngô Tụng Trúc không để bụng, Lan Thiện Văn cũng yên tâm, nhẹ nhàng dẫn cô gái đến giường ngủ của mình.
Lan Thiện Văn chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng bảo cô gái ngồi xuống, còn cô đi lấy một chiếc ống nghe tự chế đơn giản: "Cô ngồi ở đây, để tôi xem cho."
Sợ cô gái ngại nên cô cố ý hạ nhẹ giọng.
Ai ngờ, cô Sáu nghe xong chợt bật cười: "Bác sĩ, đừng khám bằng mấy thứ này, mặc dù em không biết em mắc bệnh gì, nhưng em biết bệnh của em không cần dùng thứ đó. Em đã thấy có người dùng thứ đó, là để khám ngực."
Lan Thiện Văn ngây ra trước lời nói của cô gái: "Vậy tôi nên dùng gì?"
"Sao em biết được." Khoé mắt cô Sáu cong lên một nụ cười không đứng đắn.
Cô đứng dậy, chậm rãi cởi chiếc quần rộng thùng thình, rồi lại ngồi lên ghế, banh rộng hai chân ngay trước mặt Lan Thiện Văn, lộ ra cặp đùi nhẵn bóng không một cọng lông chân, cười nói:
"Bác sĩ, mặc dù em không biết dùng cái gì để khám bệnh này, nhưng em biết bệnh này phát ra từ đâu. Dạo gần đây ngày nào em cũng đau chết đi được. Bác sĩ xem xem, nên chữa thế nào đây?"
Cô gái vừa nói xong, Lan Thiện Văn gần như đã hiểu rõ loại bệnh mà cô gái mắc phải.
Viêm cổ tử cung. Hầu hết mấy người phụ nữ trên con đường bẩn thỉu nhất trong thành phố của cô ấy đều mắc bệnh này.
Cô có một người chị khoá trên ghét nhất nhìn thấy những người phụ nữ như thế này, ấy vậy mà vẫn bị phân công đến con phố đó sau khi tốt nghiệp để "cải tạo" họ.
Ngày nào cũng bị những người phụ nữ chẳng nề phiền phức này đến thăm, ngay cả người chị vốn dễ tính của cô cũng phải phát cáu. Mỗi lần giáo viên hướng dẫn mời cô trở lại để kể cho họ nghe về kinh nghiệm riêng, cô lại nhân cơ hội này trút nỗi lòng trăm đắng nghìn cay.
Những người làm "gái" mắc bệnh này là vì họ ngủ với rất nhiều đàn ông, không ai biết loại vi khuẩn nào sẽ phát triển ở nơi đó sau một đêm qua đi.
Nhưng cô gái trước mắt kia, nghe nói cô ấy mới mười sáu tuổi, sao có thể mắc phải căn bệnh này? Chẳng nhẽ, ngoài ông xưởng trưởng ra, cô bé còn có những vị khách khác sao?
Thật tiếc cho một cô gái đẹp.
Lan Thiện Văn thầm thở dài, nhưng không lộ ra biểu cảm gì rõ ràng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chờ một chút."
Nụ cười trên khóe miệng cô gái càng lúc càng không khống chế được. Khi thấy Lan Thiện Văn cầm tăm bông tẩm cồn, trong mắt ẩn ẩn hiện hiện cảm xúc hưng phấn không thể che giấu.
"Đừng nhúc nhích, để tôi khử trùng cho cô trước." Lan Thiện Văn cầm tăm bông, ngồi xổm xuống, dặn dò: "Đừng giãy, có thể hơi đau, cố chịu đựng nhé."
Nói xong, cô giữ chân cô gái, dùng tăm bông cẩn thận lau giữa hai chân cô gái. Đang làm dở, cô bỗng cảm giác cái chân đang bị giữ run lên bần bật, cô làm nhẹ nhàng hơn.
Là người đã quen nhìn thấy xác chết, thậm chí cô còn có thể cầm hộp cơm ăn ngon lành trong nhà xác.
