Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Linh Ký - An Tư Công Chúa
  3. Chương 61
Trước /67 Sau

Linh Ký - An Tư Công Chúa

Chương 61

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tập 61.

Thấy Hải Nha ngồi im mãi chẳng nói gì, các tướng lại nói:

- Thưa thừa tướng, nay Trần Cao Vân chẳng nói chơi, với binh lực trong thành lúc này, chúng chỉ cần công thành ba lần là thành vỡ, nay xin nghĩ nhanh kế gì để phá vòng vây.

Tướng Nguyên là Đạt La nói:

- Vẫn còn trông chờ Phùng Ngưu tướng quân đi truy kích quân của Hồ Văn Binh chưa thấy trở về, không biết tình hình thế nào, nhưng nếu đây là kế của giặc thì e là cũng chẳng thu hoạch được gì mà có khi còn họa vào thân.

A Lý Hải Nha nói:

- Cho dù Phùng Ngưu có không trở về thì vẫn có một con đường sống, việc đó ta đã trù liệu nhưng chưa nói cho các ngươi hay đó thôi, ngày hôm qua ta đã gửi thư gọi Mãng Cổ Đái rút về đây rồi, lệnh cho hắn tức tốc lên đường ngay, nếu ta tính chẳng sai, chỉ trong hôm nay là hắn tới nơi, nhưng chỉ không biết là khi nào, bây giờ cốt làm sao kéo dài thời gian, nếu quân của Mãng Cổ Đái tới thì ta chẳng còn lo gì nữa.

Các tướng nghe thế đều mừng rỡ và kinh ngạc lắm, Đạt La nói:

- Sao thừa tướng biết được việc bị nguy khốn ở đây mà gọi vương hầu về thế?

A Lý Hải Nha nói:

- Ta cũng chẳng thể biết được, ta chỉ thầm nghi hoặc trong lòng thôi, bởi lẽ quân của Mãng Cổ Đái đông và hùng mạnh hơn quân của Cao Vân ở Gia Lâm, lẽ ra chúng chỉ ở thế thủ thành, ấy vậy mà khi mất ải Đông Ngàn, chúng lại chuyển sang công kích, như thế là trái với binh pháp, vậy hẳn phải có nguồn cơn sâu xa, ta nghi Trần Cao Vân cho quân ra đánh chỉ là kế nghi binh, còn hắn sẽ kéo quân sang Đông Ngàn tiếp viện, ta gọi Mãng Cổ Đái về là có ý muốn chiếm được Đông Ngàn rồi cùng hợp lực với Cổ Đái để đón bắt Trần Cao Vân, quả nhiên là đoán chẳng sai, đúng là Cao Vân sang Đông Ngàn thật, thế nhưng ta chỉ không ngờ hắn hành quân nhanh và bí mật như thế thôi, nên giờ đây quân công kích lại trở thành quân cứu nguy.

Các tướng nghe xong đều bội phục tính toán của A Lý Hải Nha, quả là rất tỉ mỉ chu toàn, chúng nghe như thế đều tin theo, cũng chẳng còn thấy sợ hãi gì nữa.

Đạt La nói:

- Giờ dùng cách gì để kéo dài thời gian cho được? Cao Vân chỉ cho ta có nửa canh giờ.

Hải Nha nói:

- Giờ chỉ còn một cách thôi, nếu không được nữa thì cũng đành chịu.

Bấy giờ Hải Nha không cho tướng nào đi theo, một mình đi vào địa lao nơi đang giam giữ tướng việt là Trịnh Minh, thấy Trịnh Minh đang ngồi trầm tư ngay giữa phòng giam, tay chân bị gông cùm xiềng xích, Hải Nha nói:

- Ông vẫn mạnh giỏi chứ?

Trịnh Minh chẳng nói gì, đôi mắt vẫn nhắm nghiền bất động.

Hải Nha lại nói:

- Con trai ông tới cứu ông, giờ hắn đang đứng ở cổng thành khiêu chiến với quân ta kìa.

Trịnh Minh nghe xong thì mở choàng mắt ra, Hải Nha mỉm cười, ôn tồn nói tiếp:

- Nay muốn nhờ ông một việc, không biết ý ông thế nào?

