Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập 26.
Dọc đường đưa người về lại phủ, Trần Linh gặng hỏi nhưng Chiến chỉ một mực nói là chẳng có chuyện gì, chẳng biết trong phòng mật khảo, cấm quân đã làm gì hắn mà tới mức bị thương nặng thế này mà cũng chẳng dám nói ra. Trần Linh đau buồn lắm nhưng cũng chẳng biết nói sao, đành lẳng lặng đưa người về.
Khi về tới cửa phủ Trịnh thì đã thấy vợ chồng Trịnh Minh cùng tất cả gia nhân trong nhà đứng chờ, thầy Huyền Thiên thấy về, vội vàng sai Dương Hát và Phú Quý đưa Trịnh Chiến vào trong nhà rất gấp, rồi gọi thầy thuốc tới xem cho.
Trịnh Minh quỳ ngay xuống đất khấu đầu lạy Trần Linh, nói:
- Tạ ơn vương gia lo cho đứa con thơ.
Trần Linh vội vàng đỡ dậy, cà nhà cùng vào trong trò chuyện.
…
Lại nói Trịnh Minh ở lại trong cung gặp riêng Vua và các quan có phận sự, cũng chỉ mới trở về, Trịnh Minh cùng các quan đại thần và các quan cẩm y đều không biết việc Trịnh Chiến có quen biết với An Tư công chúa từ khi nào, thông qua ai mai mối, yêu đương từ khi nào, Vua một mực tra hỏi nhưng Trịnh Minh cũng chẳng biết trả lời ra sao vì cũng có biết gì đâu mà nói? Thế rồi có người của mật tá vụ tới, nói nhỏ riêng vào tai Thượng Hoàng Thánh Tông gì đó, Thánh Tông liền cho các quan và Trịnh Minh về nghỉ, rồi sai Mạc Đốc đi tới nơi mật khảo truyền lệnh thả Trịnh Chiến ra, có lẽ họ đã điều tra được gì đó nên mới cho về như thế.
Trịnh Minh trong lòng hồi hộp nhưng cũng chẳng dám lên tiếng hỏi gì, ra về rồi mà trong lòng vẫn sợ hãi thấp thỏm chẳng yên, về tới phủ liền hỏi ngay gia nhân trong nhà về con trai, thầy Huyền Thiên nói:
- Chủ công chớ quá lo, Bảo Nghĩa Vương và các tướng tới đây từ sáng để hỏi han, sau đó kéo nhau đi tới phủ Bạch vương gia cả rồi, nay Trần Linh công tử đã đi vào cung dò hỏi việc của thiếu chủ mà giờ chưa thấy về lại, có Trần Linh công tử thì thiếu chủ chắc chẳng có việc gì.
Trịnh Minh dậm chân, thở dài nói:
- Việc này đâu phải việc thường, nó liên quan tới hoàng gia, đích thân Thượng Hoàng và Thánh Thượng chỉ đạo cho các quan xét hỏi, mật tá vụ cũng vào cuộc. Bạch vương gia quyền uy tuy lớn nhưng nếu việc này nghiêm trọng thì Bạch vương gia cũng làm sao mà cứu được? Mà cớ làm sao thằng con ta lại quen được công chúa từ khi nào thế? Tiên sinh là thầy nó, thường ngày có chuyện gì nó đều nói với tiên sinh, tiên sinh có biết gi không?
Huyền Thiên nghe thế giật mình chột dạ, tuy đã can ngăn nhiều lần nhưng công tử vẫn qua lại với công chúa bằng cách nào? Giờ mà nói ra thì cũng bị trách nhiệm biết mà chẳng báo, chẳng ngờ nào đâu công tử lại dại dột thế, mang việc đó mà tâu bày Vua…Huyền Thiên đáp:
- Cứ chờ công tử về hỏi han tình hình coi sao đã.
