Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngọn núi chủ phong của ngoại môn Thiên Tông được sáu ngọn núi chủ phong của nội môn bao quang, núi Thông Thiên này được mây mù che phủ, đồng thời cũng là tiếp nối của các sơn phong khác, mà đệ tử Thiên Tông ngoại trừ rèn luyện ở bên ngoài rừng rậm của tông môn thì còn có thể lựa chọn một trong mấy cái động tiên mà dốc lòng tu luyện, diện tích tám ngọn núi rất lớn, muốn tìm được một cái sơn động an tĩnh tu luyện cũng không khó.
Lúc này, ở một nơi bí ẩn trong sơn động, một người không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, đó chính là xuất kiếm!
- Phanh phanh phanh phanh!
Một tiếng lại một tiếng động nổ tung vang lên, đá cuội trên vách đá nổ tung, từng đạo lại từng đạo vết cắt xuất hiện trên vách tường, đó là dấu vết của kiếm.
Sau khi Thần Thiên ăn vào nguyên khí đan, đã ở chỗ này đã khổ tu năm ngày, vách đá của sơn động sớm đã không còn nguyên vẹn, mà bế mặt vách đá càng có thêm nhiều vết kiếm ngắn dài bất đồng, ngang dọc tứ tung không theo một quy luật nào.
Thần Thiên giờ phút này đã khổ tu năm ngày, miễn cưỡng phát huy ra chiêu thứ nhất của Kiếm Thập Tam Thức.
Kiếm Thập Tam Thức, xuất kiếm giống như sấm sét, núi sông rung chuyển, nhưng lực lượng của Thần Thiên lại chỉ có thể khiến cho đất đá vỡ vụn trong một kiếm mà thôi, cách khả năng rung chuyển núi sông còn kém xa lắm.
Bất quá chỉ trong năm ngày ngắn ngủn, Thần Thiên cũng đã tu luyện ra kiếm thức thứ nhất, chuyện này nếu để vị trông coi thư các kia biết thì sợ là sẽ kinh ngạc tới mức nói không ra lời.
- Võ Hồn Chiến Giáp!
Thần Thiên nói nhỏ một tiếng, một tầng ánh sáng nhàn nhạt quanh quẩn ở ngoài thân thể hắn, hình thành một tầng khí phòng ngự.
Trong mấy ngày tiếp theo, ban ngày, Thần Thiên nghiên cứu Kiếm Thập Tam Thức cùng Bạt Kiếm Thuật, ban đêm cho dù là khi ngủ cũng mở ra Võ Hồn Chiến Giáp, dần dần, tầng quang mang Võ Hồn Chiến Giáp kia sau khi được rèn luyện dần dần rõ ràng hơn, hơn nữa độ dày của tầng ánh sáng đó cũng tăng lên.
Đảo mắt một tháng thời gian lặng lẽ trôi qua, một ngày này, phía trên vách đá, đột nhiên một âm thanh kinh hồn vang lên.
- Kinh Tuyệt Kiếm Pháp!
“Ầm ầm” một tiếng, nửa vách đá bị chém rớt, đá vụn rơi vào trong biển mây mập mờ hun hút kia.
- Chiêu thứ ba!
Chỉ thấy ba luồng kiếm khí cắt qua hư không, không gian phảng phất yên lặng một khắc, vách đá ngay dưới mũi kiếm không hề có động tĩnh, nhưng ở giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, nham thạch chỉnh tề cắt ra thành ba đoạn rõ ràng, vết cắt dứt khoát, có thể thấy được sức mạnh của một chiêu này.
Quang mang ẩn hiện quấn quanh thân, tu vi Thần Thiên ngay lúc này đã đạt tới cảnh giới Võ Sĩ tầng thứ bảy. Thần Thiên thập phần vừa lòng với kết quả tu luyện một tháng qua, chẳng những lĩnh ngộ chiêu thứ ba, còn đem Kinh Tuyệt Kiếm pháp tu luyện tới mức độ khiến cho người khác kinh hãi, uy lực đủ để phá núi, thêm cả Bạt Kiếm Thuật ra tay giống như Tử Thần, chưa thấy kiếm người đã chết.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất vẫn là Võ Hồn Chiến Giáp, tầng bạch quang càng ngày càng toả sáng, phòng ngự càng ngày càng mạnh, bất quá là vẫn chưa có cơ hội thực nghiệm khả năng phòng ngự của chiến giáp này.
- Nên rời khỏi nơi này thôi, đã một tháng rồi, đã đến lúc về tông môn một lần, cũng nên trở lại Thần gia.
