Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Linh Ký - An Tư Công Chúa
  3. Chương 57
Trước /67 Sau

Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 57

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tập 57.

Lại nói các trại ở quanh trại chỉ huy và ở các lộ tây, đông đều nhanh chóng bị quân Nguyên chiêu hàng, cổng thành đều mở cho đại quân của tướng Nguyên là Đột Hợp Tất Khốc dẫn vào, chúng giữ đúng lời, với binh sĩ bị bắt thì chúng chỉ tước binh khí, giam lỏng vào trong các trại rồi cho quân canh giữ chứ không tàn sát, các nhà dân trong thành đều đóng kín cổng, Hải Nha cho các thuyết khách tới gõ cửa những nhà dân có chức sắc để nói lời phủ dụ, trong thành liền được yên ổn, chỉ riêng có các trại ở mặt nam, giữ khoảng phần ba quân số Vũ Ninh thì ở xa trại chỉ huy, nghe tin báo về rằng các tướng đầu lĩnh đã hàng liền cùng rủ nhau mở cổng thành phía nam bỏ trốn, Hải Nha lệnh cho Trần Xuân Sách dẫn đường, sai Đột Hợp Tất Khốc dẫn Phí Mã Kì, Lục Bôn cùng tám ngàn quân kị truy kích.

Lại nói ở các trại phía nam, các tướng giữ tại là Trịnh Giảo Lâm, Trần Huy, nghe được tin báo quân Nguyên đã vào thành, đột kích trại chỉ huy, Giảo Lâm nói:

- Thành mất rồi, Trịnh Minh tướng quân không biết sống chết ra sao, giờ vẫn không thấy có kẻng đánh giặc, có lẽ đã hàng rồi, ta mau chạy về trại của Trịnh Chiến.

Trần Huy vâng lời, hai tướng dẫn theo hơn một vạn quân không hàng giặc, không mang kịp giáp trụ, chỉ kịp xách kiếm đi, cùng mở thành nam, đi vội theo hướng nam về thành đông ngàn cầu cứu Trịnh Chiến.

Quân giặc đuổi sát rất gấp, địa hình đêm tối ngoằn nghoèo khó đi nhưng do có Trần Xuân Sách dẫn đường nên vượt qua được, chẳng mấy chốc mà truy sát tới sau lưng.

Trần Huy nói:

- Quân ta không ngựa không giáp, chạy không kịp kị binh của nó, đánh cũng chẳng lại được, cứ thế này sẽ bị bắt cả, tướng quân chạy đi, tôi ở lại cản giặc.

Trịnh Giảo Lâm dẫn bảy ngàn quân tiếp tục chạy trốn, còn lại hơn ba ngàn người cùng với Trần Huy ở lại cản Đột Hợp Tất Khốc, ba ngàn người đều bị tàn sát cả, Trần Huy bị tướng của Tất Khốc là Phí Mã Kì chém chết, nhưng Trịnh Giảo Lâm đã chạy thoát xa, Tất Khốc biết đuổi chẳng được nữa, liền cho thu quân về hội kiến A Lý Hải Nha.

Lại nói Trịnh Giảo Lâm chạy tới thành Đông Ngàn, tướng giữ thành là Dương Hát nhận ra, vội vàng mở cửa cho đại quân cùng vào, Trịnh Giảo Lâm vào tâu lại việc, Dương Hát thất thần chẳng nói nên lời, vội đánh kẻng báo động rồi đi cấp báo cho Trịnh Chiến hay.

Bấy giờ Trịnh Chiến đang ngủ trong trại, nghe được tin thì rụng rời chân tay, cho triệu tập ngay các tướng, nói:

- Phải đi cứu cha ta thôi.

Huyền Thiên can lại nói:

- Tướng quân chớ vội, giặc mới đánh được Vũ Ninh, lại thu thập được nhiều hàng binh, thế giặc giờ đang hăng, nếu đi trong đêm tối là bất lợi, cứ chờ đến sáng mai rồi liệu.

Trịnh Chiến không nghe, nói:

- Cha ta bị bắt rồi, sao ta chờ được đây?

