Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khung Thương ngồi truyền dịch trong hành lang bệnh viện sáng choang, thỉnh thoảng lại thấy y tá đi qua đi lại, cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo người sống chớ tới gần trước kia.
Nhưng Hạ Quyết Vân cứ cảm thấy tâm trạng Khung Thương không ổn.
Hoặc phải nói, cô không được giống lúc mới vào trò chơi, liên tục bày mưu lập kế mà có vẻ đang phiền muộn chuyện nào đó anh không biết.
Hạ Quyết Vân cầm sổ khám đi tới, lướt qua ngồi xuống vị trí bên cạnh, cười hỏi: “Cô có biết lúc tôi mới vào trò chơi, phần giới thiệu nhân vật cung cấp thông tin gì cho tôi không?”
“Hửm?” Khung Thương thuận theo hỏi: “Viết gì?”
Hạ Quyết Vân khoanh tay trước ngực, nói: “Nguyên mẫu của NPC này cũng là một trong những người cảnh sát phụ trách điều tra vụ tự sát năm đó.
Sau khi Vương Đông Nhan tự sát, bọn họ càng thêm chú trọng vào điều tra từng học sinh Nhất Trung, dùng phương thức tra xét cơ bản nhất để tìm ra mối liên hệ giữa ba nạn nhân.
Đáng tiếc, bởi vì chứng cứ lắt nhắt, nhóm học sinh kín miệng như bưng, rồi lãnh đạo nhà trường thì không ngừng quấy nhiễu, cố tình dẫn lệch hướng đi của mọi người dẫn đến việc điều tra gặp nhiều khó khăn, lòng vòng.
Thậm chí, nhiều lúc họ lại nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp.
Chính vì để đối phương chiếm được ưu thế trong dư luận, nên trong quá trình điều tra đã xuất hiện rất nhiều lời lẽ tiêu cực, để rồi sau đó có thêm hai học sinh bỏ mạng.”
Khung Thương rơi vào trầm tư: “Ồ…”
Anh dùng sức lau mặt: “Mỗi lần nghĩ đến việc các em học sinh không dám nói sự thật cho người khác, một mình lo sợ bất an, cuối cùng bất lực lựa chọn tự sát, bọn họ rất đau lòng.
Không chỉ cảm thấy bản thân vô dụng mà còn thất vọng vì không giành được sự tín nhiệm.”
Sắc mặt anh nặng nề, giọng điệu nghiêm túc: “Bọn họ rất cố gắng để hoàn thành tốt công việc, muốn xã hội được ổn định, muốn bảo vệ được càng nhiều người không có năng lực kháng cự như Điền Vận.
Lý tưởng của bọn họ không cao thượng, cũng biết trên thực tế chả có mấy ai tốt được như mình mong, nhưng thật sự họ rất muốn nói với mọi người rằng, hãy báo cảnh sát đi.
Chỉ cần báo án, bọn họ sẽ dốc toàn lực giúp mọi người.
Xã hội này chưa đến mức cần những người ấy đứng ra gánh vác thay.
Dù đây có là trò chơi, thì những vị cảnh sát của nhân dân cũng mong rằng người trẻ tuổi có thể có cơ hội được tiếp tục nhìn thấy sự tươi đẹp của thế giới.”
Hạ Quyết Vân vươn bàn tay dày rộng sang xoa đầu Khung Thương, cẩn thận tránh vết thương trên đầu, nói: “Cho nên, cô sống, chính là thắng lợi của tôi.”
Khung Thương nghiêm túc nhìn anh, giơ tay lên kéo cánh tay đặt trên đầu mình xuống, nói lời mình đã suy nghĩ kỹ từ trước: “Cảm ơn anh! Tuy lời an ủi của anh hơi vụng về nhưng rất có tâm.”
Hạ Quyết Vân: “…”
“Nhưng thắng là thắng, sống không biểu thị cho thắng lợi trong trò chơi này.
Tinh thần thắng lợi của anh hệt AQ(1).” Khung Thương tiện gọi luôn: “Anh Q.”
(1)AQ là nhân vật trong truyện “AQ chính trực” của Lỗ Tấn.
Truyện được in trong tuyển tập truyện ngắn “Gào thét” năm 1923 và là truyện dài nhất trong tuyển tập này.
Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông và vô công rồi nghề.
Anh ta nổi tiếng với phương pháp thắng lợi tinh thần.
Ví dụ như mỗi khi bị đánh anh lại nghĩ: “Chúng đang đánh bố chúng.” Anh ta thường bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình và sợ hãi trước kẻ lớn mạnh hơn.
