Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất ít ánh sáng lọt được qua lớp rèm cửa dày của phòng khách, nhưng cũng đủ để đánh thức Brolin. Mi mắt anh chậm chạp mở ra, chớp chớp. Rồi anh ghi nhận những thông tin đến với trí não mình. Juliette nhìn anh bằng cặp mắt trong màu xanh. Cô nằm dài trên ghế sofa đối diện và nhìn anh như một người mẹ trẻ nhìn đứa con mới sinh. Hai tròng mắt cô bất động, một tia nắng len lỏi qua lớp rèm cửa chiếu vào làm mắt cô ánh lên như một viên đá quý. Ngoài ra, chỉ có tiếng côn trùng vo vo khó chịu. Một con ruồi to màu đen bỗng đậu lên khóe mắt Juliette.
Mặt trời chiếu thẳng vào đôi mắt mở to, nhưng cô không chớp mắt.
Giờ đây, con ruồi đang nhảy nhót bằng mấy cái chân mảnh mai của nó trên nước da hồng hào. Nó quay tròn để tìm kiếm thứ gì đó. Brolin cảm thấy mình tập trung nhìn con ruồi, như một chiếc camera quay cận cảnh, anh thấy nó rõ mồn một. Con ruồi uốn cong cái bụng rỉ nước, rung rung cánh, phần đuôi nó phình to, và một ít chất lỏng màu trắng phọt ra từ đít nó. Con ruồi nhún nhảy trên khóe mắt cho đến khi chất lỏng màu trắng đó thấm sâu vào da thịt mềm mại. Con ruồi có vẻ sung sướng, nó cọ cọ chân sau và hút một ít dịch trong cơ thể bằng cái vòi ghê tởm rồi bay đi.
Juliette không động đậy, chỉ nằm yên phăng phắc, cô để mặc con ruồi to màu đen đẻ trứng trong mắt cô, rồi từ đó sẽ nở ra hàng chục con giòi, chúng sẽ khoét sâu đến tận dây thần kinh mắt của cô để tìm thức ăn.
Hai mắt cô chăm chú nhìn Brolin không chớp.
Brolin đã hiểu, tim anh như vỡ ra.
Anh nhào ra khỏi chỗ nằm và thấy phần còn lại của cơ thể cô. Tấm chăn được kéo xuống dưới hông Juliette, để lộ bộ ngực trắng ngần. Những vệt đỏ dài loang lỗ trên ghế sofa.
Juliette nằm yên, đã chết. Họng há ra như một nụ cười ma quỷ.
Brolin thét lên.
Một bàn tay ấm áp đặt lên má anh.
- Em đây, Josh, Juliette đây, anh đã gặp ác mộng... em đây... bình tĩnh lại đi anh.
Anh mở mắt, hơi thở gấp gáp, hai bàn tay run rẩy. Juliette đứng ở đầu giường, đầu cúi xuống để vỗ về anh.
Cô vẫn bình an, mắt cô ánh lên niềm vui sống. Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Anh dần dần lấy lại tinh thần.
- Đúng là anh cần phải nghỉ ngơi, cô nhận xét. Anh cứ rên rỉ suốt.
- Anh... Anh rất tiếc.
- Không sao đâu, vì thế mà bản năng người mẹ trong em được thức tỉnh, cô vừa đáp vừa nháy mắt.
Nhìn thấy tấm chăn trên chiếc ghế sofa đối diện, Brolin hiểu là cô đã thức để trông anh. Đúng như trong giấc mơ của anh.
- Lẽ ra anh không nên kéo em vào chuyện này, anh nói, đầu óc vẫn nặng nề vì những cảnh tượng kinh hoàng.
- Giờ thì hơi muộn mất rồi! Dù sao thì em cũng đã liên quan đến vụ việc. Kẻ giết người bắt chước Leland, còn em là “nạn nhân” cuối cùng của Leland. Anh không thể thay đổi gì được.