Cả nhà đang lo lắng buồn rầu, cũng chẳng biết tính sao, đành kéo nhau ra cả cổng mà chờ. Riêng Huyền Thiên lui thủi đi về phòng riêng của Trịnh Chiến, đoạn vòng ra sau cửa nhà, đào đất nơi chôn lá bùa lên thì chẳng còn thấy lá bùa đâu cả, chỉ còn là khoảng đất trống, bùa đã bị hủy mất rồi…Huyền Thiên liền hiểu ra ngay mọi việc, công tử lại chẳng nghe lời ông mà quả nhiên là chuốc cái tai họa rồi…
Huyền Thiên thở dài, lẳng lặng đi ra trước nhà chờ đợi cùng với gia nhân…
…
Bấy giờ Trịnh Minh đem lại việc Vua tra hỏi ra thuật với Trần Linh một lượt, Trần Linh cũng đem việc ở tá mật vụ mật khảo ra kể lại, hai bên nói đều khớp nhau, biết diễn biến là thế, còn việc điều tra thì các quan làm việc cho Thượng Hoàng xưa nay đều kín đáo nên chẳng ai dò hỏi được gì, riêng có việc Trịnh Chiến bị thương vết thương lạ do bức cung thì Trần Linh chẳng nói ra, sợ làm cho song thân họ Trịnh lo buồn.
Trịnh Minh hỏi:
- Nay việc như thế rồi, theo ý vương gia thì nên làm thế nào?
Trần Linh nói:
- Tướng quân cứ hãy hỏi chuyện Trịnh Chiến xem sao, việc của họ đã tiến triển tới đâu rồi thì mới liệu được chứ? Nếu tình đã sâu thì là từ khi nào, và làm sao mà lại được như thế? Nếu không dứt được thì khác, mà nếu dứt được thì lại khác, việc này liên quan tới Thượng Hoàng và người của hậu cung, tôi biết can thiệp thế nào?
Trịnh phu nhân nghe Trần Linh nói thế thì rấm rứt nước mắt, nói:
- Nó nào có quen biết công chúa gì lúc nào đâu? Chẳng hiểu bị thương quẫn trí hay như thế nào mà ăn nói hàm hồ. Thôi các ông vào gặp Thánh Thượng mà tâu rõ, nói do trời nóng nôi, tâm thần chẳng tỉnh nên ăn nói hàm hồ, xin Thánh Thượng ra ơn đi chứ. Trời ơi, phen này tôi mất con trai rồi, các ông làm sao thì làm phải cứu cho được mạng nó, nếu nó mà có bề gì thì mụ này cũng chết theo cho các ông vừa lòng.
Nói rồi khóc lóc um xùm cả lên, Trịnh Minh bực tức hét lên:
- Cái thứ đàn bà đi vào trong nhà! Khóc lóc cái gì? Không thấy chúng tôi đang bàn việc hay sao?
Nói rồi xua vào, gia nhân vội vàng dìu đỡ Trịnh phu nhân vào trong, bấy giờ Trịnh Minh đuổi hết người trong nhà ra ngoài, chỉ còn lại thầy Huyền Thiên và Trần Linh, Trịnh Minh mới bước rời khỏi ghế, tiến lại ghế của Trần Linh, rồi quỳ xuống nắm lấy tay Trần Linh mà nói:
- Vương gia và thằng con tôi là chỗ kết nghĩa anh em, xin vương gia làm gì giúp cho, chứ tội khi quân ngộ nhận, làm sao mà thoát khỏi chết?
Trần Linh và Huyền Thiên sợ hãi vội vàng đỡ Trịnh Minh dậy, Huyền Thiên nói:
- Chủ công cứ bình tĩnh để cùng bàn, Bạch vương gia như người trong nhà, sẽ cùng lo cho việc này.
Trần Linh nói:
- Thầy Binh nói chẳng sai, việc của em Chiến cũng như việc của tôi, tướng quân cứ bình tĩnh để còn cùng suy nghĩ.
Thế rồi ba người cùng ngồi về ghế, trầm ngâm uống trà, chẳng ai nói nửa câu, mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng về chuyện động trời này.
Đoạn ngồi lặng hồi lâu, Trần Linh nói:
- Thánh Thượng thả cho hiền đệ về, thì hẳn là còn chưa quyết xong việc này, mà ban sáng ở nơi thượng đàn, công chúa cũng cùng xin cho hiền đệ, vậy chứng tỏ giữa họ cũng có mối thân giao chứ chẳng phải Trịnh Chiến hồ đồ nói mơ như Trịnh phu nhân nói. Vậy thì trong những ngày tới, hẳn là công chúa sẽ ra sức mà xin cho, Thánh Thượng thương công chúa nhất đời, sẽ chưa trừng phạt xuống phủ ta ngay đâu, Thánh Thượng còn đang muốn để lân la dò hỏi.