Trịnh Minh im lặng chờ đợi, Hải Nha nói:

- Tôi đã thấy con ông chiến đấu, nó đúng là nhân tài hiếm có trên đời, giết đi thì rất tiếc, ông vẫn biết đấy, tới ông là đại tướng lão luyện như thế còn bị ta bắt thì thằng con ông có là gì, ta chỉ tiếc cho cái tài của nó mà không muốn hạ sát đấy thôi, nay ta muốn ông ra quy hàng nó theo đại quân Thiên triều, như thế tránh được nguy mạng cho hắn, ông thấy thế nào?

Trịnh Minh nói:

- Con ta chẳng bao giờ hàng.

Hải Nha lại dùng lời ân cần mà khuyên giải:

- Thì biết vậy nên ta mới phải nhờ tới ông nói, quân Thiên triều mạnh như thế nào ông cũng đã thấy rồi, làm cỏ nước Việt chỉ là chuyện sớm muộn thôi, nay vương hầu Mãng Cổ Đái đã đánh thẳng vào Gia Lâm, chỉ còn đất Dạ Liêu, Minh An của Ngô Văn Sĩ là chưa lấy được, ở Vạn Kiếp, thái tử đã đánh tan quân của Trần Quốc Tuấn, chỉ trong một sớm một chiều là tiến quân vào Thăng Long, nếu giờ ông và con ông hàng, sau này về nước Nguyên ta sẽ xin cho phong hầu phong bá, còn nếu bỏ lỡ cơ hội này, chờ ta bắt được rồi lúc đó thì có xin hàng cũng là vô nghĩa, các tướng thủ hạ của ông là Lê Công Cẩn và Trần Xuân Sách đều đã hàng rồi, quân sư của ông là Hồ Văn Binh đã bị tướng của ta truy kích, giờ có lẽ cũng mất mạng rồi, ông còn suy nghĩ gì nữa?

Trịnh Minh ngập ngừng giây lát, rồi nói:

- Được, hãy đưa ta ra mặt thành nói chuyện với nó.

Lại nói tới tướng Nguyên là Phùng Ngưu nhận được lệnh truy kích Huyền Thiên tới chết thì thôi nên dốc sức truy đuổi, Huyền Thiên cùng Nguyễn Địa Lô và Dương Hát cắm đầu chạy chối chết về hướng tây, chạy cả nửa ngày trời đã chớm sang tới cả đất Lĩnh Sơn, Chính Lộ, bấy giờ chợt nhiên từ xa thấy bóng cờ rợp trời, bụi bay mịt mù, Huyền Thiên cho quân sĩ dừng, hóng mắt nhìn ra xa, nói:

- Ta thấy có bóng quân đội.

Nguyễn Địa Lô cũng đăm chiêu nhìn, rồi đột nhiên hét lớn:

- Là quân Nguyên!

Huyền Thiên nghe xong, nhìn lại thì thấy quân Nguyên quả nhiên đang kéo tới hướng của mình, dễ có tới mấy vạn quân, Huyền Thiên giật mình kinh hãi, rụng rời cả chân tay, lắp bắp nói:

- Quân…Quân của ai…Ở đâu ra thế kia…

Dương Hát nói:

- Từ hướng tây đi sang, có lẽ nào là quân của Mãng Cổ Đái từ Lĩnh Sơn sang đây chăng?

Địa Lô giật mình hỏi:

- Có lý nào lại như thế? Kế sách của Thiên tướng và quân sư lộ rồi sao?

Huyền Thiên nói:

- Không biết nữa, nhưng xem ra…Thiếu chủ và Thiên tướng nguy rồi.

Đoạn hét vang, giục quân sĩ quay đầu rất gấp, thì thấy Phùng Ngưu đã đuổi sát tới phía sau lưng rồi, Huyền Thiên nói:

- Liều chết phá vòng vây quay về Vũ Ninh ngay lập tức!