Brolin định dứng dậy nhưng nhận ra chân anh không đi giày. Cô đã cởi giày giúp anh.
- Đúng là một người mẹ thực sự, anh nhận xét.
Cô biến vào bếp và trở lại sau vài giây với một cái khay đầy các loại đồ ăn.
- Đã hơn 11 giờ rồi, vì thế em làm mỗi thứ một ít, cho cả bữa sáng và bữa trưa.
Trong lúc họ cùng ăn rất ngon miệng, dù họ không tin là có thể ăn ngon miệng đến thế trong hoàn cảnh này, Juliette quyết định rằng đã đến lúc phải thông báo về các nghiên cứu của mình.
- Anh biết không, em cũng không bỏ phí thời gian trong đêm qua. Thực ra, em thậm chí đã tìm hiểu được nhiều điều rất hay.
- Cho việc học của em ư?
- Không, về Leland.
Đang định cắn một miếng hoa quả, Brolin bỗng dừng lại, hàm há to.
- Vâng, em đã ăn tối cùng Camelia ở nhà một anh bạn của chị ấy. Anh ta có lượng kiến thức đáng kinh ngạc về khoa học huyền bí. Đó chính là thứ mà Leland say mê, đúng không?
- Đúng... đó là đam mê của hắn, Brolin ấp úng.
- Em đã nói chuyện với con người thông hiểu khoa học huyền bí đó, và anh ta đã giảng giải cho em những kiến thức sơ đẳng của ma thuật. Chỉ là... lý thuyết thôi. Anh thấy đấy, em tin rằng Leland không hề ngu ngốc.
- Đúng là đã có lúc thậm chí người ta nói rằng hắn lẽ ra có thể đã có một sự nghiệp kiểu mẫu nếu hắn không phải là một kẻ giết người hàng loạt.
- Điều đó không làm em ngạc nhiên. Nền tảng của phép thuật và tất cả những kiến thức ấy được lưu giữ trong những cuốn sách cổ không hề dễ hiểu. Nếu được viết bằng tiếng Anh – tức là rất hiếm khi – thì đó là một thứ ngôn ngữ khó hiểu, với vô số câu văn trữ tình và các ẩn dụ, và nói thật ra, em tin là để nhập tâm được, cần phải mất rất nhiều thời gian và suy nghĩ. Em đã hỏi Anthony Desaux, chuyên gia mà em đang nhắc đến, rằng liệu trên thế giới, có một cuốn sách nào về khoa học huyền bí để tham khảo không, một cuốn sách nhất thiết phải đọc để có thể tự cho là hiểu biết về lĩnh vực này.
- Rồi sao?
- Nếu Leland tự cho mình giỏi về khoa học huyền bí, thì hẳn là hắn phải đọc cuốn Al-Azif. Anh có biết đó là gì không? Sách thánh về phép thuật. Một cuốn sách rất cổ viết bằng máu trên các trang làm bằng da người. Mọi phép thuật đều được nêu ở đây, tất cả các lời khấn ma quỷ. Và theo truyền thuyết thì đây thực ra là một cuốn sách viết đè.
- Sách viết đè là gì?
- Là một cuốn sách mà người ta đã xóa chữ viết của lần đầu tiên đi để viết đè lên đó một văn bản khác. Người ta nói rằng, xưa kia sách Al-Azif chứa đựng những bí mật không ai được phép biết, rằng nếu đọc nó người ta sẽ hóa điên, vì thế nó bị xóa đi và người ta biến nó thành cuốn sách thánh ma quỷ. Abd Al Azred người Ai Cập có lẽ là người đã xóa văn bản gốc và viết văn bản mới đè lên năm 700.
- Anh định hỏi em xem cuốn sách còn tồn tại không, nhưng chắc là bây giờ chẳng còn dấu vết nào nữa.
- Về nguyên tắc là không.
- Về nguyên tắc ư? Brolin hỏi lại.
