Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập 58.
Lại nói Huyền Thiên biết tin, vội vàng cho thám tử tới Gia Lâm phi báo cho Trần Cao Vân, đem Mật Kế tới nói lại ý định của mình, muốn nhờ Cao Vân đem quân tiếp ứng ngay, Cao Vân vừa mới bắt được thư xong thì cũng liền có quân Lưu Tinh Phi báo về việc Vũ Ninh mất ải trong đêm, Cao Vân nghe xong lo buồn lắm, không biết tính mạng Trịnh Minh ra sao rồi, cho gọi Mai Huỳnh vào bàn kế ngay.
Mai Huỳnh nói:
- Ý Huyền Thiên ra sao?
Cao Vân đáp:
- Huyền Thiên muốn cho quân tới ứng cứu, có thể lợi dụng khi địch quân mới chiếm được Đông Ngàn còn đang chủ quan khinh suất.
Mai Huỳnh nói:
- Ý ca ca thế nào?
Vân đáp:
- Người đương nhiên phải cứu, nhưng quan trọng là cứu sao cho khéo, nếu không thì sợ là quân đi cứu cũng chết mà Gia Lâm thì cũng mất.
Mai Huỳnh biết ý Cao Vân sợ có quân của A Lý Hải Nha sẽ mai phục để bắt quân cứu viện, Huỳnh nói:
- Theo ý đệ, nay ta chia quân làm hai đường, một đường ra đánh với Mãng Cổ Đái ngay hòng cho chúng biết ta vẫn ở giữ Gia Lâm rất chặt, không dám liều đánh vào, đường kia dẫn binh đi hội quân với Huyền Thiên ngay cùng bàn kế sách.
Cao Vân nghe theo Mai Huỳnh, liền triệu tập các tướng ra mệnh lệnh, một mặt sai quân thám báo đi báo tin khẩn cho Ngô Văn Sĩ đang giữ ở hướng tây Dạ Liêu, lệnh cho sĩ điều quân tiếp viện về Chính Lộ, mặt khác sai Mai Huỳnh dẫn theo ba ngàn quân ra khiêu chiến với ba vạn quân của Mãng Cổ Đái, sai phó tướng là Nguyễn Hà Bắc chỉ huy hai ngàn quân ở lại giữ thành Gia Lâm, còn bản thân mình mang năm ngàn quân bản bộ đi ngay trong đêm tới thành Đông Ngàn bàn mưu với Huyền Thiên.
Khi đi tới mé sát làn đông của Gia Lâm, trời đã tối đêm muộn, người ngựa đều mỏi mệt, các tướng xin cho hạ trại nghỉ tới sáng đi tiếp, Cao Vân nói:
- Nếu trong đêm nay không tới được Vũ Ninh thì kế này sẽ hỏng.
Nói rồi cho quân sĩ tạm nghỉ chứ không hạ trại, sau một canh giờ thì lên đường tiếp.
Cao Vân ngồi nhìn trời sao, nói với phó tướng là Ngô Hà (con trai của Ngô Văn Sĩ):
- Nay có cách gì vào được thành gặp Huyền Thiên mà không bị lộ tin của đại quân.
Ngô Hà nói:
- Nghĩa phụ hãy dùng Âm Binh mới được, thường ngày vẫn dùng Âm Binh để huyền nhân tiện việc liên lạc, chẳng hiểu sao lần này thầy Huyền Thiên lại không dùng.
Cao Vân nghe theo, đoạn niệm chú gọi lên một bóng ma, Cao Vân nói:
- Ngươi vào trong thành mời Huyền Thiên sư phụ đi ra đây cho ta.
Bóng ma đó liền nghe theo, tan đi ngay trong đêm, bóng ma chỉ vừa đi khỏi thì chợt có người tới cấp báo tin rằng có Huyền Thiên đi tới, Cao Vân giật nảy mình nói:
- Sao vừa mới đi đó mà đã tới ngay được?
Đoạn ra tiếp thì quả nhiên gặp Huyền Thiên tới, Cao Vân hỏi:
- Người nhận được ta tôi chăng?
