Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh
  3. Quyển 1 - Chương 13
Trước /85 Sau

Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Quyển 1 - Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

—————————

“Nơi này nhất định còn một đường ngầm khác” Lâm Cảnh Phong nói: “Tìm kỹ đi”

Trong mộ huyệt của Miêu tướng quân không có bất cứ chân đèn nào, bọn họ đành phải cầm ống đèn trong tay chậm rãi lần mò tìm kiếm trên vách tường sát mặt đất, cuối cùng vẫn là do Triển Hành nhớ tới âm thanh cào giường gỗ mà phát hiện được một cái hang nhỏ chừng nửa thước vuông bên hông giường mộ.

Trong hang tối thui, phía cuối có một cơn gió thổi tới.

“Tìm được rồi!” Triển Hành nhìn vọng vào bên trong, cái hang quá nhỏ hẹp, chỉ đút vừa cái đầu vô: “Là một hang mèo, eh, đối diện hình như rất rộng”

Lâm Cảnh Phong nói: “Vào không được đâu, lùi ra để tôi xem thử”

Triển Hành hơi vùng vẫy, đầu bị kẹt bên trong.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Hai tay Triển Hành dùng sức đè lên vách tường, Lâm Cảnh Phong dùng một tay cầm mắt cá chân cậu kéo ra ngoài, vừa mới dùng sức Triển Hành đã la oai oái: “Đau đau đau_____cổ muốn đứt rồi!”

Lâm Cảnh Phong lại dùng lực, Triển Hành gào khóc: “Đừng giỡn chơi a_____muốn rớt đầu ra rồi! Sẽ chết người đó!”

Các đội viên: “…”

“Cậu ở đó nghỉ ngơi một lát đi” Lâm Cảnh Phong nói, đứng dậy tiếp tục xem xét, không còn bất kỳ thông đạo nào khác nữa: “Chúng ta trở về chỗ mộ huyệt ban đầu xem xét thử”

Tiếng bước chân xa dần, đầu Triển Hành bị nhét vào trong hang mèo, tay mò tới mò lui trên nền gạch trong mộ huyệt, đụng tới cái túi, giũ giũ ra, mò được mấy miếng khô bò bọc trong giấy gói kẹo, rồi từ khe hở kế bên lỗ tai nhét vào trong hang mèo.

Triển Hành vừa ăn khô bò vừa ca hát, một lát sau nhìn thấy hai đốm sáng xanh biếc.

Con mèo kia lại xuất hiện rồi.

“Meo meo” Triển Hành vội nhét giấy gói kẹo vào trong hang mèo, thổi mấy hơi, giấy gói kẹo bay tới bay lui trong hang: “Suỵt, qua đây”

Con mèo màu nâu nhạt khó hiểu nhìn Triển Hành, duỗi móng vuốt ra bắt đầu cào giấy gói kẹo.

Triển Hành dùng lưỡi đưa khô bò đến bên mép, phun ra như bắn đạn, văng trúng đầu con mèo kia.

“Ăn không?” Triển Hành nhìn con mèo, nói: “Ô meo? Qua đây!”

Cậu lại bóc thêm vài miếng khô bò nữa, nhét vào trong hang mèo, dùng miệng bắn ra, con mèo khom mình ngửi ngửi, ăn vài miếng rồi chậm rãi đi qua.

Triển Hành dùng lực ở miếng cuối cùng, khô bò men theo sườn dốc hơi nghiêng trong hang mèo lăn lông lốc xuống, con mèo kia lập tức quay đầu đuổi theo, chạy mất tăm mất tích.

“Đừng chạy, còn nữa nè!” Triển Hành hô.

Mèo nhảy ra khỏi mật đạo, ở phía cuối đường không biết bắt trúng vật gì, đột nhiên mộ thất vang ầm một tiếng, giống như có cơ quan nào đó bị khởi động.

“Sư phụ cứu mạng! Sư phụ cứu tôi a_____!” Triển Hành ý thức được không đúng, liền thê lương điên cuồng gào thét, hai tay chống vào vách tường, cái đầu thoáng cái rút ra ngoài.

Lâm Cảnh Phong nghe thấy tiếng kêu như mất mạng của Triển Hành, vội vàng từ trong mật đạo quay trở lại.

Lâm Cảnh Phong: “Rút đầu ra thôi mà, có cần kêu lớn vậy không?”

Triển Hành: “Tôi thấy con mèo rồi”

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Khỏi làm bộ dễ thương”

“Có đường thông ra bên ngoài, phỏng chừng do thợ thủ công để lại lúc trước” Lâm Cảnh Phong lập tức phát hiện được có gì đó không đúng trong mộ thất, nhíu mày nói: “Thi thể đâu?”

Triển Hành choáng váng đầu óc đứng dậy, phát hiện chiếc giường gỗ và xác cổ Miêu tướng quân ban đầu đã không còn nữa.

