Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày 21/12 này là sinh nhật của mình, các bạn nhớ tham gia đầy đủ nhé! Không cần quà cáp gì đâu, toàn bộ chi phí mình sẽ lo.
Thằng Đức hiện tại đang vui vẻ chèo kéo hết người này đến người khác trong lớp. Đúng vậy, 21/12 này là sinh nhật của nó. Sở dĩ cậu có thể nhớ kĩ đến như vậy vì nó trùng hợp thay là trùng với ngày tận thế trong bộ phim 2012 yêu thích của cậu ở thế giới trước. Cường lắc đầu ngán ngẩm, nhà thằng này cũng thuộc hàng đại gia trong lớp nên phô trương một chút cũng không đáng là bao cả.
- Có... tên đáng ghét kia tham gia không? – Mộc Thảo liếc xéo qua chỗ của Cường, gương mặt bất chợt tỏ ra vẻ cảnh giác.
- À à! Chắc là... không! – Đức lắp bắp.
- Ừm! Vậy thì mời luôn cả Nguyên đi cùng nữa nhé! Chứ đi một mình tôi cũng hơi ngại... - Cô vui vẻ đáp lại.
- OK con dê! Vậy hẹn ngày kia 6 giờ có mặt tại trường nha! Chúng ta sẽ đi xe bus lên Đầm Sen rồi mở party sau! – Đức hào hứng.
Sau khi giao kèo xong xuôi với nhóm của Mộc Thảo, nó còn đi loanh quanh lớp một vòng nữa trước khi sà xuống bàn của Cường.
- Ê mày! Ngày kia đi sinh nhật tao nha? – Đức đề nghị.
- Sao được? Không phải lúc nãy mày mới nói với Mộc Thảo là không có tao mà! – Cường hỏi lại -...Với lại, sợ có tao thì sẽ không được vui đó...
- Không sao đâu! Mọi chuyện cứ để tao lo. Đều là bạn bè chung lớp cả nên hòa được thì cứ hòa đi. Rủ cả Nhã Uyên nữa, tao không muốn 2 người bọn họ cứ cãi nhau mãi đâu. Nhìn mặt mày bơ phờ mấy hôm nay mà tao thấy tội luôn á! – Đức vỗ vai của cậu an ủi.
Cường thầm cảm ơn thằng bạn thân của mình. Cậu đang định nhân cơ hội trời cho này để cố gắng làm lành với Mộc Thảo, dù gì thì Cường chẳng muốn kết thúc mối quan hệ của hai đứa theo cái cách như vậy tí nào. Bởi vậy nên vừa tan giờ học hôm đó là cậu đã chạy vội về nhà mà nghĩ cách giải quyết dứt điểm mọi chuyện, bỏ ngoài tai luôn mấy lời đề nghị đi chơi của Nhã Uyên.
Thứ bảy ngày 21/12/2013...
Cường lúc này đang hì hục đạp chiếc xe cà tàng chở Nghĩa đến điểm hẹn. Tất nhiên là cậu đã phải nói dối ba mẹ hôm nay có tiết học ngoài giờ để được đi chơi cho thoải mái nên xuất phát có phần chậm trễ. Hẹn nhau 6 giờ mà bây giờ đã 6 giờ 10 phút rồi, cho dù có cố hết sức đi nữa thì bọn cậu cũng sẽ cho cả nhóm leo cây ít nhất là 30 phút.
- Mẹ kiếp! Sao lại có vấn đề vào lúc này chứ? – Cường bực mình đá vào chiếc xe của mình một cách không thương tiếc. Cậu đã trễ như vậy rồi mà nó còn bị đứt dây sên giữa đường.
- Thế giới trước mình nhớ vẫn tham gia được buổi sinh nhật này cơ mà! Sao bây giờ lại... - Cậu hoang mang thật sự. Từ trước đến giờ mọi chuyện xảy ra ở đây luôn theo đúng những gì mà cậu có thể nhớ được, trừ sự xuất hiện của Nhã Uyên và sự kiện lần này. Chắc có lẽ đã có gì đó xảy ra khiến mọi thứ bắt đầu bị xáo trộn đi rồi chăng?.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
- Nói gì thế anh ba? Mau đi thôi kẻo trễ bây giờ! – Thằng Nghĩa lúc này đã gửi chiếc xe vào một tiệm sửa gần đó. Nó ôm chặt lấy cậu và rồi...
"A a a" - Trước mặt Cường hiện giờ chính là trạm xe bus trước cổng trường. Mọi người xung quanh hiện đang kinh ngạc vì sự xuất hiện bất thình lình của hai đứa bọn cậu. "Cái quái gì thế này?" - Cường quay bộ mặt ngu học của mình sang trái thì thấy Nghĩa đang ôm đầu cười hì hì:
- Gift [Dịch Chuyển], có thể giúp chúng ta di chuyển nhanh đến bất cứ nơi nào mà tao đã từng đi qua. Bình thường đi học không xài vì muốn tận hưởng cảm giác được trên đường đến trường. Hi hi!
6 giờ 30 phút sáng....