Kết thúc tác phẩm, A Q bị giết.
Để tìm hiểu thêm về nội dung truyện các bạn có thể search với tên truyện bên trên hoặc mua sách nha.
Ở VN cũng xuất bản quyển này.
Hạ Quyết Vân: “…”
Nghe cũng được, chỉ là nghe xong muốn đánh người.
Anh hít sâu một hơi, đầu hàng: “Thôi được.
Anh Q thì anh Q, ít ra vẫn khá hơn cách gọi chú già kỳ quái.
Ít nhất… vai vế giảm đi một bậc.”
“Đương nhiên.” Khung Thương lục sục moi trong túi ra viên kẹo, hầm hừ bảo: “Cực kỳ đẹp trai luôn.”
Hạ Quyết Vân dở khóc dở cười nói: “Tôi sẽ coi như đó là lời khen.
Cảm ơn cô nhé, tiểu tiên nữ.”
Khung Thương muốn bóc vỏ kẹo, nhưng đôi tay đã đào bới nguyên buổi trời đầy vết thương không được linh hoạt lắm, thử mấy lần vẫn không tháo được lớp bọc nilon bên ngoài.
Hạ Quyết Vân nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa đành giật lấy kẹo mút trong tay cô xé mở hộ, tận tâm đưa hẳn đến bên miệng.
Khung Thương bình tĩnh nhìn chằm chằm anh, nhìn đến khi lông tơ Hạ Quyết Vân dựng hết cả lên mới há miệng ăn kẹo.
Hương cam của kẹo mút chạm vào đầu lưỡi, sau chậm rãi lan toàn khoang miệng.
Khung Thương ăn kẹo không chịu ngậm im, rất thích cắn cắn tạo tiếng động.
Hạ Quyết Vân dời tầm mắt, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, cảm thán: “Trời sáng rồi.
Một đêm mất ngủ.”
Khung Thương ngẩng đầu: “Tôi muốn rút kim tháo bình truyền rồi, anh đi lấy phim chụp đi, xong tôi đợi anh ở cửa.”
Hạ Quyết Vân: “Ok.”
Chờ Hạ Quyết Vân cầm được đồ ra ngoài đã thấy Khung Thương ngồi xổm ven đường véo bánh mì đút cho mèo hoang ăn.
Vì phía sau bệnh viện là núi, lượng người qua lại chỗ này cũng lớn nên bình thường vào mùa xuân lẫn hè, rất nhiều mèo tìm đến đây kiếm đồ ăn.
Chúng nó không sợ người lạ, ngoan ngoãn ăn chỗ thức ăn được cho, miệng hơi phồng nhai nuốt đồ ăn, lớp lông dày cộm, đoán chừng chắc mỗi con nặng 5kg, tròn vo như quả quýt lớn.
Hạ Quyết Vân cầm theo túi quần áo ngồi xổm xuống bên cạnh Khung Thương, duỗi tay định vuốt mèo nhưng chú mèo béo lại nhanh nhẹn lủi mất.
Anh thu tay, cười nói: “Cô nhàn hạ thoải mái ghê nhỉ?”
“Anh chắc không?” Khung Thương nói: “Nhỡ đâu mỗi một việc tôi làm đều có mục đích anh không tưởng được thì sao?”
Hạ Quyết Vân bật cười: “Thế hiện tại cô có mục đích gì?”
Khung Thương ngẫm nghĩ: “Khoe ra sự thiện lương của bản thân?”
Anh gật đầu: “Tôi thấy thế này rất ổn, cô hãy tiếp tục duy trì.”
Khung Thương thả nốt chỗ đồ ăn trong tay, vỗ tay đứng lên: “Về thôi.”
Hạ Quyết Vân hỏi: “Giờ đưa cô về nhà à?”
“Không.
Mẹ Vương Đông Nhan không tán đồng với hành vi của cô ấy, giờ mà trở về lại cãi nhau cho xem.” Khung Thương nói: “Cho tôi về trường đi.”
Hạ Quyết Vân ngạc nhiên nói: “Đến nước này rồi cô còn muốn về trường học, không ổn đâu.”
Cô hỏi: “Không ổn chỗ nào?”
Hạ Quyết Vân lưỡng lự nói: “Có vẻ không an toàn lắm?”
“À…” Khung Thương hé miệng, nói một cách khoa trương: “Một người sắp tự sát như tôi còn đòi hỏi gì mức độ an toàn?”