Lệ Lệ từ trong thông đạo bò lên, đồ đồng thau trong túi kêu lẻng kẻng, có lẽ đã vét sạch đống tượng đồng trong ám thất lúc trước rồi, vừa nhìn thấy chỗ mà Lâm Cảnh Phong chiếu đèn pin bèn sợ đến độ muốn hét lên lần nữa.

Lâm Cảnh Phong giơ một tay lên, ý bảo yên tâm: “Đừng hoảng loạn, nhất định là cơ quan gì đó không biết khởi động khi nào, đã chuyển giường xuống nền đất hoặc giả chuyển sang căn mật thất khác rồi”

Y xem xét chung quanh, thấy trong thạch thất không biết tự khi nào đã xuất hiện thêm một cánh cửa ngầm nữa.

Mọi người thu dọn đồ đạc xong, theo Lâm Cảnh Phong đi vào trong cửa ngầm, thông đạo là một ngã ba, một đầu ngã ba loáng thoáng có gió thổi tới, Lâm Cảnh Phong suy nghĩ một chút liền hiểu: “Nơi đó không có kim đồng tiên nhân, hẳn là lối thoát của dân phu”

Còn đầu kia thì tĩnh mịch như tờ, hai bên đều là tượng điêu khắc nâng mâm đồng. Những pho điêu khắc này đâu đâu cũng có, từ lúc bọn ọ tiến vào tới giờ, dọc đường đã thấy hơn trăm pho, chủ mộ đúng là giàu có hết sức, đi tới đầu cùng, lại xuất hiện thêm một cái đĩa Tuế tinh lục hợp Tý ngọ nữa.

Lệ Lệ thấp giọng nói: “Nơi đây hẳn là chỗ trung tâm nhất của ngôi mộ hình tròn này, muốn vào xem thử không?”

Trương Soái hưng phấn nói: “Đương nhiên! Nhìn xem đồng nhân nhiều như vậy, giữa ngôi mộ nhất định là có hàng tốt!”

Lệ Lệ trưng cầu ý kiến nhìn sang Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành giơ đèn pin lên soi, Lệ Lệ cẩn thận điều chỉnh đĩa Tuế tinh.

“Lần này chỉ có một cửa mở thôi” Lệ Lệ nói.

Lâm Cảnh Phong phân phó: “Mở nó ra”

Lệ Lệ xoay chữ “Ngọ” lên trên, khiến mười hai địa chi mất trật tự quay về vị trí nguyên bản của nó, phát ra một tiếng vang khẽ.

Phía sau cánh cửa truyền tới một tiếng “Meo_____” rất nhỏ, giống như đang cảnh cáo bọn ọ không nên tiếp tục nữa.

Triển Hành nhíu mày nói: “Hay là đừng vào”

Lâm Cảnh Phong không vui nói: “Sao có thể không vào chứ? Cậu quên mới nãy nói gì rồi à?”

Triển Hành nhớ tới mục đích chuyến đi này của Lâm Cảnh Phong là muốn tìm xương Phật, đành không lên tiếng nữa.

Lệ Lệ nhấn ngay chính giữa đĩa Tuế tinh, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, toàn bộ đĩa khóa bắt đầu chuyển động thần tốc!

Mật đạo kêu ầm ầm, Lâm Cảnh Phong nói: “Đứng vững!”

Cả ngôi mộ huyệt mang theo bốn người trong mật đạo xoay tròn thần tốc, cuối cùng ngừng ầm lại, lực li tâm khiến bọn họ té ra sau.

Lâm Cảnh Phong liếc nhìn đồng hồ: “Lại thêm một đợt triều dâng nữa, từ lúc chúng ta tới đến hiện tại đã trôi qua mười hai tiếng rồi”

Triển Hành nói: “Sao trùng hợp quá vậy? Hai lần đều ngay lúc mở khóa?”

Lâm Cảnh Phong quay đầu nhìn lại, ngã ba lúc bọn họ tới đã bị lấp kín theo sự xoay tròn của ngôi mộ đá.

“Làm sao giờ?” Kiến Vĩ khẩn trương hỏi: “Lối vào đã bị lấp rồi!”

Lâm Cảnh Phong nói: “Nhất định còn có thông đạo khác, tôi đã hiểu đại khái nguyên nhân chuyển động ở nơi này rồi”

Cuối thông đạo dường như có một con quái vật khổng lồ nào đó đang nhìn bọn họ như hổ đói rình mồi.

Cánh cửa đá vang nhẹ, chậm rãi mở lên trên, trong mộ huyệt trung tâm, một đôi mắt mèo lóe lục quang đang chăm chú nhìn bọn họ.

Lâm Cảnh Phong ngước đầu nhìn lên chóp cửa, lấy con đội đơn giản ra, chống trên khung cửa, như vậy, cho dù mọi người đi vào mộ huyệt mà đại môn đột nhiên hạ xuống cũng sẽ bị con đội vướng lại.

