Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời
  3. Chương 44: 44: Chương Của Tình Yêu
Trước /96 Sau

Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 44: 44: Chương Của Tình Yêu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tình yêu là gì?

Có người cho rằng: sự quan tâm chăm sóc lẫn nhau chính là tình yêu.

Có người nghĩ rằng: khao khát về tâm hồn chính là tình yêu.

Tình là gì? Tại sao lại khiến con tim phải đau khổ?

Tình là gì? Tại sao lại biến vận mệnh trở nên bi ai?

Tình yêu, là sự khởi đầu của nhiều thứ, cũng là sự kết thúc của nhiều thứ.

Tình yêu, chính là chiếc chìa khóa giải quyết mọi chuyện, cũng là nguồn cơn của mọi rắc rối.

Tình yêu là sự sáng tạo, cũng là sự hủy diệt.

Đó là tình yêu.

- --Khuyết ngôn---

- --

Tình yêu là một thứ đẹp đẽ, cũng là một con đường đầy khổ đau.

Trong tình yêu, ai cũng là nạn nhân, chẳng có ai là hung thủ.

Yue là một trong số đó.

Cô là nạn nhân, cũng là một tên tội đồ của tình yêu.

Cơ thể cô là một nhà tù, khiến linh hồn cô chẳng có được một ngày tự do.

Pháp luật như là xiềng xích khóa chặt lại dục vọng, khiến cô không thể muốn làm gì thì làm được.

Chỉ có tình yêu là khiến cô trở thành kẻ tự do, chỉ có tình yêu là khiến cô trở thành tù vượt ngục.

Tình yêu là thứ cao đẹp thiêng liêng, cũng là thứ mỏng mảnh dễ dàng bị chà đạp.

- --

Con người luôn cảm thấy đau đớn vì tình yêu.

Và Yue cũng là một trong số đó.

Sinh ra trong một gia tộc lớn, gia tộc nhà họ Y, Yue luôn bị trói buộc bởi những luật lệ và pháp tắc.

Cuộc sống của cô buồn chán đến nổi cô chẳng biết mình có được gọi là “Sống” hay không?

- Loảng xoảng!

Tiếng chén dĩa rơi vỡ xuống đất thành từng mảnh.

- Con nhỏ này! Tại sao mày lại vô dụng đến mức như vậy chứ?

Đáp lại cô không phải là một lời an ủi hay dạy bảo, mà chỉ là một lời trách mắng giận dữ thôi.

- Mẹ! Con xin lỗi! Lần sau con sẽ không làm như vậy nữa!

Yue khẩn cầu xin lỗi.

- Phạch! Phạch!

- Mày nghĩ mày vẫn sẽ tái phạm được à?

Đáp lại cô chỉ là những đòn roi và những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn.

“Tại sao lại như vậy?” Trong góc phòng đen tối, Yue vừa khóc vừa tự hỏi.

Có lẽ vì mình không phải là con ruột nên mẹ mới ghẻ lạnh mình như vậy ư?

Mẹ ruột Yue vốn đã mất cách đây ba bốn năm rồi, người phụ nữ trẻ đẹp hiện tại chỉ là một người mẹ đến sau mà thôi.

Ngày qua ngày, ngoài việc phải chịu những đòn roi đau rát của người mẹ, Yue còn phải chịu đựng những câu nói vô tâm của người cha – người chỉ nghĩ đến cái danh tiếng và bề ngoài hào nhoáng của gia tộc này thôi.

Vì thế, Yue chưa bao giờ cảm nhận được hương vị của tình yêu.

Thời gian cứ thế mà vô tình trôi qua.

Cuối cùng Yue cũng lớn lên, cũng đã thay đổi.

Nhờ những nỗ lực và cố gắng sau biết bao nhiêu tháng ngày, cuối cùng cô cũng hoàn thành mục đích của mình.

Đó chính là khiến những kẻ đã khiến cô phải đau khổ chịu kết cục xứng đáng.

Nếu không một ai giúp đỡ, thì cô sẽ tự giúp đỡ chính bản thân.

Nếu không một ai đứng ra bảo vệ, thì cô sẽ tự đứng lên bảo vệ chính mình.

