Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng nếu lúc này tôi để anh đi thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ quay lại nữa đúng không? - Nhã Uyên vẫn kiên quyết muốn cản trở, tuy nhiên trong giọng nói của cô đã có vài phần bất an và lo sợ.
Cường im lặng một hồi lâu. Bỗng bất ngờ một khẩu súng lục được làm bằng bạc từ đâu xuất hiện trên tay cậu. Cậu hướng nó về phía Nhã Uyên, giọng kiên quyết:
- Anh sẽ không nói lại điều này lần thứ hai đâu. Em đừng có cố cản đường anh nữa, anh không ngại nếu phải đấu với em. Anh có một lời hứa quan trọng cần phải thực hiện ngay bây giờ và một người quan trọng không thể để mất đi.
Nhã Uyên kinh ngạc trước hành động của cậu, cô giàn dụa nước mắt đáp lại:
- Cường à! Đây là lần đầu tiên anh giương vũ khí của mình về phía em. Anh tàn nhẫn lắm đấy biết không?
Cường hiện tại biết mình đang làm cái gì. Cậu cũng hiểu Nhã Uyên sẽ cảm thấy tổn thương đến mức nào nếu thấy cậu xem cô ấy như kẻ thù. Nhưng Cường biết làm gì trong tình huống khó xử này đây? Nhã Uyên thực sự rất tội nghiệp, mấy năm qua ắt hẳn cuộc đời cô ấy đã có nhiều biến cố và đau khổ. Nhưng cuộc sống của Mộc Thảo cũng đâu có sung sướng gì? Nhỏ đó cũng đâu có làm gì nên tội với ai mà sao chỉ toàn gặp chuyện bất hạnh. Cường tuyệt đối không thể tha thứ cho bất kì ai đó nếu họ biện minh cho hành vi sai trái của bản thân bằng các biến cố đau khổ của cuộc đời mình cả. Và hơn hẳn mọi thứ, trái tim Cường thực sự cảm thấy tan nát cõi lòng khi chứng kiến hình ảnh cô gái đó lại một lần nữa bị tổn thương vì cậu. Cường cố gắng bảo vệ Nhã Uyên thế nào thì Mộc Thảo cũng cố gắng bảo vệ cậu như vậy. Phải chăng đây mới chính là thứ gọi là tình yêu đích thực?
- Đừng có làm mất thời gian nữa Cường. Nếu cậu mau đuổi theo Mộc Thảo thì đừng dây dưa với cô ta. Còn Nhã Uyên mau hạ vũ khí xuống. Nếu không thì tôi không đảm bảo sự an toàn cho hắn đâu.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại xem chuyện gì đã xảy ra thì vô cùng sửng sốt trước cảnh tượng vô tiền khoáng hậu trước mặt. Chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia Ingah lúc này đang bị một thanh Hoả Kiếm kề sát vào cổ, tính mạng trong thế "nghìn cân treo sợi tóc". Nhã Uyên giật mình, cô vội vàng điều khiển vài thanh gươm ánh sáng của mình từ chỗ Cường hướng về phía Võ Quốc Thanh buông lời cảnh báo:
- Anh đang làm việc ngu ngốc gì vậy hả Quốc Thanh? Có biết đó là ai hay không? Mau bỏ vũ khí xuống đi.
Quốc Thanh thản nhiên đáp trả, trong giọng nói có nhiều phần khiêu khích:
- Thử xem ánh sáng của cô hay lửa của tôi nhanh hơn nhé. Tôi không muốn làm thế này đâu nhưng biết sao được. Tôi không muốn thấy Mộc Thảo chịu đau khổ.
Nhã Uyên nghiến răng tức giận, cô ấy đang thực sự cảm thấy bất lực trước tình huống ngoài kế hoạch này. Tuy đang trong cảnh thập tử nhất sinh nhưng Ingah vẫn bình thản lên tiếng:
- A ha! Sợ thật đấy nhỉ? Có vẻ như phen này tôi bị cậu Thanh nắm thóp rồi. Nhưng mà, tôi vốn không quen việc người khác chạm vào cổ áo của mình đâu.
Nói xong hắn ra dấu hiệu bản thân sẽ an toàn với Nhã Uyên rồi tập trung một luồng hắc khí vào tay mà vừa nhìn thấy thứ đó Cường đã vô cùng kinh hãi. Cậu đã từng thấy qua sức mạnh này một lần rồi, và cũng biết uy lực của nó khủng khiếp đến đâu. Đó chính là thứ sức mạnh trên thế giới tỉ người chỉ có một, là vũ khí răn đe cấp quốc gia, Gift tấn công mạnh mẽ nhất mang cái tên [Hủy Diệt]. Nó đủ sức xoá sổ hoàn toàn mọi thứ trên thế giới này. Cường biết ơn Quốc Thanh khi anh dám ra mặt bảo vệ cậu dù cả hai đang là tình địch, lại càng tôn trọng thứ tình cảm trong sáng của anh ta dành cho Mộc Thảo nên lớn tiếng cảnh báo:
- Quốc Thanh! Anh hãy cẩn thận luồng khói đen kìa! Nó là thứ anh không thể phòng thủ được nên né ngay đi.