Mộ thất trung ương chứa một cái quan tài, nắp quan mở xéo non nửa, trên nắp có dấu vết của đồ sắt cào qua.

Lâm Cảnh Phong dẫn đầu đi vào mộ huyệt trung ương, xác nhận không có nguy hiểm, chuyện đầu tiên là lấy đèn pin chiếu lên trên.

Trên chóp trần nhà cao năm mét hở một vết rạn mà mắt thường gần như không cách nào nhìn thấy, Triển Hành móc điện thoại ra xem_____có tín hiệu!

“Có tín hiệu nè, có tín hiệu có tín hiệu…” Triển Hành vội lắc điện thoại.

Lâm Cảnh Phong mất kiên nhẫn nói: “Biết rồi, im miệng”

Mọi người: “???”

Trương Soái nói: “Nhìn thấy rồi, hang trộm phía trên là do một đám người đào ra, ban đầu lẽ ra phải xuống từ trên đỉnh mới đúng”

Lâm Cảnh Phong nói: “Rất khó, bề dầy của ngôi mộ huyệt này gần mười mét, anh nhìn thấy cái khe hở kia chứ? Cho dù dùng tất cả thuốc nổ lấp vào cũng phá không nổi lớp đá dầy mười mét được, bọn họ dùng mũi khoan khoan thẳng xuống, chỉ mở một khe hở bé tý, sau đó dùng móc di động câu lấy đồ vật trên quan tài ra”

Món đồ kia rất rõ ràng chính là giáo đồng.

Trong mộ huyệt trung ương có đèn dầu, Trương Soái thắp một ngọn trong số chúng, sau lưng truyền tới tiếng kêu phẫn nộ của con mèo.

“Meo_____”

Con mèo kia từ trong quan tài nhảy ra, chạy vào xó, biến mất tăm.

“Vẫn còn lối ra khác” Lâm Cảnh Phong nói: “Không cần lo lắng”

Tám ngọn đèn dầu được thắp lên một nửa, chiếu sáng cả căn mộ rộng lớn, hai bên căn phòng bày giá binh khí, bên trên có binh khí đồng gỉ đủ mọi kiểu dáng, cùng với sáu cái rương được niêm phong kín mít.

Bốn phía vẫn là kim đồng tiên nhân lẳng lặng đứng như cũ, không hề nhúc nhích.

Trương Soái la to một tiếng, cuối cùng cũng tìm được bảo vật rồi!

“Mở ra hết xem xem” Lâm Cảnh Phong căn dặn: “Lệ Lệ, cô mở bên kia, tôi phụ trách ba cái này, đừng đụng vào quan tài”

Lệ Lệ lấy sợi kẽm ra, bắt đầu mở khóa, theo vài tiếng răng rắc, khóa rương được mở, Lâm Cảnh Phong lấy một tấm vải trải trên mặt đất, nói: “Ném lên đây”

Trong mắt mọi người tràn đầy tia sáng hưng phấn, dù Triển Hành không thiếu tiền, nhưng khi nhìn thấy vật phẩm nghệ thuật tinh xảo cổ đại vẫn nhịn không được tán thưởng trong lòng, Trương Soái ném một món đồ vào giữa bao bố, Triển Hành lập tức nhặt lên, đưa về phía ánh đèn quan sát.

Ngọc dương chi song long văn vân bội!

Triển Hành khẽ há hốc miệng, Lâm Cảnh Phong kiểm tra châu báu trong phòng, ra lệnh: “Thả trở lại”

Triển Hành hỏi: “Sư phụ, cho tôi miếng này được không?”

Lời vừa thốt, tất cả mọi người ngừng động tác, nhìn Triển Hành.

“Tam gia, đồ đệ của anh không phải ngay cả quy củ cũng không hiểu chứ?” Lệ Lệ không tin tưởng hỏi.

Lâm Cảnh Phong dùng ngón tay khuấy vật trong rương, thản nhiên nói: “Đồ trong này phải mang ra ngoài trước rồi mới chia, nếu cậu thật sự muốn nó, có thể nhường ra một phần để đổi lấy miếng ngọc bội kia, Tiểu Tiện, buông xuống”

Triển Hành đành phải thả bạch ngọc long văn bội trở về đống đồ tuẫn táng, Lâm Cảnh Phong xách rương trút ào ra, đang trầm ngâm thì đột nhiên rống lớn: “Đừng động vào quan tài!”

Chẳng biết khi nào Kiến Vĩ đã đi tới bên quan tài, thò tay vào trong, bị Lâm Cảnh Phong nạt, sợ hãi rụt trở về.

Cùng lúc đó, miếng gạch dưới chân Kiến Vĩ hơi chìm xuống. Trên vách tường kêu ầm ầm, mở ra một con đường ngầm khác.

