Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Oanh Oanh định bước hẳn hoi hai chân vào nhà, vào rồi, cánh cửa khép lại rồi, nguồn điện cũng chẳng còn.
“Con mẹ nó, cái ngày xui xẻo gì đây?” Giọng điệu của cô bị hai người kia lấn át đi một nửa.
Du Minh nhanh chóng bật flash của điện thoại soi sáng xung quanh: “Nhà có nến chứ?”
【Có nến thơm.】
“Em không biết nó để ở đâu.” Trương Oanh Oanh nói với Du Minh cũng là muốn số 0 chỉ rõ vị trí.
“Nhà mình còn không biết, cô nên đi chết đi!” Đổng Vi hét lớn.
Trương Oanh Oanh lớn giọng đáp lại: “Con mẹ nó, tôi quên một chút thì liên quan gì đến kinh tế nhà chị?”
Người sợ bóng tối gấp rút là như thế, cô phần nào có thể hiểu được.
Nhưng nói người như Đổng Vi sợ những thứ như bóng tối Trương Oanh Oanh thà chết còn hơn.
Nghe theo lời cấp trên lục lọi một lúc, thấp hết hai mươi ngọn nến.
Căn nhà sang trọng pha thêm chút lãng mạn, nếu chiến tích của ngôi nhà này bình thường một chút có lẽ đã hoàn hảo trong mắt Thanh Anh.
Cậu ta nửa bước không rời, góc áo bị nắm đến nhăn nhúm.
Cô thông cảm với Thanh Anh nhưng chẳng thể đồng cảm với Đổng Vi, nói cô thiên vị cũng được, nói cô khác người cũng chẳng sao.
“Không có máy phát điện sao? Trên đảo…” Trương Oanh Oanh lầm bầm.
“Đáng sợ quá đi, hức!”
Ánh sáng lập lòe, hương thơm dễ chịu chỉ là tiếng khóc của người nào đó rất dọa người.
Cậu ta ngồi gần như dính chặt lấy Trương Oanh Oanh, cho dù đang phát run nhưng vẫn không quên chỉnh đàn chị.
“Khóc cái gì chứ? Chưa đủ đáng sợ hay sao?”
“Cậu không thấy đáng sợ, nhưng tôi… Hức, hức…” La Ứng Lan lấy tay lau đi dòng lệ, nhìn cô ta cũng đủ hiểu hoàn cảnh tạo nên áp lực đến cỡ nào.
“Đừng khóc, đừng khóc, có tao đây rồi.” Đổng Vi vỗ vai an ủi cô ta.
Bọn họ tụ họp như thế làm cho Trương Oanh Oanh nhớ đến những thành viên còn lại, trên đảo tuy không có tình huống mất điện như hiện tại, nhưng cảm giác giữa đêm vẫn còn thức trò chuyện.
Những con người cùng cảnh ngộ mới có thể hiểu được bản chất của nhau.
Cô cảm thấy cho dù có hoàn nhập cũng không thể hiểu hết con người nơi đây.
“Đừng ồn nữa, ảnh hưởng đến thính giác của tôi.”
Câu nói tưởng chừng do bản tính bộc phát nhưng nó không phải giả.
Đôi mắt của Trương Oanh Oanh không chính xác nhìn vào một điểm.
Cảm giác bồn chồn cô mặc định là vì mưa mà dẫn đến, tâm thế vẫn kiên định, đề phòng vẫn hơn.
“Hức, hức, tôi không cố ý…” La Ứng Lan khóc càng thêm ủy khuất.
Trương Oanh Oanh từ nhỏ cho dù có bị đánh bầm dập đến toàn thân là máu cũng chỉ cố nuốt vào trong, chưa từng thất thố khóc lớn trước mặt bao nhiêu người.
Cô nhíu mày, đứng dậy giọng nói dường như muốn an ủi nhưng lời nói ra sắc lãnh y như mọi ngày: “Chị đừng khóc, tôi phiền lắm.”
Thật sự không thể hiểu nổi, buổi sáng kể cả trưa tuy trời không nắng gắt chung quy vẫn di chuyển bình thường, bọn họ vẫn ở lì một chỗ khiến Trương Oanh Oanh một thoáng cảm thấy rất khó xử.
Càng đông thì càng vui nhưng cô không thể bình thản nói chuyện như một người bạn, không cùng quan điểm, không cùng ý niệm thì rất khó để giao tiếp.
Giữa rừng ánh sáng vàng nhạt, tiêu biểu là hai chấm xanh lá ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng.
Đôi mắt kể từ khi rửa qua nước muối đã không nhìn thấy những hình ảnh kỳ quái, nhưng cái thứ đang phát sáng bất thường Trương Oanh Oanh quên hỏi làm sao để trị.