Trên chiếc xe 23 chạy đến Đầm Sen lúc này đang có gần chục đứa học sinh trò chuyện rôm rả. Thằng Đức sớm đã thông báo tin mừng là sẽ bạo chi và lo hết tiền vé vào cổng cho cả bọn. Tất cả những thành viên tham dự buổi tiệc hôm nay có 10 người, ngoài bảy đứa thuộc nhóm Liên Minh (trừ Thắng bận đi làm) ra thì còn có Tuyết Nhi, Mộc Thảo, Kim Nguyên. À không, chính xác phải là 11 vì Nhã Uyên đã thông báo là có chút việc bận nên cô sẽ tự đi xe riêng đến Đầm Sen sau. Lúc này trên xe có một anh tiếp viên trong bộ đồng phục xanh da trời đang vui vẻ thu tiền vé của hành khách. Về vấn đề tiền di chuyển tuy cả bọn đã thống nhất từ đầu là mạnh ai nấy trả vì có thẻ học sinh nên chỉ tốn có 2000 mà thôi nhưng hiện tại Cường đang phải gặp một rắc rối lớn. Cậu lục hết túi nọ túi kia mà chả có xu nào trong đó cả. Bí quá cậu quay sang hỏi thằng Nghĩa đang ngồi kế bên:
- Ê! Em có đem tiền không? Hồi sáng đi gấp anh quên mất.
- What? Mày giữ hết tiền của tụi mình rồi còn đâu... - Nó đổi luôn cách xưng hô không hề nể nang gì, gương mặt tức giận mà nhìn về phía cậu. Đúng là tối qua Cường đã tịch thu hết số tiền của nó để dễ thanh toán các vấn đề tiền bạc phát sinh trong ngày hôm nay. Thế mà giờ cậu lại bỏ quên hết tất cả ở nhà thì thử hỏi ai không giận cho được?
- Em có biết Gift nào có thể tạo ra tiền không? – Cường căng thẳng hỏi Nghĩa, gương mặt cậu lúc này dáo dác cứ như một thằng trộm gà.
- Uống thuốc ngủ quá liều rồi à? Thử suy nghĩ xem nếu có cái đó thì giờ bọn mình có phải đi xe bus không? À! Hay là anh muốn có một chuyến tham quan nhà đá hả? – Nghĩa thông não cho cậu. Đúng như lời nó nói, thế giới này cũng đã có chút khác biệt so với trước. Tiền ở đây được quản lí chặt chẽ đến từng tờ được phát hành ra thông qua hệ thống kiểm soát và định vị nên không thể nào làm giả được. Trong lúc Cường đang không biết phải tính làm sao thì Mộc Thảo ở hàng ghế kế bên đã tinh ý đưa luôn tờ 20000 của mình cho anh tiếp viên rồi nói:
- Bọn em có tất cả 10 người ạ!
Anh tiếp viên vui vẻ xé cho mỗi đứa học sinh một vé rồi ân cần chỉ trạm cần xuống nếu muốn đi đến Đầm Sen. Cường đưa mắt tỏ vẻ cảm ơn Mộc Thảo vì đã giải nguy cho hai anh em cậu nhưng bị cô đáp trả bằng cái nhìn lạnh lùng cứ như cả hai là hai người xa lạ vậy. Dù rất buồn nhưng chuyến đi này hãy còn dài mà, cậu quyết tâm trong hôm nay sẽ đập tan bức tường băng giá nơi cô ấy...
8 giờ 30 phút sáng, sau một quá trình dài bị kẹt xe, cuối cùng cả nhóm cũng đã đứng trước cổng vào. Tất cả đều phải ồ lên kinh ngạc vì sự nguy nga tráng lệ của khu giải trí Đầm Sen. Trong khi thằng Đức đi mua vé thì bọn con trai bắt đầu vận chuyển mấy món đồ lỉnh kỉnh như bánh kem, ba lô từ trên xe bus xuống đất. Bọn con gái thì dường như đã quên luôn mục đích của chuyến đi này là gì mà chỉ toàn lo chụp ảnh tự sướng. Kế hoạch là đi chơi Đầm Sen nước nên ai nấy đều hào hứng vì sẽ được dịp quẩy tưng bừng trong tiết trời nóng bức. Cường ngắm nhìn qua khu vui chơi, dù về cơ bản cũng không khác gì cái cậu từng đi trước đây nhưng ở đây hoành tráng và rộng rãi hơn gấp nhiều lần. Cậu vui vẻ nhận vé từ Đức rồi nhìn trộm qua Mộc Thảo mà nhủ thầm:
- Cứ chờ đấy đi! Hôm nay tôi nhất định sẽ làm cậu hết giận tôi cho mà xem.
- Cậu muốn làm ai hết giận vậy? Được đi chơi với cậu thế này làm tôi mong chờ lắm đó! - Tuyết Nhi bất ngờ áp sát cậu từ góc trái mà thì thầm vào tai làm cậu đỏ ran lên hết cả mặt.
- Dĩ nhiên rồi! Tôi cũng mong chờ được đi chung với... mọi người mà! - Cường may mắn sửa kịp khúc cuối nếu không thì cậu sớm đã chết vì ngượng mất rồi.
Tuyết Nhi có vẻ như đã thoả mãn khi nhìn thấy gương mặt đỏ như quả gấc của cậu nên thôi không trêu chọc nữa. Ngược lại ở gần đó thì Mộc Thảo chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Chuyến đi chơi này, coi bộ vạn sự khởi đầu nan rồi đây...