Dù cảm thấy đã thỏa mãn về mọi thứ.

Nhưng mà có một điều mà cô vẫn không hiểu.

Đó chính là tình yêu.

Hơn bất kỳ ai, cô là một con người cực kỳ thiếu thốn tình yêu.

Hơn bất kỳ ai, cô thèm khát tình yêu hơn bất cứ thứ gì.

Con người làm sao có thể sống thiếu tình yêu được cơ chứ?

Đó là những suy nghĩ cứ lảng vảng trong đầu cô.

Chúng ngày càng trở nên càng đông và dày kín.

Làm linh hồn cô ngày càng dấy bẩn sắc màu của tội lỗi.

Có cuộc đời của cô sẽ trở nên tăm tối như vậy.

Mãi cho đến khi ánh sáng xuất hiện.

Ánh sáng đã cứu chuộc tâm hồn đầy tội lỗi đó, là Yone.

Một thanh niên kiên cường, bất khuất, không ngại dù là giông tố dù là giông bão.

Một trái tim ấm áp, giàu lòng yêu thương.

Trước một con người như vậy, trái tim sắt đá của cô đã đỗ gục.

“Mình lấy nhau em nhé!”

“Dạ được! Em đồng ý!”

Cuối cùng Yui cũng biết đến tình yêu là như thế nào.

Happy ending, câu chuyện kết thúc.

- --

Hoặc là không!

Đây mới chỉ là một sự bắt đầu cho một câu chuyện khác.

Trong tình yêu, luôn có những nốt thăng và những nốt trầm.

Khi ngọn lửa tình yêu càng lớn lao, cảm xúc của con người càng mãnh liệt.

Còn gì đau khổ hơn khi nhìn thấy người mình yêu trở nên lo âu buồn bã, bản thân lại không thể làm gì để giúp được người ấy?

Còn gì đau khổ hơn là sự trói buộc về cả linh hồn và trí tưởng tượng?

Còn gì mệt mỏi hơn việc phải chứng kiến một cảnh lặp đi lặp lại mỗi ngày mà bản thân lại chẳng có thể được thay đổi vận mệnh ấy?

Mỗi ngày, Yui đều phải chứng kiến cảnh chồng mình nhận phải những lời gièm pha, những lời chế giễu trong khi cô lại chẳng thể bảo vệ được người ấy.

Mỗi lần như vậy, cô lại càng cảm thấy con tim này càng thêm đớn đau biết bao?

Cô có quyền lực, nhưng không có được sức mạnh để giải quyết mọi chuyện.

Vì thế, cô đã đưa ra một quyết định: cô sẽ từ bỏ quyền lực để lấy sức mạnh.

Cái lồng vốn giam giữ linh hồn cô luôn là một vật cản lớn ngăn cách cô và sự tự do, vậy tại sao lại không thể phá nó đi chứ?

Cô sẽ làm mọi chuyện mà mình muốn, mặc kệ hậu quả có là gì đi nữa.

Mất đi sự trói buộc của cái lồng, Yui như một con dã thú xổng chuồng: hoang dại, điên cuồng.

Bây giờ không có bất kỳ ai có thể ngăn cản Yui được nữa rồi.

Nghe được tin rằng James đã đến phỏng vấn chồng mình, cô cảm thấy cực kỳ tức bực.

Mặc dù chuyện mà ông ta làm là không cần thiết phải xin phép cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy bản thân cực kì có trách nhiệm trong chuyện này.

Thế là cô bắt đầu chất vấn James, tại sao lại nghi vấn chồng của cô? Tại sao lại hành động một cách không suy nghĩ như vậy?

Sau đó là những cuộc cãi vả giữa hai người.

Mãi cho đến khi có một người thứ ba xuất hiện trong câu chuyện này.

- Đứng yên!

Nghe được thị trưởng ra lệnh.

Người lính gác liền nhanh chóng vâng lời và để Ngài Chủ tịch thành phố đi vào trong.

- Dừng lại!

Nghe được lời can ngăn của thị trưởng, những lời cãi vã liền dừng lại.