Chuyện của bà chủ quán, cô đang cẩn trọng mà suy xét, chung quanh từ điều kiện môi trường đến yếu tố khách quan đều không đồng tình cho cô tiếp tục mạch suy nghĩ.
Muốn dứt khoát lên lầu lại vướng bận cậu thiếu niên Thanh Anh.
Nhuệ Luân là người giữa trật tự đến đáng khen, Du Minh chung sống chỉ một vài bữa đã thích ứng được tính tình của Trương Oanh Oanh, hai con người này luôn khiến cô yên tâm.
Trương Oanh Oanh đứng dậy, gở tay Thanh Anh chân chưa kịp bước luồng khí lạnh thân thuộc thổi nhẹ cọng tóc.
Cô tiếp xúc với thứ vừa lướt qua còn nhiều hơn những người ngồi ở đây.
Thứ vũ khí lạnh lẽo, cô đoán chắc là dao găm hình thù thì không rõ.
Nó lướt ngang qua tầm mắt chỉ để lại hơi lạnh, nếu người kia muốn giết sợ rằng máu của Trương Oanh Oanh sớm đã phun trào.
Ánh sáng đủ để nhìn thấy mặt nhau, một số nơi thì chìm nghỉm vào bóng tối.
Hướng dao bay ra vừa vặn là nơi không đặt nến thơm.
Người mặc áo đen kia với người thứ bảy đang hiện hữu trong nhà, Trương Oanh Oanh suy đoán không cùng một loại người, hai lần đều đến thăm dò chưa thực sự đòi mạng.
Cô nhắc nhở: “Đừng đi lung tung.”
Giây phút này chỉ mong bọn họ ngoan ngoãn nghe lời khẩn cầu, giống như lúc ở trong lớp thì càng tốt.
Mức độ nguy hiểm không chỉ dừng lại ở trò chơi rượt đuổi, lúc đó dám bỏ năm con người sống ở lại vì cô chắc chắn người kia đến chỉ để hù dọa.
Bây giờ cảm nhận được mức độ hù dọa tăng thêm một bật.
【Cứ kệ đi, cô qua đó cũng không giải quyết được gì.】
Với sự kiêu ngạo trước đây, Trương Oanh Oanh nhất định sẽ không nghe theo.
Cô đời nào lại chịu để yên cho những thể loại đến giết gà dọa khỉ, nhưng từ khi nghe thấy giọng nói của số 0, sự điềm tĩnh bấy lâu lại đem ra rèn dũa.
Du Minh không hay biết chuyện vừa xảy ra, nhưng ít nhiều đã nhận thấy điểm kỳ lạ: “Tiểu Trương, em có chuyện gì rồi, đúng không?”
Trương Oanh Oanh sửng sốt: “Hả, không…”
Con dao găm thứ hai vừa sượt ngang qua má trái, Du Minh đang nhìn về hướng Trương Oanh Oanh chỉ thấy một lóe sáng vừa lướt ngang, cô định lấp li3m cho qua chuyện.
Đưa ngón trỏ trước miệng muốn Du Minh giữ im lặng, Nhuệ Luân ngồi bên cạnh cũng ngầm hiểu.
Cô chỉ nhẹ tay về hướng Thanh Anh, Du Minh lập tức hiểu ngay.
Đổng Vi, La Ứng Lan dính chặt lấy nhau lo sợ vì nguồn điện đột ngột ngắt đi, Thanh Anh, Du Minh, Nhuệ Luân thành một cụm.
Trương Oanh Oanh một thân một mình, vừa đứng đã bị hai mũi dao từ trong góc khuất phi đến.
Cô điềm tĩnh ngồi trở lại ghế sofa.
“Tôi sợ, sợ lắm!” La Ứng Lan trong tình thế này không hề biết chuyện đang âm thầm diễn ra, liên tục run rẩy.
Trương Oanh Oanh nhíu mày hạ giọng: “Chị bình tĩnh đi, có chuyện gì xảy ra còn có tôi đây mà.”
Đổng Vi bị câu nói này lập tức choàng tỉnh, ả không ngu chỉ là tỉnh dậy từ đống thành kiến.
Người bạn chơi với nhau được năm năm trời, tự bản thân ả nhận thấy đã đạt đến cảnh giới cao nhất trong tình bạn.
Cái tính nết không bằng ai làm cho bản thân bị xa cách, bạn bè ngoài La Ứng Lan thì còn ai? Đám học sinh đến đập quán là do ả bỏ tiền ra thuê, mục đích chỉ giúp cho người bạn thân trút đi cơn tức giận.
Một mực đứng về phía bạn mình, Đổng Vi không cho rằng đó là sai..