Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
Ổ khóa cửa đã bị tôi dùng súng bắn nát, không còn cách nào khóa lại. Tôi nhíu mày, nhặt súng lên, lại trốn vào trong phòng vệ sinh.
Cánh cửa vẫn còn một khe hở, để tôi thuận tiện quan sát biến hóa ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, một tên cảnh sát thực tập khá non bước vào trong phòng. Gã nhìn chung quanh một vòng, chẳng ngần ngại đi thẳng tới bên cạnh người cảnh sát vũ trang bị thương.
"Để em đưa anh xuống lầu." Gã khá vụng về nắm đôi tay của người cảnh sát vũ trang đang bị thương, thái độ và dáng vẻ kia cùng làm tôi nhớ đến chính mình 5 năm về trước. Khi đó vừa đến đồn cảnh sát để thực tập, gặp ai cũng cũng kính, kẻ thì kêu đàn anh, kẻ thì kêu đồng chí. Nhưng ai biết giai đoạn thực tập cuối cùng, khi tôi bị người ta vu oan tội giết người, tất cả bọn họ đều giữ im lặng, không ai chịu đứng ra nói một câu công bằng.
Gã cảnh sát thực tập muốn cõng viên cảnh sát vũ trang bị thương lên. Khi vừa đặt đầu của viên cảnh sát vũ trang lên vai của mình, kẻ vẫn đang hôn mê ấy đột nhiên mở mắt ra, ghé vào lỗ tai đồng chí thực tập nói nhỏ: “Nghi phạm ở WC, trong tay có súng! Chạy mau!"
Giọng nói khá nhỏ, gấp gáp, gã cảnh sát thực tập phải sau hai giây mới nghe rõ, hoảng hồn hỏi lại: “Có… có súng?"
Cửa phòng vệ sinh im ắng mở nhẹ, tôi với trạng thái ngũ giác đã được cường hóa lặng lẽ bước ra, giơ lên báng súng: “Đúng vậy, có súng."
"Bốp!" Đập mạnh vào cái ót của gã cảnh sát thực tập, khiến gã ngất xỉu, tôi khom lưng che miệng của viên cảnh sát vũ trang kia: “Người anh em, giả bộ rất giống đó."
Đá văng bộ đàm, tôi kéo gã vào buồng vệ sinh, lại nện vào ót vài cái, bảo đảm gã thực sự bất tỉnh mới dừng tay.
"Phải cẩn thận mọi mặt mới được."
Cũng chẳng biết Mệnh Quỷ đã chạy đến chỗ nào, giữa tôi và nó có một khoảng cách tối đa, hoặc có lẽ là do giữa nó và con ngươi màu đen này có một loại ràng buộc. Nếu như rời khoảng con ngươi 200 mét, nó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, tự động quay lại trong con ngươi màu đen. Đây cũng là chuyện mà tôi mới phát hiện được vào cái lần livestream tại công viên giải trí Tân Thế Kỷ.
Tạm thời không thèm quan tâm Mệnh Quỷ, mặc nó chạy lên trên lầu, tôi kéo gã cảnh sát thực tập vào phòng vệ sinh, cởi đồng phục của gã.
"Không ngờ 5 năm sau mình còn cơ hội mặc bộ đồ này." Đồng phục cảnh sát của thời gian thực tập và chính thức không khác nhau là mấy, nhưng quân hàm, phù hiệu đeo tay, huy hiệu trên mũ có khác biệt. Tôi nhét miếng giẻ ướt vào trong miệng của gã cảnh sát thực tập, trói ở bên cạnh bồn cầu, học thuộc số hiệu cảnh sát của gã xong mới ra khỏi phòng vệ sinh.
"Bạch Khởi, mày trốn trước đi, tao chắc chắn sẽ trở về tìm mày."
Để Bạch Khởi trốn dưới tủ TV, tôi một mình kéo vành nón xuống thấp, cõng viên cảnh sát vũ trang bị thương ra khỏi phòng.
Súng lục giấu trong người, bộ đàm nhét ở túi áo trên, tôi có thể nghe rõ ràng từng mệnh lệnh từ trung tâm chỉ huy.
"Nghi phạm ở tầng 18 biến mất tung tích! Toàn lực tra xét! Không được bỏ sót bất kỳ một căn gian phòng nào!"
"Báo cáo! Nghi phạm có súng, có thể đã trốn về phía tầng lầu cao hơn!"
"Đội một, đội hai chú ý, lập tức lên tầng 21 hộ tống chủ tịch Giang Đắc Thao của tập đoàn bất động sản Giang Cẩm rời đi, cần phải bảo vệ người thân của ngài ấy được an toàn."
"Rõ!"