Không gian xung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Không một tiếng động, không một âm thanh.

Yên tĩnh đến một cách lạ thường.

Không một ai nói chuyện, không một ai hành động.

Sự yên lặng ở đây là tuyệt đối.

Nếu như không phải chiếc đồng hồ treo tường kia vẫn chạy, có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng thời gian đang dừng lại mất.

- Mấy người thật là phiền phức!

Yone dùng tay vuốt mặt lại.

Con người thật là phiền phức!

Thành phố này thật là phiền phức!

Thế giới này thật là phiền phiền phức!

Nơi này thật là phiền phức!

Tại sao ai cũng muốn gây chuyện với mình hết vậy?

Bọn họ nên chết hết đi!

Một hồi suy nghĩ, sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên lạnh nhạt.

Giống như là khi đối xử với những kẻ từng chống đối hắn.

Yone lạnh lùng liếc mắt những người còn lại xung quanh.

Hắn nói:

- Yui và James, hai người đi theo tôi.

- …

Yui và James liền ngoan ngoãn đi theo Yone đi ra ngoài và leo lên xe.

- Mấy người còn lại, đi chết đi!

- …

Nghe được những giọng nói phảng phất như chứa đầy ma lực kia của Ngài Chủ tịch thành phố, những người còn lại ngồi trong sở cảnh sát liền như người máy mà nghe theo.

Bọn họ hai tay cứng nhắc mà lấy ra súng rồi nhắm vào nhau.

- Bằng!

Những viên đạn chết chóc từ họng súng bắt đầu bay ra với tốc độ cực kỳ nhanh.

- Bằng!

- Bằng!

- Bằng!

X3,14.

Mặt dù đã bị trúng đạn và ngã xuống, những người cảnh sát kia vẫn tiếp tục vô cảm nã đạn.

- Oành!

Một viên đạn lạc bay trúng vào bình ga.

Thế là một vụ nổ xảy ra khiến toàn bộ sở cảnh sát bốc cháy.

Những người cảnh sát sau khi nghe được tiếng vang từ vụ nổ bấy giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh, bọn họ muốn rời đi khỏi nơi này, rời đi khỏi đám lửa kia ngay lập tức.

Những mà đầu óc thanh tỉnh không có nghĩa là thân thể sẽ thanh tỉnh theo.

Mặc kệ bọn họ muốn cử động đến mức nào, cơ thể của bọn họ vẫn tiếp tục dừng lại.

Bọn họ vẫn sẽ tiếp tục ở lại trong đám cháy, mãi cho đến khi ngọn lửa bắt lấy bọn họ.

- Oành!

Nghe thấy những tiếng nổ thay phiên nhau vang lên.

Yone yên tâm mà lái xe rời đi.

Cùng lúc, chiếc xe của Yoni mà Hakase lái đang vội vã chạy theo chiều ngược lại.

Trong một khoảnh khắc, cả hai chiếc xe cùng giáp mặt rồi trượt qua lẫn nhau.

Nhóm Hakase cũng không ngờ trong một khoảnh khắc rất ngắn kia, bọn họ đã giáp mặt hung thủ.

Yone cũng như vậy, hắn cũng không nhận ra.

Vì hiện tại hắn đang bận suy nghĩ.

Không còn gì đau đớn hơn việc phải nhìn người mình yêu đau khổ liệu có đúng không?

Không! Vì còn một thứ còn đau đớn hơn chuyện đó nữa.

Đó là phải chứng kiến người mình yêu đau khổ vì mình!

Là quái vật, là con người hay là cái gì, hắn sẽ không quan tâm.

Đối với hắn, cô ấy chính là bầu trời trong xanh.

Và hắn cần phải bảo vệ bầu trời đó.

Những kẻ có ý đồ làm ô nhiễm bầu trời ấy, sẽ phải trả một cái giá thật đắt!

- --

Chương của tình yêu đã kết thúc.

Chương của tuyệt vọng bắt đầu..

Quảng cáo
Trước /96 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Hạn Chi Từ Biến Thành Pokemon Bắt Đầu (Vô Hạn Chi Tòng Biến Thành Tinh Linh Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net