Huyền Thiên chắp tay đáp:
- Kính chào Thiên tướng, chẳng phải thế đâu, tôi đã đi từ lúc chập tối rồi, tôi đoán từ lúc tướng quân nhận được tin tôi sẽ cho khởi hành ngay thì tầm này tới đây, có việc cần bàn ngay với tướng quân, nếu để tướng quân vào trong thành thì việc này lại hỏng.
Cao Vân nói:
- Quả nhiên chỉ có thầy mới hiểu tôi đến thế, tôi cũng đang lo nếu vào trong thành thì hỏng mất diệu kế nên sai Âm Binh đi báo cho thầy ngay, vì sao thầy không dùng tới Âm Binh mà phải tự thân đi cho vất vả?
Huyền Thiên nói:
- Kẻ thù có dùng một tướng Âm Binh rất giỏi tên là Vô Diện, nó có thể giả làm hình ảnh của Âm Binh khác mà bắt người, nên không thể dùng Âm Binh trong trận này, tướng quân cùng nói diệu kế thử xem là gì, tôi xem có trùng với ý của tôi không đã?
Thế là Trần Cao Vân cho hết mọi người ra ngoài, chỉ còn ba người là Ngô Hà, Huyền Thiên và mình trong trại, đoạn Cao Vân nói:
- Trước tiên muốn cho ông xem thứ này đã.
Đoạn Cao Vân lôi trong túi áo ra một phong thư, Huyền Thiên cầm lấy giở ra xem, là thư của Bạch vương gia Trần Linh gửi tới từ kinh thành, ngày giờ là hai ngày trước, ngay trước khi Trịnh Minh bị bắt, thư ấy vắn tắt như sau:
“Trần Linh kính thư Thiên tướng quân.
Nghe lòng mến mộ tướng quân đã lâu, chỉ trong đôi dòng thư khó giãi bày hết sự ngưỡng vọng của ta, nay việc quốc gia đại sự gấp rút, việc binh như thác lũ, việc sinh tử đã gần kề, chẳng tiện dài dòng nói chi lâu, xin mạn phép đi ngay vào ý chính.
Ta có nghe biết việc tướng quân dùng Trịnh Chiến để giữ Đông Ngàn, Trịnh Minh giữ Vũ Ninh, tướng quân ở giữa tiếp ứng, như thế đúng với phép binh lắm, nhưng còn một điều bất lợi mà chắc tướng quân không biết, ta là người biết thì có nghĩa vụ nói ngay cho tướng quân để còn liệu việc. Trịnh chiến yêu sâu sắc công chúa An Tư, việc này ta là người làm chủ cho họ nên biết rất rõ, Chiến khi nào cũng tự ti rằng là người ngoại tộc, không xứng với ngôi cao, do đó mà càng nôn nóng muốn lập được đại công nơi tiền tuyến, Chiến tuổi còn nhỏ, thì tất cũng sẽ khó mà kiềm chế, nay tôi nghe được thông tin bí mật Trịnh Chiến đã muốn xuất binh rồi, Trịnh Minh còn đó mà đã muốn thế, nếu Trịnh Minh có bề gì thì hắn tất chẳng giữ được thành, khi đó xin tướng quân ngừng ngay việc quân cơ mà tới giúp cho hắn. Tôi lại cũng có nghe tướng giặc A Lý Hải Nha là kẻ tinh khôn, binh pháp chẳng thua gì Khổng Minh, tài âm chẳng thua gì Quỷ Cốc, trong thời gian lâu dài như thế, hẳn là hắn cũng biết rõ Trịnh Chiến rồi, sẽ khai thác vào đó. Hải Nha đánh ải Vũ Ninh, vậy thì sớm muộn cũng đánh được, khi đó tất hắn dùng kế kích Trịnh Chiến ra, như thế thì tướng quân hãy nhân ngay vào dịp đó tương kế tựu kế mà bắt lấy hắn, xin bàn việc này với Huyền Thiên tiên sinh.”
Huyền Thiên gấp thư lại mỉm cười, Trần Cao Vân hỏi ngay:
- Bạch vương gia Trần Linh, đã nghe tiếng người này lâu rồi, những lời trong thư này thật đúng với ý nghĩ trong lòng ta và Mai Huỳnh, hắn ở trong kinh thành mà sao am hiểu thế?
Huyền Thiên mỉm cười nói:
- Lời người đó nói ra vượt xa sức mạnh của muôn ngàn đạo binh mã.