Năm sau, Thần Thiên đã mười lăm tuổi. Năm mười tuổi đó, gió tuyết che phủ khắp thành, Thần Thiên mười tuổi đã là Võ Sĩ tầng năm khiến mọi người kinh sợ, năm năm qua đi, Võ Hồn không mở, Linh Hải không tụ, là phế vật trời sinh khiến gia tộc mất mặt, nhận hết khinh nhục cùng châm chọc.
Mà hiện giờ, 15 tuổi, từ lúc hắn xuyên không đến, trọng sinh trở về, linh võ song tu cùng linh cấp võ kỹ đều có thể tự thông thấu mà không cần người chỉ dẫn, thề muốn đem những gì đã từng mất đi, phải đoạt lại tất cả, khiến những người đã khinh thường người của hắn phải trả giá đắt!
- Di, ngươi, tên phế vật này thế mà không chết?
Thần Thiên vừa mới xuất quan, liền đụng phải một đệ tử ngoại môn có đôi mắt tam giác.
Thần Thiên nhớ rõ cái tên mắt tam giác này, tên này là sư đệ của Thần Võ, nghĩ đến hai huynh đệ Thần Võ cùng Thần Phi đả thương ‘mình’, trong ánh mắt Thần Thiên phát ra sát ý lạnh lẽo.
- Thần Võ cùng Thần Phi đâu?
Thần Thiên mặt âm trầm, một sát khí tràn ra, đem nam tử mắt tam giác kia chấn trụ.
Mẹ nó, lão tử thế nào lại sợ hãi ánh mắt của tên vô dụng này? Nam tử mắt tam giác cười lạnh một tiếng:
-Phế vật, tụ hội hằng năm của Thần gia sắp sửa bắt đầu rồi, Thần Võ cùng sư huynh Thần Phi đã trở về trước rồi, nếu gặp bọn họ thì tên tiểu tử ngươi chết chắc rồi!
- Tụ hội của Thần gia sao? Tốt lắm!
Thần Thiên không để ý đến gia hỏa này nữa, mà là đi thẳng đến chỗ đăng ký của tông môn.
Đệ tử tông môn rời tông về nhà thì phải đi đăng ký, đệ tử nội môn nếu muốn hồi gia, tông môn sẽ an bài cực phẩm khoái mã Thiên Lý Tuyết, mà đệ tử ngoại môn sẽ không có được đãi ngộ như vậy, chỉ có thể dùng ngựa bình thường thay cho đi bộ, tính cả đi cả vế thì ít nhất cũng phải mất đến một tháng thời gian.
Sau khi nhận ngựa, Thần Thiên nhìn thoáng qua Thiên Tông môn, chỗ ngọn núi sau nhất có mây mù che phủ, nơi có nội môn tồn tại, nơi đó mới là chân chính trung tâm của Thiên Tông.
- Ta sẽ trở về nhanh thôi.
Thần Thiên giục ngựa mà đi.
Giữa sườn núi chính là Đoạn Thiên Nhai, nơi này cũng là địa phương tương đối nổi tiếng của Thiên Tông, trên Đoạn Thiên Nhai có đài sinh tử, trên đài sinh tử định sống chết.
Còn chưa xuống núi, Thần Thiên liền gặp người quen, rõ ràng là Y Vân cùng Thiết Hùng.
Bất quá lúc này sắc mặt Y Vân cùng Thiết Hùng khô hề tốt chút nào, bên cạnh Y Vân còn có một nam tử trẻ tuổi đang đứng lải nhải, tựa hồ đang cùng Y Vân dây dưa chuyện gì đó.
- Y Vân, làm sao vậy?
Thần Thiên xuống ngựa đi ra phía trước.
Nhưng chính là sau khi nghe một tiếng này, nam tử trẻ tuổi kia vội quát lên:
-Phế vật, không thấy ta đang cùng Y Vân nói chuyện sao, ngươi còn dám xen mồm vào à, cút ngay.
-Thần Thiên. - Y Vân làm lơ nam tử kia, vui sướng nhìn Thần Thiên, nhoẻn miệng cười một cách ngây thơ điềm mỹ.
Ánh mắt Thần Thiên lạnh nhạt đảo qua thanh niên kia, lôi kéo Y Vân chuẩn bị rời đi, Thiết Hùng cũng sắc mặt âm trầm theo sau họ.
-Phế vật, ngươi mẹ nó muốn tìm chết!
Nhìn thấy Thần Thiên kéo tay Y Vân, nam tử kia sắc mặt đại biến, liền ra tay chộp tới chỗ Thần Thiên.
-Cút ngay!
Bàn tay Thần Thiên vung lên, bá đạo kình khí đem tên nam tử Võ Sĩ tầng thứ chín này đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, tuy rằng là đánh bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng hắn ta vẫn là hoảng sợ vô cùng mà nhìn Thần Thiên.
-Ngay cả phế vật còn không bằng!
Bước chân Thần Thiên cũng không dừng lại một bước.