Các tướng can mãi, lại lúc sau có Văn Chiêu Hầu tới cùng can, Trịnh Chiến mới thôi, đành chờ tới sáng, cả đêm không ngủ được, trong lòng lo lắng thất thần chẳng yên…

Lại nói tới ở kinh thành Thăng Long, Trần Linh cùng theo Nhân Tông từ Hải Đông về lại kinh thành, bấy giờ việc quân ở Vạn Kiếp gặp bất lợi, quan quân đều lui về cố thủ ở sông Lô, bấy giờ trong kinh thành dân chúng hoảng loạn, giao thương đình trệ, từ trại Vạn Kiếp, việc quân cơ, việc quân như, lương thảo, địa hình, đồn điền cho đại quân, công việc tất bận, tấu thư khẩn gửi về triều như mưa, Trần Linh một ngày bàn biết bao nhiêu việc quân cơ cùng với Mật Tá Vụ, các bộ và hai Vua, bận không kể xiết, chẳng còn thiết tha gì việc ăn uống ngủ nghỉ thường ngày, cũng chẳng nhớ tới việc của Trịnh Chiến nhiều nữa, có khi ngày chẳng dùng bữa, hai ba hôm không chợp mắt đã là việc thường tình.

Tối đó làm xong công văn, Trần Linh vừa ngả lưng ra ghế thì có quân hầu vào báo tin có khách tới thăm, nói tới từ phủ An Tư, Trần Linh nghe thế thì vội vàng bật dậy đi ra xem ai, ra tới ngoài thì thấy ngay Ngũ Thu Linh, nô tỳ của An Tư công chúa, Trần Linh giật mình hỏi:

- Sao đêm hôm khuya khoắt tới đây tìm ta, công chúa có việc gì chăng?

Thu Linh noi:

- Em đợi công chúa đi ngủ mới lẻn ra tới gặp, xin vương gia cho thưa chuyện riêng ít phút.

Trần Linh vội cho gia nhân lui đi, rồi đưa Ngũ Thu Linh vào trong nhà, bấy giờ Thu Linh liền đem việc tin ngoài chiến trường Gia Lâm về kể cho Trần Linh nghe, Trần Linh nghe xong thì nói:

- Tại sao lại dùng người của Tá Mật Vụ đưa tin thế? Như thế thì có tin mật gì, đều tới tai Thánh Thượng cả rồi còn đâu, ta còn làm được gì nữa?

Thu Linh nghe xong cúi đầu nói:

- Do cũng không còn cách nào khác, nay theo ý vương gia phải ra sao? Nếu thầy Huyền Thiên mà nhờ truyền lời tới vương gia thế thì chẳng phải là giỡn chơi rồi, thầy ấy là người ra sao vương gia còn lạ gì nữa?

Trần Linh hỏi:

- Nói nói việc này với công chúa chưa?

Trần Linh ngồi lặng im, nhắm mắt đăm chiêu suy nghĩ rất lâu chẳng nói gì, Thu Linh ngồi im lặng bên cạnh chờ đợi, hồi lâu sau Linh nói:

- Ta đã có kế rồi, nay chớ có dùng tới quân Tinh Phong của Mật Tá Vụ nữa, ngày mai ta viết hai bức thư, ngươi cho người hỏa tốc tới đem đi, một đem tới cho Thiên tướng Trần Cao Vân, một đem cho Trịnh Chiến, nếu chúng làm y như điều ta bày trong thư thì Trịnh Chiến sẽ được bình an thôi.

Thu Linh gật đầu vâng mệnh, đoạn toan quay đi thì Trần Linh lại giữ lại, hỏi:

- Những ngày qua, công chúa…Ra sao?

Thu Linh đáp:

Công chúa vẫn khỏe, tối nào công chúa cũng tới cung Thụy Bảo để tụng kinh cùng với công chúa Thụy Bảo.

Trần Linh gật đầu, lại dặn thêm:

- Ngươi nghe đây, tình thế giờ đã đổi khác nhiều rồi, ta cũng lo nghĩ cho chủ của ngươi lắm, ngươi có tin ta không?

Thu Linh nói ngay :

- Tin chứ, Trịnh tướng quân khi đi đã căn dặn nếu có việc gì không tiện báo với Thánh Thượng thì cứ tìm tới nói với vương gia.

Trần Linh gật đầu, nói:

- Vậy ngươi hãy nghe đây, hai Vua chỉ thương công chúa, chứ chẳng đoái tâm gì nhiều tới sống chết của Trịnh Chiến đâu, từ nay trở đi, tất cả tin gì từ chỗ Trịnh Chiến gửi về, nếu không dùng quân Tinh Phong, tất sẽ đi qua chỗ ngươi đầu tiên, ngươi hãy tới báo với ta trước dù là tin nhỏ nhất, tin gì ta bảo được nói với công chúa thì ngươi mới nói, ngươi nghe rõ chưa?