Lúc đầu tôi dự định nhân lúc hỗn loạn, chạy tới tầng trệt sau đó sẽ cướp đoạt xe cảnh sát rồi bỏ đi. Nhưng sau khi nghe được mệnh lệnh này từ trung tâm chỉ huy, tôi bèn thay đổi chủ ý.
"Thằng già nhà họ Giang đang ở tầng 21?"
Có vẻ trung tâm chỉ huy phát hiện Mệnh Quỷ biến mất, có khả năng chạy tới tầng cao hơn, cho nên lo lắng cho sự an toàn của người nhà họ Giang nên mới vội vã di dời.
"Hai đội cảnh sát vũ tráng hộ tống, thân phận của thằng già Giang lão đại quả thật không bình thường." Khuôn mặt bị vành nón che khuất, tôi nở một nụ cười nhạt: “Nếu như mình có thể bắt nó làm con tin, đừng nói chạy khỏi đây, lợi dụng cảnh sát truy tìm Lộc Hưng cũng không phải là không thể."
Tôi nghĩ, oan có đầu nợ có chủ. Ân oán giữa tôi và ông ấy cũng đã đến lúc thanh toán cho rõ ràng.
Bọn họ muốn rời khỏi đây, phương pháp nhanh và an toàn nhất chính là đi thang máy. Có cảnh sát vũ trang bảo vệ, tôi rất khó ra tay trong quá trình này.
Thế Kỷ Tân Uyển được lắp đặt tổng cộng 3 bộ thang máy, đồng loạt phá hỏng chúng là không thực tế. Tôi muốn thành công chỉ có thể mai phục ở tầng trệt, khoảng cách từ thang máy đến xe ô tô là cơ hội duy nhất của tôi.
"Sứ mệnh của Mệnh Quỷ đã hoàn thành, có thể thu hồi." Tôi lôi ra con ngươi màu đen, lại không biết khẩu quyết triệu hồi quỷ vật. Thì thầm vài câu với con ngươi, tôi đành bỏ cuộc: “Đợi đến khoảng cách giới hạn, chắc nó sẽ tự mình quay trở lại."
Kiềm chế biểu cảm trên mặt, cõng người cảnh sát vũ trang bị thương hôn mê, tôi bước nhanh xuống dưới lầu.
Camera giám sát trong lối đi an toàn đã bị tôi phá hỏng mấy chỗ, đi một mạch cũng không gặp được ai; xuống đến ngã rẽ ở tầng trệt tôi mới dừng lại.
Camera giám sát ở tầng trệt đã bị tôi bắn nát. Giờ trốn ở chỗ này, tôi cũng không sợ sẽ bị ngưởi phòng giám sát phát hiện ra.
Khoảng chừng mười mấy giây sau, tôi cảm giác được cơn lạnh nhè nhẹ, tóc đen phất qua cơ thể của tôi. Mệnh Quỷ với dáng dấp có vài phần tương tự, nghẹo đầu lẳng lặng xuất hiện ở đằng sau tôi. Trên áo mưa tràn đầy vết đạn, nếu đổi thành một người sống đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
"Trở về là tốt rồi." Mệnh Quỷ trở về, tôi hoàn toàn yên tâm, kế hoạch kế tiếp cũng nắm chắc thêm mấy phần.
Vận dụng Truy Nhãn nhìn vào chữ số không ngừng thay đổi trên thang máy, từ 2 chữ số biến thành 1 số, sau đó đèn tín hiệu sáng lên, cánh cửa thang máy màu trắng bạc chậm rãi mở ra.
"Tới rồi!"
Hai cảnh sát vũ trang dẫn đầu bước ra, một người trong tay còn cầm lá chắn chống bạo loạn. Bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác vô cùng chuyên nghiệp, phân công hợp tác. Trong 2 người, có một người quan sát, kiểm soát phạm vi phòng khách trong tầm mắt.
Theo sát ở phía sau bọn họ là một ông già gầy gò. Kẻ này có vẻ ngoài khoảng hơn 60 tuổi, tóc hơi bạc, mặt xệ, nhưng ánh mắt rất thâm hiểm, chẳng khác nào lưỡi dao, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.
"Giang Đắc Thao." Đây lần đầu tiên tôi nhìn thấy thằng già này ngoài đời thật, trước đây nhìn ở trên TV không cảm giác rõ được. Lúc này quan sát gần hơn, thằng già này cho tôi một cảm giác vô cùng đặc biệt, độc ác, xảo quyệt, như là một con diều hâu bay trên trời cao, hoặc như là một con cá sấu ăn thịt người khổng lồ ẩn nấp ở bên bờ.