Trương Soái nói: “Tam gia đừng khẩn trương, hẳn không có mấy ai…thiết lập cơ quan trong phòng đặt hòm đâu”

Trong mộ thất tĩnh lặng như tờ, ba giây sau, trong góc truyền ra một tiếng “Keng”

Tất cả mọi người đều nghe thấy, đồng thời nín thở.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Nhưng cũng có ngoại lệ, chủ mộ nơi này chính là một trong số đó”

“Keng”

Lần này âm thanh tới từ góc tây nam.

Lâm Cảnh Phong quay đầu lại, nghi hoặc phân biệt phương hướng âm thanh: “Lập tức kiểm tra cơ quan!”

Mọi người tản ra, tiếng thứ ba vang lên, rõ ràng hơn hai tiếng trước đó không ít, giống như âm thanh của chày quấn vải nện lên chiêng đồng.

Tiếng thứ tư: “Keng!”

Lệ Lệ thét to: “Trời đánh nó! Cái gì vậy? Kiến Vĩ cậu đụng trúng cái gì hả!”

Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng hoảng!”

Lại một tiếng “Keng” vang lên, giống như có vài cái chày đang gõ lên chiêng nhỏ, tụ lại một chỗ, trong căn mộ thất tĩnh mịch này âm thanh càng trở nên khủng bố dị thường.

Triển Hành quan sát một tượng điêu khắc đồng nhân, nói với Lâm Cảnh Phong: “Nè sư phụ, anh nhìn cái này xem…”

Lâm Cảnh Phong lướt qua như một cơn gió, mọi người vây lại, nhìn theo ánh sáng đèn pin trên tay Lâm Cảnh Phong, chỉ thấy trong mắt kim đồng tiên nhân tiết ra hai hàng lệ màu bạc, chảy ào xuống theo gương mặt, rơi trên mâm đồng.

“Keng”

“Đây đây đây…” Trương Soái nói: “Là cơ quan gì vậy?”

“Thủy ngân, lùi ra một chút kẻo trúng độc” Lâm Cảnh Phong kéo cổ áo cao lên, ra hiệu Triển Hành làm theo, căn dặn: “Lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ này ngay!”

“Rời khỏi hướng nào đây?!” Lệ Lệ hét lớn.

Lâm Cảnh Phong chỉ vào thông đạo: “Mấy người đi trước, vặn khóa Tuế tinh là có thể đóng kín không gian lại rồi, đừng tham lam, tôi yểm trợ phía sau!”

Cùng lúc đó, ầm một tiếng, mộ thất trung ương bắt đầu xoay chuyển, đế đèn bị lực ly tâm lật úp, ngã xuống mặt đất vỡ tan tành!

Lối đi lúc tới biến mất, dưới lực dồn ngang con đội vỡ thành mảnh vụn, xuất hiện một lối đi nhỏ hẹp khác chỉ đủ cho một người chui lọt.

“Keng”

“Keng”

Trong bóng tối âm thanh như tiếng chuông đòi mạng, ở trong không gian bị đè nén này, Lâm Cảnh Phong khẩn trương đến độ mồ hôi lạnh đổ đầy lòng bàn tay, đây là cơ quan gì vậy?

“Chạy từ chỗ nào?” Trương Soái sốt ruột nói: “Tam gia! Làm sao giờ a!”

Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng chạy vào đó, chắc chắn là bẫy rập…Cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã”

Triển Hành trước giờ nghịch ngợm cũng thấy lạnh sống lưng trong tiếng trống đòi mạng liên thanh này, chỉ cảm thấy mấy đồng nhân đang âm trầm nhìn lom lom bọn họ, tiếng thủy ngân rơi xuống mâm, tiếng trước nối tiếp tiếng sau giống như quỷ câu hồn từng bước áp sát.

Cậu run rẩy móc điện thoại ra, bấm số di động của Lục Thiếu Dung.

Bíp_____phân cảnh cầu trợ người thân bên ngoài bắt đầu.

Lục Thiếu Dung khóa máy.

Triển Hành bấm điện thoại nhà, đường dây bận.

Cùng lúc đó: bờ đại dương bên kia.

Em gái mười lăm tuổi của Triển Hành, Lục Diêu úp sấp trên ghế sô pha, vừa kẹp điện thoại trong lỗ tai vừa sơn móng tay nói: “Ai nha, giờ ai còn thích tụi nhóc nữa, đàn ông có tuổi mới tốt nha, thành thục mà quyến rũ, lại có tiền, giống cậu hai mình vậy đó…”

Giọng nói gắt gỏng của Triển Dương từ trên lầu hai truyền xuống: “Bà mẹ nó rốt cuộc tao kết thâm thù gì với Tôn Lượng…”

Lục Diêu thét chói tai: “Ngài Triển Dương! Làm phiền ngài đừng nghe lén điện thoại của con!”