Thu Linh nghe thế thì cũng tần ngần giây lát, Trần Linh chợt nắm lấy vai Thu Linh, nhìn thẳng vào mắt con hầu, rồi nói:

- Nghe đây này, ta làm mọi thứ vì công chúa thôi, ngộ nhỡ có việc lành ít đữ nhiều xảy ra cho Trịnh Chiến thì công chúa biết sống ra sao? Chi bằng hãy cứ che giấu đi có chẳng hơn không?

Thu Linh ngập ngừng nói:

- Nếu thực như thế, sao có thể che giấu được…

Trần Linh nói:

- Giấu cho qua chiến tranh, sau này sẽ khác.

Thu Linh suy nghĩ hồi lâu, rồi sau đó cũng gật đầu.

Đoạn Trần Linh hỏi dò kĩ, Thu Linh nói cho vương gia nghe hết về các nguồn tin nơi công chúa thường hay truy hỏi, công chúa không dám hỏi Vua tình hình chiến sự nên thường lân la tới phủ của Đỗ Khắc Chung, Trịnh Hoảng, Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải… Các Bộ Binh, Bộ Hình và các Cơ Mật Vụ trong triều, các thái giám, quân hầu chuyên biên về việc công văn, tấu sớ… Trần Linh ghi chép cẩn thận ra rồi ngày hôm sau lẳng lặng sai thủ hạ tới tìm từng người có liên quan ở các cung phủ, các cơ quan đó, dặn họ rằng sau này công chúa có tới dò hỏi tin nơi biên thùy thì phải xin lệnh của vương gia trước, đoạn Trần Linh cài cắm người của mình vào các cơ quan đó,vừa là để theo dõi, vừa là để truyền tin, các quan lại công thần đứng đầu của các bộ đều nhất nhất nghe lệnh, trừ những cơ quan đặc biệt chỉ theo lệnh Vua công chúa có hỏi cũng chẳng được gì, còn lại thì đều giàn xếp thông tin đâu ra đó.

Lại nói tới ở Gia Lâm, bắt được Trịnh Minh rồi, A Lý Hải Nha sai Lý Bôn, Phí Mã Kì và Đột Hợp Tất Khốc cùng tổ chức đánh vào thành Đông Ngàn, nhưng quân trong thành đông và thiện chiến, lại có Huyền Thiên và Nguyễn Địa Lô trấn giữ cẩn thận, kiên quyết không ra, quân Nguyên công thành liền hai ba trận không được, A Lý Hải Nha cho tướng sĩ ở dưới mặt thành chửi bới lên rất thậm tệ, Phí Mã Kì ở dưới cổng thành quát:

- Thằng Trịnh Chiến kia, tao tưởng mày anh hùng hảo hán thế nào, cha mày đang trong trại giam Đông Ngàn, ngày ngày ăn cơm trộn với phân chó, chịu bức khảo đánh đập tàn nhẫn, thế mà mày ở trong thành ăn đồ ngon, chơi gái đẹp, ru rú không ra, chẳng khác gì con chó rụt đầu.

Trịnh Chiến ở trên mặt thành, nghe chửi thế thì giận lắm, tướng sĩ can không được, Chiến mặc giáp lên ngựa, đi ra ngoài thành khiêu chiến, Phí Mã Kì cũng thúc quân lên, hai tướng đánh nhau hơn mười hiệp Phí Mã Kì đã địch không lại phải bỏ chạy, Trịnh Chiến thúc quân đuổi theo, nhưng Huyền Thiên lại tiếp tục ngăn lại không cho đuổi, Chiến đành thu binh hậm hực quay về, cứ thế tới tận mấy lần một ngày, vẫn chẳng có cách gì.

Huyền Thiên nói:

- Đó chỉ là mẹo nói khích thôi, nay chúng không đánh nổi Đông Ngàn đâu, cứ thế mà giữ cho chặt là được.

Chiến nói:

Huyền Thiên nói:

- Ngày mai sẽ đánh được.

Trịnh Chiến nghe thế mới thầm yên dạ trong lòng.

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Những Câu Chuyện Đáng Yêu!! [Đoản Văn]

Copyright © 2022 - MTruyện.net