Ở hai bên của Giang Đắc Thao vẫn có cảnh sát vũ trang bảo vệ kín kẽ, không có bất kỳ sơ hở nào.
Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi thang máy. Gã mặc một bộ âu phục màu sáng, cao ráo đẹp trai, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, dường như thiếu máu, xanh xao nhợt nhạt như sáp.
Nhìn thấy kẻ này, tôi sửng sốt trong giây lát, sau đó lập tức ý thức được cơ hội đã xuất hiện.
"Mệnh Quỷ, cản bọn họ lại!" Mệnh Quỷ khoác một chiếc áo mưa rách, trung thành thực hiện mệnh lệnh của tôi. Nó mang theo khuôn mặt hao hao giống tôi, chui ra từ trong bóng tối.
"Kẻ nào? Đứng lại!" Cảnh sát vũ trang lập tức giơ súng lên. Mệnh Quỷ di chuyển nhanh giữa mấy cây cột trong đại sảnh, khiến người ta sững sờ.
"Đó là... " Giang Thần, kẻ vẫn đi ở sau cùng chợt nhìn thấy được mặt mũi của Mệnh Quỷ khi nó quay đầu lại, hét lên: “Cao Kiện!"
Đối với gã, cái tên này giống như một lời nguyền, cuộc sống được an bài yên lành bị phá nát, làm cho hắn bị mất mặt, trở thành trò cười của toàn bộ Giang Thành.
Gân xanh nổi đầy trán gã. Giang Thần siết hai tay thành quả đấm, hai mắt bốc lửa căm tức nhìn Mệnh Quỷ, hận không thể lập tức giết nó.
Dáng vẻ điên cuồng này của Giang Thần bị tôi nhìn thấy hết. Tôi nhìn thằng già nhà họ Giang vẫn bình chân như vại, lại nhìn gã. Tôi không thể không ác ý suy đoán, cuộc Giang Thần này rốt có phải con ruột của Giang lão đại hay không, sao tính cách lại chênh lệch lớn đến vậy?
"Cảnh giới!" Cảnh sát vũ trang cầm trong tay lá chắn chống bạo động ngăn cản trước người của Giang Đắc Thao. Bọn họ nhanh chóng tản ra, tìm kiếm công sự che chắn.
Những người này biết trong tay của tôi có súng. Có lẽ Trần Phong cũng nói cho bố của gã biết là tôi bắn súng rất chuẩn, từng ở trong màn sương mù dày đặc bắn chết chó sói.
So với sự vội vã của bọn họ, phản ứng của Mệnh Quỷ lại khá chậm chạp. Nó rất ghét tia sáng trên đầu, trốn trong bóng tối theo bản năng.
Một viên cảnh sát vũ trang dẫn đội giơ nắm tay lên làm vài ký hiệu rồi triển khai đội hình, ngăn cản "tôi" từ hai bên. Có cảnh sát ở lại bật bộ đàm, báo cáo tình huống đại sảnh tầng trệt, thỉnh cầu viện trợ.
Lúc này chỉ có 2 viên cảnh sát vũ trang bảo vệ Giang Đắc Thao, còn Giang Thần thì hoàn toàn không có ai bảo vệ.
"Không nghĩ tới, cuối cùng muốn phá cuộc, lại phải dùng đến mày." Tôi cúi đầu, đè gần hết cơ thể của viên cảnh sát vũ trang ở sau lưng, tận lực khiến cho động tác của mình có vẻ tự nhiên.
Đi ra khỏi ngã rẽ, đèn chiếu sáng lên trên người, bước chân của tôi rất nhẹ, tốc độ cũng rất nhanh.
"Nè, cậu ở đội mấy?" Người phát hiện ra tôi đầu tiên không phải cảnh sát vũ trang, mà là Giang Đắc Thao. Lão dùng đôi mắt chim ưng đánh giá tôi, bỗng nhiên lộ vẻ cảnh giác.
Tôi không để ý đến thằng già này, toàn bộ sự chú ý của cảnh sát đều dồn vào Mệnh Quỷ. Chờ bọn họ kịp phản ứng, đã trải qua hơn một giây đồng hồ.
Bước thật dài, tôi dùng viên cảnh sát vũ trang bị thương che ở trước người, lấy ra khẩu súng lục giấu ở phía dưới bộ đồng phục.
5 mét, 3 mét, đợi Giang Thần muốn lui lại vì nhận ra có biến, họng súng đen ngòm đã chĩa vào thái dương của gã.
"Mày là ai?"
Đẩy ngã viên cảnh sát vũ trang bị thương, tôi một tay cầm thương, một tay vất mũ cảnh sát xuống: "Giang Thần, chúng ta lại gặp mặt.”