Giữa mộ huyệt:

“Keng!”

Lệ Lệ thét chói tai: “Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Nghĩ không ra cách gì nữa thì tôi đi đây!”

Triển Hành bấm loạn xạ: “Làm ơn mà, tiếp điện thoại a_____! Ai đang nấu cháo điện thoại vậy?! Không có báo lại cuộc gọi nhỡ sao?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Mấy người đừng ồn!”

New York:

Lục Diêu: đúng đó, cái tính tình xấu xa kia của Triển Dương cũng chỉ có mình Lục Thiếu Dung chịu được, lần trước Wilson mời mình đi xem phim, món Pháp của ba ảnh làm rất ngon…”

Triển Dương lại từ trên lầu giáo huấn xuống: “Tiểu thư Lục Diêu, rốt cuộc cô quen bao nhiêu thằng bạn trai vậy? Không phải cái đứa người Italia tên Kadir sao?”

Lục Diêu thét to: “Đó là thời sơ trung, cám ơn ba nha! Giờ đã lên cao trung rồi!”

Trong mộ huyệt:

Triển Hành: “Đáng chết a_____Sao ngay cả Triển Dương cũng không bắt?”

Lâm Cảnh Phong ngừng suy nghĩ, chợt nói: “Sau này đừng giận dỗi với ba mẹ cậu nữa”

Triển Hành mặt đưa đám nói: “Tôi có dự cảm không lành…Mau tiếp điện thoại a a a”

New York:

Lục Diêu: “Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, có người gọi vào máy, lát nữa gọi lại cho cậu sau nha, bye ~”

Triển Dương chợt phát hiện di động có cuộc gọi nhỡ, bên kia Lục Diêu đã bắt máy: “Hello, nhà Lục nghe”

Hai cha con Triển Hành ở xa tít trong mộ huyệt Trung Quốc và Triển Dương ở trên lầu nhà mình tại New York cùng trăm miệng một lời nói:

“Làm ơn, là nhà Triển chứ không phải nhà Lục!”

Lục Diêu: “Con nói nhà Lục là nhà Lục! Í, anh hai?”

Mộ huyệt:

Lâm Cảnh Phong thấy thực sự không thể dựa vào Triển Hành được, bèn chạy mấy bước vào mật đao, đột nhiên da đầu phát run.

Kim đồng tiên nhân chia đều hai bên mật đạo, mỗi pho cách nhau mười mét, tất cả cơ quan trong mộ huyệt đều đã khởi động rồi, thời gian nhỏ giọt lệ thủy ngân đầu tiên của hơn một ngàn pho kim đồng tiên nhân có trước có sau, nhưng_____

Nhưng nhịp rơi của hơn ngàn giọt nước mắt trên từng chiếc mâm đồng lại nhất trí đến kinh người.

Chạy? Chạy đi đâu đây? Khắp nơi đều là cơ quan đồng nhân, hơn nữa lại chẳng biết đường này thông ra đâu, đây rốt cuộc là cơ quan gì?

Lâm Cảnh Phong quay đầu lại hỏi: “Vẫn chưa được sao?!”

Lâm Cảnh Phong cảm giác cuối thông đạo dường như có một ánh mắt nguy hiểm đang rình trộm đám người mình. Chạy đi đâu cũng vô dụng thôi, phải làm sao để đóng cơ quan này đây?!

“Keng keng keng…” Tốc độ nhỏ lệ của kim đồng tiên nhân càng lúc càng nhanh, từng hạt thủy ngân phản xạ ra ánh sáng trắng bệch rơi xuống mâm, bắn tóe tứ phía.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng tiếp rồi. Gọi Lục Thiếu Dung tới nghe”

Lục Diêu lười biếng nói: “Không phải anh tính giành cậu hai với em chứ?”

Triển Hành: “…”

Lục Diêu dịu dàng nói: “Anh, người ta thích cậu hai trước mà, anh quên rồi hả?”

Triển Hành kêu rên: “Bà ngoại ơi! Tôi sai rồi! Vĩnh viễn sẽ không giành đồ với lão nhân gia ngài nữa! Có chuyện trọng yếu, mau kêu Lục Thiếu Dung a a a! Vô cùng khẩn cấp!”

Lục Diêu đắc ý cười nói: “Hôm nay ba đi họp ở viện bảo tàng rồi, sẽ về sớm thôi…Ê? Anh hai!”

Triển Hành lập tức cúp điện thoại, bấm số phòng làm việc của Lục Thiếu Dung.

Lục Thiếu Dung đang xem một đoạn phim giới thiệu, trợ lý vào phòng làm việc nói bên tai y mấy câu, y cáo từ đứng dậy, bước nhanh tới phòng làm việc tiếp điện thoại.

Lục Thiếu Dung: “Nghĩ kỹ rồi hả? Rốt cuộc cũng chịu mở máy?”