Hạ Quyết Vân: “…” Có thể nói chuyện tử tế với nhau không đây?
Khung Thương xua tay, thúc giục: “Đi thôi.
Đi theo đại ca nào, đại ca mang anh qua màn.”
Khán giả trong phòng live stream nghe cuộc trò chuyện bọn họ, lập tức bắt lệch trọng tâm.
Bầu không khí tuy nhẹ nhàng hơn nhưng xe bẻ lái lao xuống mương luôn rồi.
“Sao cảnh vừa chuyển, hai người lại diễn tiểu ương ca(2) rồi? Đổi phong cách 180 độ như vậy, hai người có nghĩ đến cảm nhận của người xem không?”
(2)Một loại kịch ra đời ở Đông Bắc, Trung Quốc.
Hình thức diễn kịch là một nam một nữ mặc trang phục xinh đẹp, tay cầm quạt, mang khăn tay, vừa đi vừa múa vừa hát biểu diễn một câu chuyện xưa, giọng hát cao vút, ca từ hài hước dí dỏm.
(Nguồn baidu)
“Không sao.
Em xem vẫn thấy vui lắm [doge]”
“CP này em không dám ship.
Chủ yếu là vì thiết lập nhân vật của hai người quá… quá không hợp.
Trí tưởng tượng của em không cho phép.”
“Ngoài đời thật có khi nào tuổi tác hai người ngược phó bản không? Mị nghĩ ngoài đời boss là một chuyên gia có tuổi dày dặn kinh nghiệm đó, còn ‘chú’ cảnh sát thì tinh thần phấn giống người trẻ tuổi.
Tình chị em nhỉ?”
“Đến nước này rồi liệu boss có thắng được không? Bây giờ để công an vào cuộc có vẻ sẽ dễ dàng hơn.
Mức độ muốn tự sát của cô ấy tăng vụt lên 99% rồi, đi tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi có khi tốt hơn đấy.”
“Nãy Hạng Thanh Khê làm tao sợ muốn chết, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn được.
Mẹ nó chứ, Tam Yêu quay phim kinh dị à? Ấy, mọi người không thảo luận cốt truyện sao?”
“Cốt truyện lại đi vào ngõ cụt rồi.
Chỉ số IQ của tao chịu không nổi.
Thế nên, tao quyết định nằm đây chờ boss dẫn mình qua màn.
Khẩn trương cũng chẳng làm được gì.”
*
Hạ Quyết Vân cũng rất muốn biết tiếp theo Khung Thương định làm gì.
Từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ, cô biểu hiện rất thong dong, thoạt nhìn không giống người mới làm mất chứng cứ chút nào, cũng không đề cập gì đến bước tiếp theo trong kế hoạch.
Có điều, cô không rời mắt khỏi điện thoại tí nào, không biết đang tra cái gì.
Hạ Quyết Vân thấy cô bận rộn suốt đường đi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cô xem gì thế?”
Khung Thương không ngừng lướt tay trên màn hình, thuận miệng đáp: “Xem đồng hồ.”
Hạ Quyết Vân: “Hả?”
“Thì xem đồng hồ đeo tay ý.” Khung Thương nói: “Đồng hồ đến từ hãng nổi tiếng đúng là khác hẳn với hàng rẻ tiền, chỉ thiếu nước viết tên mình lên đó thôi.”
Đang nói, điện thoại Khung Thương rung lên.
Cô mở định vị xem thử xong gửi tin nhắn qua, nói: “Từ Man Yên hẹn tôi đến ký túc xá cô ấy.”
Hạ Quyết Vân bất giác giảm tốc độ xe, cau mày: “Từ Man Yên?”
Cô cử động ngón tay, trả lời tin nhắn: “Tôi đồng ý rồi.”
“Cô ta định làm gì?” Hạ Quyết Vân nghiêm túc nói: “Tôi nghi ngờ cái chết của Điền Vận có liên quan đến bọn họ.
Hai người đó không đơn giản đâu.”
“Chẳng làm gì được đâu.” Khung Thương nói: “Không phải có anh đi cùng tôi sao?”
Nghe vậy, chả hiểu sao lòng Hạ Quyết Vân bỗng thấy ngọt ngào, gật đầu nói: “Đấy là dĩ nhiên.”
Hạ Quyết Vân dừng xe bên ngoài trường, đi theo Khung Thương đến điểm hẹn.
Lúc này, học sinh trong trường đang trên lớp, ngoài sân cực kỳ yên tĩnh.