Nhưng rõ ràng lời cảnh báo đó đã không kịp hoàn thành nhiệm vụ của nó. Trong một sát na khi Thanh vừa nhận ra được mối đe doạ thì đã bị làn khói bao phủ hoàn toàn, chỉ một giây nữa thôi anh là sẽ biến mất vĩnh viễn. Tuy nhiên, ngay chính lúc đó làn khói lại đột ngột bị thứ gì đó làm dừng lại.
- Dừng tay lại!
Người vừa lên tiếng không ai khác chính là đại tướng Phan Sơn. Gương mặt ông ta hầm hầm lửa giận làm ai nấy đều vô cùng kinh sợ. Ông tiến đến chắp tay hành lễ với Ingah rồi nói bằng giọng khiêm cung:
- Xin chủ tịch Ingah hãy nể mặt lão già này mà nương tay cho cháu nó. Là lỗi của tôi khi đã không dạy dỗ học trò tử tế.
Ingah cười khẩy:
- Không! Đại tướng đâu có lỗi gì kia chứ! Wow! Thật đáng kinh ngạc với Gift tối thượng [Thời Gian] của ông đấy nhé. Ngay đến sức mạnh của tôi cũng có thể khống chế được.
Đúng vậy! Vừa rồi trong khoảnh khắc mà Võ Quốc Thanh lâm nguy ông không còn giải pháp nào khả dĩ hơn chính là đóng băng thời gian cả khu vực xung quanh anh ta bằng Gift của mình để câu kéo thêm thời gian. Nhờ vậy mới tạo nên một cảnh tượng có một không hai "bên bờ cái chết" như thế này. Đại tướng đã đặt giới hạn ngưng đọng thời gian tối đa là 3 phút nhưng ai biết được với sức mạnh của một Gift cấp cao như [Hủy Diệt] thì hiệu lực thực tế còn được bao nhiêu kia chứ? Không một ai ở đây có thể đảo ngược hay hoá giải luồng khói đen hắc ám kia ngoại trừ chủ nhân của chính nó nên tính mạng Quốc Thanh bây giờ chẳng khác gì đèn treo trước gió. Quan khách ai nấy đều kinh sợ đến độ quên cả thở khi chứng kiến một màn căng thẳng này. Phan Sơn dù trong lòng không phục nhưng cũng phải xuống nước cầu xin thêm lần nữa:
- Ngài chủ tịch Ingah là người lớn xin đừng chấp nhặt bọn trẻ. Chúng quả thật quá ấu trĩ khi dám đưa kiếm vào cổ đe doạ ngài. Tất cả đều là lỗi của tôi khi dạy học trò không nghiêm. Nếu ngài giận thì xin trừng phạt lão già này. Có điều hãy tha cho đứa trẻ này một mạng mà thôi.
Mọi người xung quanh bắt đầu hùa theo lời của viên đại tướng và ra sức van xin Ingah hãy mở lòng từ bi hỉ xả tha thứ cho hành động nông nổi của Thanh để tránh có án mạng đáng tiếc xảy ra trong ngày đại thọ. Ingah trước sức ép dư luận liền phì cười phất tay một cái, tức thì làn khói đen hắc ám biến mất hoàn toàn. Hắn vỗ vai chàng trai vừa từ cõi chết trở về nhắc nhở:
- Không phải lúc nào cậu cũng gặp may mắn như vậy đâu! Từ nay về sau nhớ cẩn trọng hành động của mình nhé, kẻo lại mang họa sát thân.
- Mày… mày… - Quốc Thanh tức giận đến không nói nên lời, toàn cơ thể thì vừa đau nhức do chịu tác động của Ngưng Đọng Thời Gian vừa run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Dường như không để ý đến những cảm xúc gay gắt của anh, Ingah quay sang Phan Sơn tiếp tục cuộc đối thoại của hai người:
- Mọi người đừng có nhìn tôi như là một kẻ phản diện chứ. Không phải tôi mới là kẻ bị cậu ta kề dao vào cổ đe đọa hay sao? Đại tướng à, ông thấy tôi nói có đúng hay không?
- Phải! Ngài nói đúng lắm! – Phan Sơn gật đầu lia lịa, ông đang cực kì bất mãn vì bản thân đã mấy chục tuổi đầu còn phải nhịn nhục một thằng nhóc thua cả tuổi con trai mình.
- Chuyện rắc rồi này ngài tính sao đây hả? – Ingah thắc mắc hỏi.
Ông Phan Sơn vuốt râu suy nghĩ một hồi rồi đứng ra tuyên bố:
- Lưu Chí Cường dù sao cũng là khách của chúng ta. Cậu ta muốn đi hay ở là quyền của cậu ấy, chúng ta làm sao có quyền ngăn cản được phải không? Cậu muốn đi đâu thì hãy đi mau đi. Lão già này cảm ơn vì hôm nay được tiếp một người khách quý như vậy.
- Ông nội! Thằng khốn này đã đánh trọng thương anh Dương Tính đấy! Sao có thể bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy được? – Hồng Hoa cay nghiệt gào thét.
- Câm mồm cho ta! Nó tự làm thì tự chịu đi. Ai còn dám gây khó dễ cậu bé này thì coi như công khai chống đối lại ta và Phan thị! – Phan Sơn ra tối hậu thư cuối cùng, gương mặt của ông đỏ phừng phừng như một ngọn núi lửa đang bùng cháy dữ dội.