Giọng Triển Hành lập tức quẹo cua lên 180o: “Lão đậu* yêu dấu ơi, hỏi ba một chuyện” [*từ ngữ quen dùng để gọi ba mình của người Quảng Đông]

Lục Thiếu Dung: “Để ba hỏi con một chuyện trước”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Cầu xin ba mà…Trả lời con trước đi”

Lục Thiếu Dung ngồi xuống ghế xoay, nới lỏng cravat: “Coi như con thắng, nói đi, hôm nay không được phép cúp điện thoại nhanh như vậy nữa”

Triển Hành: “Là thế này…Con…” Đầu cậu loạn cào cào, bịa chuyện nói: “Ba có biết tiên nhân mâm vàng không?”

Lục Thiếu Dung nói: “Biết, lần này lại đi xem cái gì nữa đó?”

Triển Hành nói: “Có cơ quan người! Con vừa phát hiện ra! Mới khai quật luôn!”

Triển Hành nã liên thanh đem tình huống trong mộ thất nói ra một lượt, Lục Thiếu Dung cảm thấy giọng nói của cậu hết sức kỳ quái, nhưng nghĩ không ra nguyên do vì sao.

Lâm Cảnh Phong bấm mở loa ngoài điện thoại, giọng Lục Thiếu Dung truyền ra rõ rệt.

“Kim đồng tiên nhân dùng để bày trí, phải nhìn thẳng về phía trước, nâng đỡ mâm đồng; vào năm 204 có tám mươi pho tượng trong lăng Tần hoàng xuất thổ, loại đồng nhân cúi đầu nhìn mâm này cũng không nhiều, giá trị liên thành, có khuôn đúc chuyên môn, thường được đặt trong âm trạch, dùng để phát động cơ quan. Loại cơ quan này vô cùng lợi hại…Triển Hành, con còn nghe không vậy?”

Triển Hành: “Đang nghe! Ba thật sáng suốt! Một khi phát động thì phải ngừng làm sao? Nó có tác dụng gì?”

Lục Thiếu Dung: “Đồng nhân…Sao thoạt nghe kỳ cục vậy, Tiểu Kiện? Con đang ở hiện trường khai quật sao? Ở đâu đào ra được kim đồng tiên nhân vậy?”

Triển Hành nói: “Không sai, con đang ở Giao Châu! Ba nói trước đi!”

Lục Thiếu Dung: “Đồng nhân sẽ rơi lệ, khi nhỏ đến một trọng lượng nhất định thì cả mâm đồng sẽ lật qua, khởi động cơ quan, dẫn phát những vũ khí sát thương như ám tiễn xung quanh, hẳn là vậy? Ba không nhớ rõ tư liệu lắm…Triển Hành, xung quanh con có âm thanh gì vậy? Gõ trống hả?”

Lâm Cảnh Phong lập tức nhét điện thoại vào tay Triển Hành, ra dấu, bốn người bước dài ra xa, mỗi người nâng một mâm.

Triển Hành: “Vậy vậy vậy…Nếu có thật nhiều pho đồng thời nhỏ lệ thì sao?”

Lục Thiếu Dung cảnh giác hỏi: “Triển Tiểu Kiện, không phải con theo đoàn khảo cổ xuống mộ đó chứ? Chạy ra mau!”

Triển Hành: “Con con con…” Cậu xoay chuyển ý niệm: “Con chỉ vào chút xíu thôi, con đang ở trước đại môn mộ thất, nơi này có hai pho đồng nhân rất kỳ quái nên mới hỏi ba…Sẽ ra ngoài ngay thôi, bọn họ bảo…bên trong có rất nhiều đồng nhân, đều đang nhỏ nước, không, nhỏ thủy ngân!”

Lục Thiếu Dung sốt ruột nói: “Trở lên mặt đất mau! Kêu bọn họ rút lui! Lập tức! Ngay tức khắc!”

Lâm Cảnh Phong kêu khổ thấu trời trong lòng, tôi cũng muốn ra ngoài vậy, nhưng làm sao ra đây?

Giọng của Lục Thiếu Dung: “Triển Tiểu Kiện! Ba nghe thấy rồi! Đó là tiếng cơ quan kim đồng tiên nhân sao? Tình huống này giống như phát động tất cả chốt mở trong mộ thất trung ương vậy! Từ pho kim đồng tiên nhân đầu tiên bắt đầu nhỏ thủy ngân cho đến pho cuối cùng khởi động, cứ giữa hai pho sẽ có một khoảng thời gian hòa hoãn, chuyên dùng để giết bọn trộm mộ! Hiện giờ chạy vẫn còn kịp! Lập tức! Chạy!”

“Đợi đến khi đồng nhân đầu tiên lật úp mâm đồng thì phiền phức to! Nếu đã khởi động rồi, nhớ không được hoảng loạn…”

Triển Hành che đầu trò chuyện điện thoại lại, sợ hãi nhìn sang Lâm Cảnh Phong.