Chính vì thế, tòa ký túc xá cũ nơi Từ Man Yên sống trông càng quạnh quẽ, suốt dọc đường đi không có nổi một bóng người.
Khung Thương đi tới trước cửa phòng Từ Man Yên, giơ tay gõ cửa.
Hình như người bên trong đang chờ cô đến, chạy ra mở cửa rất nhanh.
Người trong người ngoài, mỗi bên hai người nhìn nhau chăm chăm.
Khung Thương không ngờ Hạng Thanh Khê cũng ở đây.
Từ Man Yên thì không ngờ theo sau cô là một chú cảnh sát lớn tuổi.
Từ Man Yên: “Đông Nhan, cậu không sao chứ?”
Hạ Quyết Vân nghiêng người đứng chắn trước mặt Khung Thương, dọa Từ Man Yên nhát gan lui về sau một bước.
Khung Thương đẩy anh ra, nói: “Không sao, chú ấy là cảnh sát.”
Từ Man Yên chần chừ nhìn Hạ Quyết Vân.
Hạ Quyết Vân hỏi: “Không tiện để tôi vào sao?”
Từ Man Yên suy nghĩ một lúc, sau đó âm thầm hạ quyết tâm, lui thêm một bước, nói: “Không có gì không tiện cả, hai người vào đi.”
Cửa bị đóng lại, bốn người ở chung một căn phòng, duy trì khoảng cách an toàn như tâm lý ám thị.
Khung Thương đảo mắt quan sát một lượt.
Quả nhiên là ký túc xá cũ, tường bị bong tróc nhiều mảng lớn, gạch trên nền đất cũng bợt màu.
Từ Man Yên nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cậu.
Tớ thay mặt Tiểu Khê xin lỗi cậu.
Sáng nay tớ mới biết chuyện.
Cậu ấy bị ma quỷ xui khiến mới ra tay đánh cậu, chứ không cố ý đâu.”
Hạng Thanh Khê đứng cạnh, hai tay đan vào nhau không ngừng run, mắt khóa chặt trên người Hạ Quyết Vân.
Từ Man Yên lại cầu xin anh: “Xin chú đừng bắt cậu ấy! Cậu ấy không liên quan! Cháu xin hai người!”
Hạ Quyết Vân liên tục đảo mắt qua lại quan sát hai người đối diện, bày ra dáng vẻ khá thân thiện.
“Hai người đừng căng thẳng thế.
Trông tôi đáng sợ lắm à?” Hạ Quyết Vân rút thẻ công tác ra, kẹp vào túi trước ngừng và chỉ tay vào huy chương đính trên áo, nói: “Thế này có phải thấy an toàn hơn không? Có ánh hào quang của xã hội chủ nghĩa rồi.”
Khung Thương run cầm cập: “Lạnh quá…”
Khóe miệng Từ Man Yên giật giật, muốn cười mà cười không nổi, thành ra nét mặt nhìn còn khó coi hơn khóc.
Hạ Quyết Vân quay về chủ đề chính: “Ảnh chụp còn không?”
“Còn, cháu không cho cậu ấy xóa.” Từ Man Yên xoay người lấy máy ảnh trên bàn đằng sau.
Giờ cảm xúc trong cô không ổn định, ngón tay vì dùng quá nhiều sức mà trở nên trắng bệch.
Khung Thương hỏi: “Những người đó là ai?”
Từ Man Yên vô thức bật thốt ra mấy cái tên: “Hiệu trưởng thỉnh thoảng mới tham gia, không thường xuyên tới.
À, ông ấy có giúp chọn người.
Nhóm đó có hai người thuộc bên góp vốn đầu tư.”
Khung Thương tiến lên nắm lấy tay cô nàng, giúp thả lỏng: “Chuyện trước đó tớ có thể không truy cứu nhưng tớ muốn biết, tại sao các cậu lại sợ hãi như vậy? Là sợ ảnh chụp bị lộ, hay là do… sợ có người điều tra nguyên nhân cái chết của Điền Vận? Trước khi cô ấy tự sát, chắc chắn cô ấy đã tìm hai cậu.
Lúc đó, cô ấy có đi cùng Hạng Thanh Khê.”
Lần này, người nói là Hạng Thanh Khê, giọng rất hờ hững: “Là tôi.
Tôi nhỡ tay đẩy cậu ấy xuống.”
“Không phải, là tớ!” Từ Man Yên thét to, thân thể nháy mắt suy sụp, nước mắt giàn dụa: “Là tớ… Trong đống ảnh chụp cậu ấy tìm được có tớ.