- Vâng, vì Anthony Desaux nghĩ rằng bản gốc vẫn còn, đang được giấu ở đâu đó.
- Có lẽ chỉ riêng Leland tra cứu được.
- Em cũng nghĩ như thế, nhưng sau đó em đã nghĩ lại. Mà nếu Leland tìm được bản gốc thì sao?
- Rồi thế nào nhỉ? Hắn trở nên có phép thuật như quỷ Satan và có thể đi xuyên thời gian để quay lại ám chúng ta ư? Brolin đùa.
Juliette mở to mắt như thể đây là điều ngớ ngẩn nhất mà cô từng nghe thấy.
- Chắc chắn là không rồi, nhưng có thể hắn đã nghe được câu chuyện này. Và vì Hồn ma Leland cũng làm y như vậy, nên có thể đây là một kẻ có cùng đam mê với hắn. Có thể chúng đã gặp nhau trong một thư viện, hay trong một cửa hàng bán đồ thần bí...
Brolin đồng tình. Mặc dù khá kỳ cục, nhưng ý tưởng này đáng được xem xét thêm.
- Hoan hô Juliette. Không lần nào em không làm anh bất ngờ cả.
Cô cúi đầu để giấu nụ cười ngượng nghịu.
Brolin đặt tay anh lên tay Juliette ở giữa bàn. “Cô ấy đẹp quá, anh tự nhủ. Đầy... sức sống”.
Cô ngước đôi mắt lên nhìn anh, hơi thở của anh thanh tra trở nên gấp gáp.
Thật đẹp và đầy sức sống.
Cô hơi nghiêng về phía trước và chợt run lên. Tay cô nắm chặt tay Brolin.
Một cuốn sách viết đè.
Cô nắm tay thật chặt như để kìm nén một ham muốn mạnh mẽ.
Là một cuốn sách mà người ta đã xóa chữ viết của lần đầu tiên đi để viết đè lên đó một văn bản khác.
Juliette dần nghiêng đầu về phía Brolin.
Tim cô nảy về phía trước.
Nhưng anh không còn ở đó nữa, anh đang ở trong một ngôi nhà hoang giữa rừng. Anh cảm thấy bị kích động bởi một cơn cuồng say nghiến ngấu, một nhu cầu trả thù không thể kiểm soát được. Nhu cầu thỏa mãn các ảo ảnh. Thế nhưng có những việc không thể làm như vậy. Anh phải biến đổi nạn nhân, nạn nhân không chỉ phục vụ các xung năng của anh, mà còn phải phục vụ nhiệm vụ mà anh sẽ thực hiện. Nạn nhân phải truyền tải thông điệp của anh. Rồi sau đó, anh giấu nó đi để mọi người không biết được trong tâm hồn anh có gì.
Nạn nhân là cuốn sách viết đè của hắn.
Brolin đứng bật dậy.
- Anh rất tiếc, Juliette. Anh... anh phải tới đó.
Cô gái sững sờ. Có phải vì tay họ chạm vào nhau nên anh muốn bỏ đi không? Không. Không thể ngớ ngẩn như thế được.
- Sao cơ? Em đã làm gì sao? Cuối cùng cô hỏi.
- Không phải tại em. Anh vừa mới hiểu ra tại sao Leland và hồn ma của hắn làm bỏng trán nạn nhân của chúng.
- Gì... làm thế nào... Tại sao chúng lại làm việc đó?
- Chúng tạo dấu ấn. Kẻ giết người viết lên đó những gì hắn muốn và đổ axít lên để che giấu dấu ấn.
Brolin đã ở ngoài phòng khách và khoác áo xong.
- Anh đi đâu vậy? Juliette hỏi, cô bối rối vì sự thay đổi đột ngột này.
- Đến nhà xác, tìm hiểu xem dấu ấn đó là gì.
Dấu ấn của hắn.
Một sơ xuất của hắn.