Huyền Thiên nghe thế thì giật mình nhìn lại Trần Linh, Huyền Thiên biết rõ sự qua lại của Trịnh Chiến với An Tư nên biết những lý lẽ của hắn thực là sắt đáng, hắn là người thông minh hiểu chuyện lắm chứ chẳng phải chỉ là phường con nhà quyền thế chỉ biết ăn chơi hưởng lạc thông thường.
Trịnh Minh thì vốn tính vô tư, cũng chẳng để ý gì, nói ngay:
- Thánh Thượng muốn dò hỏi điều gì?
Trần Linh đáp:
- Chỉ ngày mai câu chuyện này sẽ lan truyền khắp kinh thành, lâu nay các công chúa thường chỉ gả cho người nội tộc, thế nên Thánh Thượng muốn nhân việc này mà thử lòng dân bá tánh xem họ đánh giá việc này ra sao, do đó mà tha cho Trịnh Chiến về đó, Thánh Thượng nhìn xa nghĩ rộng chứ chẳng phải thường, tôi cũng xin cam đoan với tướng quân ngay thời điểm này, ngoài phủ, xung quanh trăm dặm đang đầy rặt người của cấm quân túc trực nhòm ngó phủ này rồi.
Trịnh Minh nghe thế lại càng sợ, hỏi ngay:
- Vậy lão phu phải làm gì?
Trần Linh đáp:
- Mấy ngày tới tướng quân và gia quyến cứ ở yên trong nhà, hy hữu ra ngoài, việc chợ búa thì chóng đi chóng về, còn chớ có tới phủ của ai, gặp ai mà hỏi chuyện linh tinh kẻo lại mang họa cho người đó, tôi sẽ nói phao đồn lên trong cung ca ngợi hiền đệ và thao túng một số quân thần nói đỡ lời cho, lại thêm công chúa cầu xin cho tướng quân, thì biết đâu việc này lại là việc phúc như Tiên Hoàng* cũng nên.
…
Lại nói đến câu chuyện khi xưa Tiên Hoàng nhà Trần là Trần Thái Tông Trần Cảnh, tức là cha của Thượng Hoàng Thánh Tông, lúc đó cùng tuổi với nữ vương nhà họ Lý là Lý Chiêu Hoàng, được tuyển vào cung làm hầu. Một lần bưng nước rửa mặt cho Vua, Chiêu Hoàng trông thấy liền đem lòng yêu mến từ đó mỗi khi vui chơi, Chiêu Hoàng đều cho gọi Trần Cảnh tới chơi cùng. Có hôm Trần Cảnh bưng chậu nước đứng hầu, Chiêu Thánh rửa mặt, lấy tay té nước ướt cả mặt Trần Cảnh, đến khi Trần Cảnh bưng khăn chầu Vua thì Vua bà lấy khăn đó ném vào người Trần Cảnh, khi về nhà Trần Cảnh kể riêng việc này với Trần Thủ Độ, Thủ Độ nói:
- Nếu việc thế thì thực họ ta làm Vua hoặc chết cả họ.
Hôm khác Chiêu Hoàng lại lấy khăn ném vào người Trần Cảnh, Cảnh quỳ lạy, nói:
Các quan nói đó là việc tốt, vậy là Chiêu Hoàng và Trần Cảnh thành hôn, sau đó Chiêu Hoàng nhường ngôi cho Trần Cảnh, từ đó mà khai sáng ra nhà Trần, cũng từ đó về sau, Thủ Độ ra lệnh chỉ gả các công chúa cho người trong nội tộc để tránh việc lặp lại sai lầm như Lý Chiêu Hoàng, để quyền lực lọt vào tay người khác họ.
…
Trần Linh nói như thế, có ý an ủi Trịnh Minh rằng việc của An Tư và Trịnh Chiến cũng giống câu chuyện của Tiên Hoàng nhà Trần và Vua Lý Chiêu Hoàng, thế nhưng An Tư là hoàng thân nhưng chỉ là thân con gái, sao bì được với Vua bà Chiêu Hoàng, Trịnh Chiến tuy ngoại tộc nhưng có giỏi ra cũng chỉ là phò mã được phong vương, sao so được với Tiên Hoàng? Nếu chiến không có tham vọng cũng chẳng làm biến chuyển được lợi ích quyền lực của hoàng gia, do đó biết đâu việc này lại thành.