Tiểu Khê đã nói cho tớ biết chuyện đó, sau đấy tớ đi tìm Điền Vận nói chuyện.”
Hạng Thanh Khê: “Yên Tử!”
“Cậu im đi!” Từ Man Yên gào lên: “Tớ mệt lắm rồi! Thật sự quá mệt mỏi rồi! Tớ gánh không nổi trách nhiệm của các cậu.
Hết chịu nổi rồi!
Hạng Thanh Khê sững sờ.
“Điền Vận đã đến gặp tớ.
Cả tớ và cậu ấy đều rất kích động.
Tớ bảo cậu ấy đừng làm thế nhưng cậu ấy không chịu.
Điền Vận nói, cậu ấy mà không lên được đại học thì đời này coi như xong, nhưng dù có lên đến đại học thì cậu ấy cũng không có tiền học tiếp.
Tớ nói, tớ có thể cho, nhưng cậu ấy không nghe.”
Từ Man Yên hoảng loạn nói năng lộn xộn, câu cú ngắt nghỉ liên tục, nghe rất mơ hồ.
“Tớ chạy đến mép sân đe dọa nếu dám tung tin ra, tớ sẽ nhảy xuống nhưng cậu ấy cũng bảo tớ đừng ép cậu ấy quá đáng, sau đó thì chạy đến.
Lúc đó, tớ chỉ muốn cướp di động trong tay Điền Vận thôi.
Ai ngờ, chờ tớ phục hồi tinh thần, cậu ấy đã ngã.
Tớ không cố ý… tớ đâu muốn giết người.
Nhưng, tớ sợ lắm.
Thế là, tớ tìm đến bọn họ, hỏi xem giờ mình phải làm sao.”
Từ Man Yên thút thít khóc, giọng nghẹn như sắp không thở được: “Bọn họ bảo, để bọn họ xử lý, tớ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đừng ra ngoài nói lung tung.
Kết quả, Chu Nam Tùng vẫn biết.
Tớ không muốn ép chết cô ấy.
Vốn tớ tưởng, mọi chuyện êm đẹp rồi.”
Cô nàng quỳ thụp xuống, ngẩng lên nhìn hai người bằng đôi mắt đỏ bừng.
Hạ Quyết Vân hoảng hốt muốn đỡ người đứng dậy, nhưng Từ Man Yên lại kích động rút tay.
“Tại sao chứ? Tớ chỉ muốn yên ổn học tập thôi mà.
Tất cả là tại tên khốn đó! Ông ta lừa tớ ra ngoài, cho tớ uống thuốc rồi chụp ảnh uy hiếp!” Cô nàng khóc lóc nói: “Ông ta không ngừng quấy rối tớ, xong cũng định nhân cơ hội sàm sỡ cả Tiểu Khê.
Tớ bất lực.
Quy tắc do họ đặt, tớ không có sự lựa chọn nào khác ngoài làm theo.
Nếu đã làm, sao lại không nhân cơ hội này chiếm chút lợi nhỏ? Tớ chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn thôi.”
Cô nàng đấm một quyền xuống đất phát tiết: “Vất vả, vất vả lắm tớ mới lên đến lớp 12, chẳng mấy chốc là có thể rời đi, cơ mà ông ta không chịu tha.
Tên cầm thú đó sẽ chẳng bao giờ ngừng đòi hỏi, ông ta sẽ lại hãm hại các nữ sinh khác.”
Hạng Thanh Khê chạy lên ôm lấy cô nàng.
Từ Man Yên tựa vào vai bạn, nức nở nói: “Tớ muốn trưởng thành một cách bình thường, muốn tốt nghiệp cấp ba, muốn theo ngành Y ở đại học A, tớ muốn trở thành một người được ngàn người kính trọng… chứ không phải… không phải biến thành kẻ giết người vì một kẻ chẳng ra gì… Tớ đã sai từ đâu? Sao lại biến thành như vậy.”
Khung Thương rút khăn giấy trên bàn, chìa ra trước mặt Từ Man Yên.
Hạng Thanh Khê vỗ lưng cô nàng, cẩn thận an ủi.
Người trong phòng không ai lên tiếng, để mặc cô nàng phát tiết.
Chờ Từ Man Yên khôi phục bình tĩnh, Hạ Quyết Vân nói: “Tôi muốn lên sân thượng xem thử.”
Từ Man Yên cố nén nước mắt chực trào, gật đầu.
Cô nàng víu lấy Hạng Thanh Khê leo cầu thang lên sân thượng.