Các tướng nghe lệnh, cùng cố sức đánh thẳng vào trung lộ, chọc thẳng vào đại quân của Phùng Ngưu, Phùng Ngưu bấy giờ đang giàn quân ra để truy kích, bị quân Việt phản công thì bất ngờ choáng váng, ở giữa còn đang mỏng lực lượng nên để Huyền Thiên đột kích phá vòng vây thoát chạy, hai tướng Dương Hát và Nguyễn Địa Lô cùng ở phía sau bọc hậu, lên đánh với Phùng Ngưu để cầm chân cho quân của Huyền Thiên tháo chạy, bấy giờ thấy đã thoát được rồi, hai tướng mới từ từ rút lui theo, Phùng Ngưu cũng nhìn thấy từ xa có quân tới, liền hiểu vì sao Huyền Thiên liều chết mà đánh, bấy giờ cũng không đuổi gấp, nói với các tướng:

- Chúng chạy lại về Vũ Ninh thì bị thừa tướng bắt sống thôi, ta không cần gấp gáp, chờ đợi xem binh của ai tới kia đã.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, trùng trùng quân Nguyên liền đi tới, dẫn đầu là hổ tướng Mãng Cổ Đái của quân Nguyên, Phùng Ngưu xuống ngựa, hành lễ rồi nói:

- Bái kiến vương gia, xin hỏi sao lại tới đây thế?

Mãng Cổ Đái đáp:

- Ta phụng mệnh thừa tướng tới đây tiếp viện cho các ông, ở đây vừa có đánh trận, là quân của ai thế?

Phùng Ngưu nói lại sự tình, Mãng Cổ Đái nói:

- Vậy là thừa tướng có ý lấy một lần được luôn Vũ Ninh rồi cùng hợp sức đánh ngoặt sang cô lập Gia Lâm.

Phùng Ngưu hỏi:

- Vậy ở Gia Lâm sao rồi?

Mãng Cổ Đái nói:

- Thừa tướng lệnh ta chia quân làm hai, một nửa về đây, một nửa cứ đánh thẳng.

Phùng Ngưu giật mình hỏi:

- Đánh thẳng chẳng phải là tới đối đầu với Trần Cao Vân sao? Toàn quân còn chưa thắng được, chia nửa thì sao mà đánh?

Mãng Cổ Đái nói:

- Thừa tướng nói cứ làm y theo kế, Trần Cao Vân không còn trong thành nữa, chỉ cần nửa quân là lấy được Gia Lâm, ta cứ y thế mà làm chứ còn gì phải hỏi.

Phùng Ngưu nghe thế không hỏi nữa, đoạn hai quân hợp làm một, Mãng Cổ Đái dẫn đầu đại quân nhà Nguyên, cùng hướng thẳng về thành Vũ Ninh truy kích theo quân của Huyền Thiên.

Bấy giờ A Lý Hải Nha cùng các tướng Lục Bôn, Đạt La đưa Trịnh Minh lên trên mặt thành, Trịnh Minh bước lên thành nhìn xuống thì thấy quân Việt dựng trại ở gần, các tướng cùng đi lại, thấy cả Trần Cao Vân, Trịnh Minh ngây người ra giây lát, rồi hiểu ra cục diện trận chiến hiện nay đang thuộc về quân Gia Lâm, những lời nói của A Lý Hải Nha chỉ đều là lời gian trá mà thôi. Trịnh Minh quay sang nói với Hải Nha:

- Xin thừa tướng cởi trói ra cho tôi, để con tôi thấy được là tôi không bị xử tệ.

Hải Nha liền lệnh người cởi trói cho Trịnh Minh, rồi cho quân lính cùng đi theo lên mặt thành, Hải Nha nói lớn xuống dưới:

- Trần Cao Vân và Trịnh Chiến bước ra cho ta nói chuyện.

Hai tướng liền bước ra, Hải Nha nói:

- Nay tính mạng Trịnh Chiến đang trong tay ta, nếu chúng mày công thành, ta sẽ giết nó ngay, chúng mày mà rút quân ba mươi dặm thì ta sẽ thả nó về.

Trịnh Chiến nghe thế thì giận lắm, nhưng kiềm chế, hỏi:

- Cha ta đâu! Cho ta gặp cha!

- Cha! Cha vẫn bình an đó chứ?

Trịnh Minh cười nói:

- Ta vẫn khỏe, ta có đôi điều muốn nói với con đây.

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàn Mỹ Đại Tổng Giám Đốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net