Trương Soái thét lớn một tiếng, khom người chui vào trong thông đạo, Lệ Lệ luôn miệng la hét, cùng Kiến Vĩ theo sát phía sau, chạy như điên vào trong mật đạo.

Triển Hành: “Này, ba, giờ con ra ngoài đây”

“Đừng chạy!” Lâm Cảnh Phong nói: “Quay hết lại đây!”

Lục Thiếu Dung: “Giọng ai đó? Bạn con hả? Đừng nghe cậu ta, chạy! Rời khỏi mộ huyệt!”

Lệ Lệ vừa hét vừa chạy, đột nhiên ý thức được gì đó, quay lại vọt vào mộ huyệt, kéo lấy bao bố đựng đồ vàng mã bên quan tài rồi tiếp tục thét chói tai chạy vào trong mật đạo.

Triển Hành cầm di động: “Vậy… phải nghe theo ai đây? Nghe lời ba!”

Triển Hành bắt đầu nhảy giữa mộ huyệt, nhảy bịch bịch tới trước pho kim đồng tiên nhân, đỡ mâm nói: “Con con con, con ra ngoài rồi! Ra ngoài rồi! A! An toàn rồi!”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lục Thiếu Dung thở phào nhẹ nhõm: “Có bộ đàm không? Đi tìm bộ đàm! Nói cho những người còn đang ở bên trong biết, trước khi đồng nhân khởi động, nếu có xuất hiện thông đạo mộ huyệt khác, tuyệt đối không được tiến vào, phải trở về theo đường cũ, những con đường khác rất có khả năng là…bẫy rập”

Triển Hành: “Vậy vậy…Vừa rồi ba nói không được hoảng loạn cái gì?”

Lục Thiếu Dung: “Giữa hai pho đồng nhân có một góc chết an toàn…”

Một tiếng vang thật lớn, cửa đá sập xuống, đường ngầm bị lấp kín, tín hiệu đứt đoạn.

Triển Hành: “Sư phụ?”

Mọi người chạy hết rồi, chỉ còn Triển Hành và Lâm Cảnh Phong mỗi người bê một cái mâm, càng tuyệt lộ hơn chính là, lúc bỏ chạy Lệ Lệ vẫn không quên gom luôn cái bao bố đựng đầy đồ tùy táng bị ném trên mặt đất theo.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Đã bảo đường đó là bẫy rồi mà, muốn tìm chết”

Tiếng “Keng keng” từ từ biến mất, thủy ngân như trân châu đứt dây không ngừng nhỏ xuống, bắn tung tóe trong mâm, Triển Hành nói: “Được rồi, hiện giờ…làm sao đây?”

Lâm Cảnh Phong vắt óc suy nghĩ, biết vào những thời điểm như thế này thì càng phải trấn định hơn, lời của Lục Thiếu Dung khiến y nghĩ tới một chuyện, đủ để cho bọn họ thoát thân an toàn, nhưng trong mông mông lung lung không nắm bắt được đầu mối.

Y nhìn thoáng qua góc xó: “Kia là cái mâm nhỏ lệ đầu tiên, Triển Hành, cậu qua bê cái đó, tôi với cậu đổi chỗ, một, hai, ba…”

Bóng đèn trên đầu sáng “Teng” lên: “Anh không cần chuyển động, tôi có cách rồi!”

Cậu gắng sức nâng mâm đồng bằng một tay, lấy một hộp mì tôm từ trong ba lô ra_____mì ăn liền “Thêm thùng nữa”.

Lâm Cảnh Phong: “?”

Triển Hành cẩn thận đặt một hộp lên mặt đất, lại chồng thêm một hộp lên hộp mì ăn liền to kia.

Hộp này chất lên hộp nọ, thành một chồng bốn hộp “Thêm thùng nữa”, cộng thêm hai gói khô bò, vừa vặn đội cơ quan mâm vàng đòi mạng kia.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành bứt người ra, chạy tới góc đông nam, nâng cái mâm của pho tượng đồng đầu tiên lên.

“Anh đang nghĩ gì vậy? Chúng ta hẳn cũng phải chạy đi chứ?” Triển Hành nói.

Lâm Cảnh Phong: “Không thể chạy, chết tiệt, bọn họ chạy nhanh quá…”

Trong thông đạo phía xa truyền tới một tiếng hét thảm xé tâm can, Triển Hành nghe đến dựng đứng tóc gáy.

Lâm Cảnh Phong nhíu mày, Lục Thiếu Dung nói góc an toàn, góc an toàn…

Chồng “Thêm thùng nữa” và khô bò xiêu xiêu vẹo vẹo bị đè dần dần sụp xuống, ngàm gỗ ở ngực kim đồng tiên nhân bị lực nghiêng kéo gãy, mâm đồng lật nhào, bắn thủy ngân đầy đất.