Cửa sắt thông với sân thượng mở ra.
Từ Man Yên đứng nguyên cạnh cửa, không muốn bước thêm.
Vì thế, Hạng Thanh Khê phải đi trước dẫn đường, đưa hai người đến hiện trường.
Hạng Thanh Khê chỉ vào điểm trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Yên Tử đã giành đồ với Điền Vận ở chỗ này.
Cả hai đều kích động nhưng cậu ấy chỉ muốn giật cái di động thôi.”
Khung Thương cúi đầu quan sát vị trí, giọng lẫn trong tiếng gió nghe nhẹ tênh: “Cậu chắc chứ?”
“Chắc.” Hạng Thanh Khê gật đầu: “Giành co một hồi thì điện thoại bay ra ngoài.
Tớ và Yên Tử vội vàng nhào ra đỡ, không chú ý tình hình phía sau.
Ai ngờ, chỉ mấy giây sau, sau lưng vang lên tiếng động lớn.
Xoay người lại thì không thấy Điền Vận đâu cả.”
Hạng Thanh Khê bụm mặt, khàn giọng nói: “Bọn tớ không cố ý.”
Nghe xong, Hạ Quyết Vân đứng ngẩn ra suy nghĩ một lúc mới nói: “Mặt sân không quá bằng phẳng.
Với khoảng cách như này, cộng thêm đằng sau có lan can chắn, thì sức của một nữ sinh cấp ba không đủ để vô tình đẩy người xuống.”
Hạng Thanh Khê kích động nói: “Thật ạ? Cháu không lừa hai người đâu ạ! Tất cả chỉ là ngoài ý muốn.
Yên Tử cậu ấy… Yên Tử…”
Chợt, cô ta như hiểu ra gì đó, lồng ngực phập phồng hít thở kịch liệt bỗng chốc khác hẳn, mắt nhìn xa xăm, dần vụn vỡ.
“Điền Vận…” Cô ta mấp máy môi: “Thế là…”
Khung Thương tiếp lời: “Cậu ấy tự nhảy.”
Hạ Quyết Vân nói: “Căn cứ theo camera quay hiện trường thì phần sát mép không có dấu vết xô xát.
Nếu là bị đẩy ngã, chuyên gia giám định dấu vết sẽ không bỏ qua dấu chân liên quan.
Hơn nữa, lúc nạn nhân chết đi một giày cũ kỹ, vết bẩn in trên đế giày hằn rất rõ chỗ bị dẫm trên nền đất.
Chính vì vậy, cảnh sát mới kết luận đây là một vụ tự sát.”
Khung Thương bước chân lên bậc cao sát mép, đứng đón gió nhìn xuống bên dưới.
Bên dưới trống không.
Đứng trên cao nhìn xuống, mọi vật trở nên thật nhỏ bé.
Và đứng ở trên này cũng làm người ta cảm nhận được sự yên bình trước nay chưa từng có.
“Hẳn cậu ấy mệt mỏi lắm.
Chẳng có việc nào được như ý mình cả.
Gia đình trọng nam khinh nữ, đến trường thì bị quấy rối.
Mặc kệ cậu ấy nỗ lực bao nhiêu cũng không thoát nổi những gánh nặng.
Muốn kẻ tội ác tày trời phải chịu trừng phạt thì phải đánh đổi bằng cách lôi thêm nhiều nữ sinh vô tội khác bị hãm hại vào cuộc, thậm chí trong đó có cả bạn mình.
Chắc hẳn, cậu ấy không muốn để mọi người phải chịu đau khổ như mình.” Khung Thương cúi đầu nói.
Rõ ràng giọng điệu không cảm xúc nhưng lại làm người nghe dâng trào bi thương.
“Suy nghĩ thôi thúc cậu ấy nhảy xuống thoáng qua trong tích tắc.
Chợt thấy, chỉ cần mình nhảy xuống, thì cuộc đời đau khổ này sẽ chấm dứt.
Một bước nữa thôi, đại não trống rỗng, chả phải lo nghĩ gì nữa.
Và, cậu ấy đã làm thế.”
Từ Man Yên đứng xa nghe thấy, người lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Xong, Hạng Thanh Khê chạy đến.
Hai người nhìn nhau vài giây rồi ôm nhau khóc toáng lên.
Một cảm giác vừa may mắn vừa nhẹ nhõm đồng thời cũng đầy bi thương dâng lên trong lòng.