Đoạn hai người bàn bạc thâu đêm nhiều công việc bí mật trong quân, ngoài Ngô Hà ra trong quân không có ai biết họ bàn gì, tới gần rạng sáng, Huyền Thiên cáo từ ra về, Cao Vân liền dẫn quân vào rừng, tìm nơi đất hiểm đóng làm đồn trú, đoạn Cao Vân niệm chú sai Âm Binh lên, cho bí mật phong tỏa hết các loại khí từ đại quân phát ra, để ngăn ngừa các quân thám báo không phải là người của A Lý Hải Nha sai đi…
…
Sáng hôm sau, Trịnh Chiến cho triệu tập các tướng lại, cùng bàn về việc xuất binh đánh Đông Ngàn, trong quân không ai hay biết việc quân của Trần Cao Vân đã tới đất Đông Ngàn, Chiến nói:
- Ba ngày đã hết, mời quân sư dâng kế.
Huyền Thiên liền nói về việc tiến binh, lại nói thêm:
- Tôi và Nguyễn Địa Lô sẽ ở lại giữ thành, tướng quân hãy đánh từ mặt nam thành Vũ Ninh lại, trong một ngày chưa hẳn chiếm được thành ngay đâu, nhưng tạm thời cứ cho địch biết uy thế của quân ta đã, ba ngày qua địch đánh ba lần, ta đều đã giữ được, nếu nay ta công kích, hẳn chúng phải sợ ngay, nếu bắt được tướng giặc thì mang về đây để cùng bàn việc đổi người, cứu chủ nhân ra.
Trịnh Chiến nghe kế hoạch của Huyền Thiên thì lấy làm vui lắm, liền điều động các vị trí bố quân, canh phòng, các mũi tiến công, đạo phân binh đúng như ý Huyền Thiên, rồi sai Dương Hát bí mật dẫn một cách quân đi ra ngoài thành phục kích ở mặt nam.
Quả nhiên đến giữa trưa, quân Nguyên do Phí Mã Kì và Lục Bôn dẫn quân cũng đã tới để khiêu chiến với đại quân, lại đứng ở dưới chân thành mà chửi bới um xùm, Trịnh Chiến dẫn quân ra ngay cổng thành tiếp chiến, Trịnh Chiến xách thương bước ra giữa trận, quát lớn:
- Cái thằng giặc kia, tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy.
Nói đoạn xách trường thương hùng hổ xông vào giữa trận, Phí Mã Kì cũng mang đao lên đối địch, đánh nhau chưa được ba hiệp, Phí Mã Kì quay ngựa bỏ chạy ngay, Trịnh Chiến liền thúc quân trong thành tràn ra truy kích, Mã Kì chạy xa chừng tầm ba mươi dặm thì có tiếng pháo lệnh nổ vang trời, tức thì cách quân bọc hậu của quân Nguyên do Đột Hợp Tất Khốc dẫn quân cùng xông lên đánh, Trịnh Chiến đương không lại, lùi quân về, Lục Bôn dẫn quân truy kích Trịnh Chiến thì lại gặp quân của Dương Hát ùa ra từ mạn nam đánh, hai bên quần nhau một trận to, quân Nguyên lùi về, Trịnh Chiến theo lời của Huyền Thiên căn dặn nên không truy kích, về cho tổ chức lại hàng ngũ quân đội, chuẩn bị tiến đánh ải Vũ Ninh.
Bấy giờ Phí Mã Kì về báo lại tin cho A Lý Hải Nha, Hải Nha cười nói:
- Hắn không chờ được nữa rồi, hôm nay ra nghênh chiến, ngày mai tất đem quân đi đánh ta, đây là cơ hội cho ta lấy thành Đông Ngàn đây.
- Hai ngươi nói đúng ý ta lắm.
Đoạn họp các tướng lại cùng bàn việc quân rất kín, sau khi họp bàn xong, các tướng Đột Hợp Tất Khốc, Phí Mã Kì, Lục Bôn đều cùng triệu tập ba quân đi làm nhiệm vụ.
Quả nhiên tới chiều ngày hôm đó, thấy quân việt do đích thân Trịnh Chiến dẫn đầu đi tới thành Vũ Ninh khiêu chiến.