Chưa kể, có lần cô đi theo giáo viên hướng dẫn đến Tây Tạng, tận mắt thấy thầy giúp người dân thiên táng, mổ xác những người Tây Tạng đã chết thành từng mảnh cho đại bàng trên trời, đồng thời giải thích cấu trúc cơ thể con người và lý thuyết giải phẫu cho cô trên một ngọn núi cao hàng nghìn ki-lô-mét trong tình trạng thiếu oxy.
Cô chỉ có thể nhìn nhận sự sống, nhìn nhận cơ thể con người theo góc nhìn y học.
Thế nên, với cô, cảnh tượng đang bày ra trước mắt chỉ là một sinh mệnh mắc bệnh, không liên quan gì đến thiếu nữ hay tình yêu.
Cô rất tập trung. Những người tập trung làm việc đều có một sức hút riêng, nhất là khi vẻ ngoài của cô quá thể ân cần ấm áp, loại tập trung ấm áp này có thể giết chết người mất thôi.
Miếng bông chạm vào phần nhạy cảm nhất của cơ thể, không thể nào không có cảm giác. Không biết đã từng nghe ai nói, sở dĩ con người có thể đạt được cực khoái là nhờ số dây thần kinh dày đặc tập trung ở nơi đó.
Mỗi khi cây tăm bông trên tay cô tiến gần đến, cô gái đều cố tình nhúc nhích để cây tăm bông di chuyển vào trong âm hộ, hoặc cố tình vươn tới để nó lọt thỏm vào trong.
Lúc đầu, Lan Thiện Văn tưởng đó chỉ là ảo giác của bản thân cô, nhưng dù tăm bông có lau kỹ đến mấy, cũng không lau cho xuể thứ nước không ngừng rỉ ra. Dù cô có ngốc nghếch đến đâu cũng biết hành vi của cô gái này có ý nghĩa gì.
Tay cô khựng lại, ném cây tăm bông vào túi rác.
Ngẩng đầu lên, thấy cô gái cắn môi, nhìn cô với khuôn mặt ửng hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.
"Cô có biết cô đang làm gì không?" Lan Thiện Văn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể để hỏi.
Cô Sáu không đáp lời cô, chỉ banh chân ra, cười khúc khích hỏi cô: "Bác sĩ, họ của chị là gì?"
Lan Thiện Văn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, không thể nói nặng lời, cô dừng lại một lúc, chậm rãi nói: "Tôi họ Lan."
"Bác sĩ Lan, em muốn lên giường với chị." Cô gái cười không chút do dự: "Chị làm em thật thoải mái, em thích cảm giác này, sướng hơn nhiều so với tất cả những cảm giác mà em từng được biết trước đây, lợi hại hơn đàn ông rất nhiều."
Không phải lần đầu tiên một người đàn ông muốn lên giường với Lan Thiện Văn, nhưng lại là lần đầu tiên cô nghe có một cô gái muốn lên giường với mình.
Đồng thời cô cũng tò mò, cô đã biết nam nữ lên giường kiểu gì, nhưng nữ với nữ thì làm ăn thế nào được? Phụ nữ với nhau cũng có thể lên giường sao?
Không, không, không, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này.
Lan Thiện Văn ép mớ nghi hoặc trong lòng xuống, cố gắng nói lý lẽ với cô gái trước mặt: "Cô có biết tôi đang trị bệnh cho cô không?"
"Em biết." Cô gái vẫn mang nụ cười đùa giỡn, dịch cái ghế sát về phía cô, dang rộng hai chân ra: "Nhưng mà, bác sĩ Lan, vừa rồi chị đã chữa xong bệnh bên ngoài, nhưng còn bệnh bên trong chị chưa chữa. Bên trong em ngứa lắm, bác sĩ Lan, chị có thể giúp em được không. Sau này em sẽ không nhờ những người đàn ông đó giúp nữa, em chỉ nhờ bác sĩ Lan thôi."
Lan Thiện Văn có tốt tính đến đâu cũng không thể nhịn được, chỉ muốn mắng cô gái này, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt non nớt với đôi mắt hưng phấn ấy, cô lại kìm lại được.
Cô bé này thích chuyện đó đến vậy, không lẽ có bệnh sao?
Nghĩ về những từ "giúp" cái gì đó mà cô bé vừa nói... sợ là, có khả năng.
......