Tuy lòng áy náy với Điền Vận nhưng chính trong khoảnh khắc vừa rồi, gông xiềng trói chặt lấy họ rơi ra hơn nửa, không còn tự vây hãm lấy mình nữa.
Khung Thương nhích lên phía trước một bước nhỏ, cảm giác gió thổi tung vạt áo khiến người ta thích thú, giúp thổi tan sự oi bức ngay từ trong tinh thần.
Bỗng nhiên, một đôi tay vươn ra túm chặt lấy vạt áo cô, lôi về phía sau.
Khung Thương quay đầu hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Hạ Quyết Vân nói: “Tôi sợ cô nhảy lầu.”
“Tôi nói rồi, tôi không nhảy lầu đâu.
Dù có là tự sát…” Khung Thương thở hắt ra một hơi: “Cũng sẽ chọn phương thức nhẹ nhàng, không gây chết người.”
Hạ Quyết Vân: “Thế cũng gọi là tự sát?”
Khung Thương hoang mang: “Sao lại không?”
Anh nghẹn lời.
Một lúc sau, anh kéo cô quay lại chỗ Từ Man Yên.
Cô nàng không ngừng dùng tay lau nước mắt, lẩm bẩm rằng: “Xin lỗi.
Nếu ngày trước tớ can đảm thêm một chút, Chu Nam Tùng sẽ không chết.”
Khung Thương và Hạ Quyết Vân bốn mắt nhìn nhau, bỗng chốc không biết phải an ủi nữ sinh trước mặt như thế nào.
Nếu bọn họ đoán không sai, thì một trong hai nữ sinh nhảy lầu sau Vương Đông Nhan là Từ Man Yên.
Khung Thương ngồi xổm xuống, khụy một gối xuống đất, đưa tay ôm mặt cô nàng, ép người ngẩng lên nhìn thẳng mình, nhả từng câu từng chữ rõ ràng: “Cậu không có lỗi.
Từ nay về sau, cậu có thể yên tâm, thanh thản mà sống tiếp.
Nói đến chịu trách nhiệm thì trước cậu có hẳn nhóm người xếp hàng, không đến lượt cậu đâu.”
Từ Man Yên cười tự giễu: “Thanh thản thế nào đây?”
Hạ Quyết Vân lớn tiếng xen vào: “Vậy thế nào là dơ bẩn? Người dơ bẩn là bọn họ, cho nên họ mới liên tục tìm cách tẩy trắng.”
Cô nàng đảo mắt nhìn về phía anh.
Ngoài Hạng Thanh Khê ra, chưa một ai nghiêm túc nói với cô những lời đó, nói rằng lỗi không phải do cô.
Những người đó chỉ biết nói: “Cậu xong rồi.” “Cậu cũng chẳng sống yên được đâu.” “Mày chỉ là một con bán thân kiếm lời thôi.” “Quá khứ của mày quá nhơ nhuốc.”
Từ Man Yên nấc cụt, cơ thể run rẩy, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng.
Hạ Quyết Vân cởi áo khoác khoác lên người bọn họ, vỗ vai cổ vũ: “Trên sân thượng gió lớn, Hạng Thanh Khê, cháu đỡ bạn cháu xuống đi.
Chờ chú nghỉ một lát rồi sẽ mang chứng cứ về cục, xem xét kỹ càng hơn, cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để đem nghi phạm ra trước công lý.
Không sao cả, hãy tin chú.
Chứng cứ mang tính riêng tư bọn chú sẽ không để lộ ra ngoài.”
Hạng Thanh Khê: “Ảnh chụp thì…”
Hạ Quyết Vân: “Pháp luật sẽ bảo vệ quyền riêng tư cho người bị hại.
Đặc biệt là khi đối tượng là trẻ vị thành niên và học sinh, công chúng sẽ không biết danh tính người bị hại.”
“Với các vụ án xâm hại, nhân chứng có thể không ra tòa.
Dù có ra, họ cũng không công khai thẩm tra.
Giọng nói sẽ được xử lý bằng máy biến âm.” Khung Thương nói: “Nhỡ công chúng có biết, họ cũng sẽ thông cảm cho người bị hại thôi.
Mọi người không hà khắc như các cậu tưởng tượng đâu.”
Hạng Thanh Khê lầm bầm: “Thật sao?”
“Ừm.” Khung Thương gật đầu: “Tiêu cực chỉ làm cho người có suy nghĩ cực đoan và đưa ra phán đoán sai lầm.
Trên thực tế, chỉ một thời gian nữa thôi, cậu sẽ phát hiện chuyện chả có gì ghê gớm cả.