“Qua đây!” Lâm Cảnh Phong quát.

Triển Hành hồi thần lại, Lâm Cảnh Phong nhào tới ôm lấy cậu, hai người lăn một vòng chui vào trong quan tài.

Pho đồng nhân thứ hai lật úp.

Lại vang ầm một tiếng, đại môn mật đạo đóng chặt, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong ngã vào quan tài, trong thạch thất tiếng keng keng không ngừng, trăm ngàn mũi tên sắt lướt qua không trung bên trên nóc quan tài.

Mưa tên chi chít bay đan xen nhau, Triển Hành ho khan một tiếng, ló đầu ra dáo dác muốn xem, Lâm Cảnh Phong đè đầu Triển Hành xuống, tay trái ôm Triển Hành, ngón tay phải móc lấy nắp quan tài nửa mở cắn răng kéo mạnh, nắp quan tài ù ù khép lại.

Bên ngoài đã im lặng.

Vài giây sau, trong bóng tối lại có âm thanh mâm vàng đổ.

Trần nhà trên đỉnh đầu vang lên tiếng cơ quan ma sát, trên mặt đất tiếng tên bắn dầy đặc không ngừng.

Triển Hành lắc sáng ống đèn.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Nơi này là góc chết an toàn, chỉ cần trốn vào trong quan tài sẽ an toàn thôi, không có chủ mộ nào lại tự quất vào thi thể mình cả”

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm: “Sư phụ thật thông minh, Á… Á…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Trước kia chủ mộ xây xong, không khí vốn không lưu thông, nhưng giờ đỉnh mộ bị bọn trộm khoét ra một khe hở, hơi nước xâm nhập, nắp quan tài lại mở rộng, thi thể đã sớm mục thành xương trắng, Lâm Cảnh Phong hơi nhúc nhích chút thôi mà bụi bặm đã tràn lan.

“Ách_____xì!” Lỗ mũi Triển Hành bị kích thích, hướng sang Lâm Cảnh Phong hắt hơi một cái kinh thiên động địa.

“Đừng có thấy gớm vậy chứ!” Lâm Cảnh Phong điên cuồng nhéo cằm Triển Hành, quay mạnh đầu cậu sang chỗ khác.

Bên ngoài đã yên tĩnh.

“Ra được chưa?” Triển Hành yếu ớt hỏi.

Ống đèn bị ném ở một bên quan tài, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt anh tuấn của Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong: “Vẫn chưa được”

Trong quan tài rất chật, ót Triển Hành bị khối cầu đội trúng hơi khó chịu, đành phải kề trán với Lâm Cảnh Phong, đôi môi hai người cách nhau không tới một cm.

Lâm Cảnh Phong vẫn chưa ý thức được, Triển Hành bèn hôn hôn lên đôi môi đường nét rõ ràng của y.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu làm gì nữa vậy!”

Triển Hành nói: “Không…không có gì a, mới nãy tôi làm gì vậy ta? Có làm gì đâu à?”

Lâm Cảnh Phong: “Cậu…Nhìn sau lưng cậu kìa”

Y nhéo mặt Triển Hành muốn biến dạng, xoay mạnh đầu Triển Hành qua, Triển Hành nhìn thấy một cái đầu lâu.

“Ờ, đầu người chết” Triển Hành gian nan nghiêng đầu nói.

Vậy mà không sợ? Lâm Cảnh Phong hơi khó hiểu về sự gan dạ của Triển Hành, có đôi khi cậu sẽ la làng lên, có đôi khi lại chẳng sợ gì hết, dây thần kinh được nối thế nào mới có thể tương xứng với loại hiệu ứng đó vậy?

Lâm Cảnh Phong: “Sao cậu không la lên?”

Triển Hành: “Có anh ở đây, tôi không sợ gì hết, ừm, có cảm giác rất an toàn”

Câu nói ấy dường như gãi nhẹ vào lòng Lâm Cảnh Phong một cái.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu…tin tưởng tôi đến vậy sao?”

Triển Hành trở tay cầm lấy đầu lâu, hơi dùng sức, kéo nó đứt khỏi xương sống. Một tay nhéo cằm Lâm Cảnh Phong, một tay cầm đỉnh đầu lâu, khiến miệng nó khép mở khép mở, còn ***g tiếng cho nó:

“A lập cập, lập cập lập cập lập cập …”

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Không được đùa giỡn người chết”

Triển Hành cầm đầu lâu lắc qua lắc lại trước mặt Lâm Cảnh Phong, càng sáp tới càng gần, cuối cùng nắm lấy cằm y, để đầu lâu khép miệng lại.

“Lập cập” Triển Hành cho đầu lâu cắn lên mũi Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong gầm thét: “Ta nói! Không được đùa giỡn người chết!”

————————————-

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mối Hận

Copyright © 2022 - MTruyện.net