Giờ tâm trạng các cậu quá bi quan, không thích hợp để phán đoán bất cứ thứ gì, những việc còn lại giao cho cảnh sát đi.”
Từ Man Yên gật đầu.
Đoàn người nối đuôi nhau leo thang bộ xuống, lần này, bước chân đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đến khúc ngoặt tầng ba, Hạng Thanh Khê và Từ Man Yên trở về ký túc xá, Khung Thương không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước.
Hạ Quyết Vân thấy thế, vội gọi: “Vương Đông Nhan.”
Khung Thương khựng lại.
Hạ Quyết Vân bám vào tay vịn, nhìn từ trên xuống, nói: “Cô đi đâu đấy?”
Cô vung tay ra hiệu: “Đi tìm quả hồng mềm bóp thử.”
“Hả?” Anh chưa hiểu: “Mùa này làm gì có hồng?”
Cô không trả lời, chỉ hỏi: “Anh có camera xoay lỗ kim không?”
Hạ Quyết Vân nói: “Camera xoay thì không hình lỗ kim, mà lỗ kim thì không xoay được.
Chắc hai năm nữa thì loại ấy sẽ ra, nhưng phó bản này không cung cấp.”
Khung Thương nói: “Thế tôi chọn lỗ kim.”
Hạ Quyết Vân: “Ờ, thế để tôi về cục lấy.
Cô dùng làm gì thế?”
Ai ngờ, Khung Thương lại ghét bỏ: “Phiền quá! Thôi vậy! Tôi dùng điện thoại cũng được.”
Cô tiếp tục đi xuống, Hạ Quyết Vân theo sát phía sau.
Khung Thương lần nữa dừng chân, phất tay nói: “Bạn gì ơi, đừng đi theo tôi nữa.
Anh đi an ủi Hạng Thanh Khê và Từ Man Yên đi, hãy cho các cô ấy cảm nhận nhiều hơn sự ấm áp của tình người, thuận tiện tiếp sức cho khán giả, giảng mấy đạo lý hay ho vào.
Thấy ý nghĩa không? Sau đó thì đến lượt anh bận.”
Anh hoài nghi nhìn cô, hỏi: “Mức độ muốn tự sát của cô bao nhiêu % rồi?”
Khung Thương dựng một ngón lên lên: “Hẳn trước đó Vương Đông Nhan đã biết chuyện này nên chỉ tăng có 1% thôi.”
“Giờ là 96%?” Hạ Quyết Vân nói: “Cẩn thận nhé, chỉ số này hơi nguy hiểm.”
Khung Thương nói: “Ừm.
Giờ thì mỗi việc tôi sắp làm đều khiến tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
Hạ Quyết Vân mỉm cười, thấy cũng đúng.
Từ Man Yên và Hạng Thanh Khê nguyện ý ra mặt làm nhân chứng, vậy coi như vụ án đã được giải quyết, có điểm đột phá lớn.
Sự tình êm xuôi, Vương Đông Nhan có thể an tâm rồi.
Hạ Quyết Vân: “Cô định làm chuyện vui vẻ gì đấy? Chia sẻ chút xem nào.
Cảnh sát-nhân dân, người chung một nhà mà.”
Khung Thương dừng chân, ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Tôi thấy, truyền thông rất thích đào bới quá khứ của người bị hại, nhất là vào các vụ án xâm hại.
Như thể muốn tìm ra lỗi của nạn nhân, dùng đủ ngôn từ bẩn thỉu để đánh giá người đó, ngầm ám chỉ bị tội phạm làm thế là đúng.
Những kẻ kia không phải luôn tự nhận mình là người thành công trong xã hội sao? Bọn họ sẽ chẳng dễ dàng chấp nhận thất bại của bản thân đâu.”
Anh gật đầu nói: “Đúng.
Bọn họ rất am hiểu việc dắt mũi dư luận và lách luật.”
“Tôi chỉ định cho họ chút mồi lửa thôi.” Khung Thương nói: “Tôi qua tuổi cần người khác lo lắng rồi.”
Hạ Quyết Vân cười nói: “Cái này đâu liên quan đến tuổi tác.
Ai quan tâm cô sẽ lo lắng cho cô thôi.”
Tuy nói vậy, nhưng anh cũng không nhùng nhằng quá lâu, vẫy tay nói: “Đi sớm về sớm nhé, giữ liên lạc với tôi.”
Khung Thương: “Ừm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khung Thương: Hãy đón chờ màn biểu diễn của tôi..