Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ít nhất đã hai năm Thành Hướng Bắc chưa gặp lại Hàn Minh Lãng.
Có điều, bốn năm đại học Hàn Minh Lãng cũng ghé thăm nhà hắn không ít lần, cho nên hắn thấy anh trai cùng anh luôn đi cùng nhau.
“Anh Minh Lãng, sao anh lại đến đây?” Ngạc nhiên thật, còn biết ký túc xá của hắn nữa!
“Nghe anh trai cậu nói, dẫn cậu đi ăn luôn. Lộ Nam đâu?” Hàn Minh Lãng cười sảng khoái, anh lớn lên rất có khí khái, còn đi huấn luyện hai năm, cả người toát lên khí chấy rắn rỏi, làm người khác rất chú ý.
“Anh đợi một chút, em lên tầng gọi cậu ấy xuống.” Nói xong, hai ba bước chạy lên tầng.
Hàn Minh Lãng đứng nguyên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi, không lâu sau, Thành Hướng Bắc kéo Lộ Nam cùng chạy xuống.
Lộ Nam vừa thấy Hàn Minh Lãng, mắt đã sáng lên: “Anh Minh lãng!”
Hàn Minh Lãng vỗ vai cậu, cười nói: “Nam Nam lớn lên rồi. Đi thôi, anh mang hai đứa đi ăn cơm!”
Lên xe, phải đi một đoạn đường rất xa mới đến dừng lại trước của khách sạn.
“Đây là đâu vậy?” Thành Hướng Bắc tò mò nói
“Đi vào sẽ biết.” Hàn Minh Lãng đẩy cửa vào trước.
Bên trong cánh cửa lại như một thế giới khác vậy, trang trí rất sang trọng, cũng không ồn ào giống các khách sạn khác. Lên tầng, đi dọc theo hành lang, đẩy vào một cánh cửa gỗ rất nặng, đập vào mắt chính là một bàn cơm rất xa hoa, các món khai vị được đặt lên đĩa thủy tinh đẹp đẽ, thủy tinh lóng lánh trong suốt đựng những món ăn có hình dạng khác nhau.
Ghế sa long trong phòng đã có hai người đàn ông ngồi vào, một người đeo kính có vẻ hào hoa phong nhã, người kia mặt mũi nghiêm túc, toát lên khí phách có thể nắm cả thiên hạ trong tay, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Thành Hướng Bắc và Lộ Nam hai mặt nhìn nhau, đây chắc là Hồng Môn Yến*?
Chú thích: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Trong truyện ý của hai người Thành Lộ là bữa tiệc có nhiều người quan trọng, khí phách.
“Đến đây đi, hai nhóc kia, anh giới thiệu một chút, vị này là anh trai anh, Hàn Minh Tuấn.” Hàn Minh Lãng đưa hia người đến trước mặt người đàn ông khí phách, giới thiệu xong còn kính cẩn nói về người đàn ông đeo kính, nói: “Vị này là thư ký của anh trai anh, họ Từ.”
Từ chiêu đứng lên, cười rồi bắt tay với hai người.”Anh là từ chiêu, hai đứa cứ gọi anh Từ là được rồi.”
Thành Hướng Bắc cười đáp: ” Anh Từ.”
Bữa tiệc bắt đầu, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.
Trước đây Hàn Minh Lãng thường ở lại Thành gia, có quan hệ không tệ với Thành Hướng Bắc và Lộ Nam. Lúc này cũng vì Thành Hướng Bắc và Lộ Nam học đại học ở Hải Thành mà cố ý chạy đến một chuyến.
Người nhà Hàn gia trời sinh hay bao che khuyết điểm, Hàn Minh Lãng là em trai được Hàn Minh Tuấn yêu thương từ nhỏ. Hàn Minh Tuấn là nhân vật số một trong quân đội Hải Thành, hai đứa thực sự không cần phải để hắn đứng ra che chở nhưng em trai hắn đã nói thì bản thân cũng sảng khoái sắp xếp ra cuộc gặp mặt lần này.
Có quan hệ với Thành Hướng Bắc trước, ấn tượng đầu tiên của Hàn Minh Tuấn với Thành Hướng Bắc và Lộ Nam rất tốt. Đối với hai thanh niên này, xử sự của hắn rất thân thiết tựa như bậc đàn anh, ngay cả Lộ Nam không hiểu đạo lý mấy cũng sinh ra cảm giác thân thiết.
“Anh Minh lãng, anh của anh thật tốt.” Không biết đối phương là người như thế nào, Lộ Nam nhẹ nhàng nói với Hàn Minh Lãng. Anh nghe xong lời trẻ con như vậy cũng cười sảng khoái: “Tốt hơn Hổ Tử không?”
Lộ Nam lắc đầu như trống bỏi, nói: “Vậy không được, vẫn kém hơn.”
Hàn Minh Tuấn nghe xong, khóe miệng câu thành nụ cười, đứa trẻ này thật thà quá không?
Bữa tiệc dần đi đến hồi kết, Hàn Minh Tuấn và Thành Lộ xem như có hiểu biết sơ qua, không hổ là người em trai nhìn trúng, hai đứa đều rất hợp mắt hắn. Cho nên Hàn Minh Tuấn đưa cho hai đứa cách thức liên lạc, căn dặn bọn họ có việc cứ tìm Hàn đại ca giúp đỡ. Xét thấy bản thân công việc bận rộn, hắn còn để lại số điện thoại thư ký, để cho hai đứa dễ dàng tìm được mình.
Thành Hướng Bắc đem số điện thoại cùng cách thức nhớ kỹ, Hàn Minh Lãng chở hai người về trường học. Lộ Nam vừa lên xe đã đổ lên người Thành Hướng Bắc, cậu mới uống có mấy chén mà đã không chịu nổi rồi. Hắn ôm chặt lấy còn lấy áo khoác đắp lên vai cậu.
Hàn Minh Lãng ngồi ở phía trước, chăm chí nhìn hai đứa trẻ đang dựa sát vào nhau qua gương chiếu hại, khóe miện không khỏi nở nụ cười ôn hòa.
………..
Đã đến kì nghỉ dài ngày mùng 1 tháng 10 (quốc khánh).
Thành Hướng Bắc lấy lí do tập quân sự quá mệt mỏi cần tĩnh dưỡng nên cùng Lộ Nam ở lại hàng nhỏ ở Hải Thành. Sơ qua kế hoạch nghỉ ngơi như sau:
Một, ngủ, lăn ra giường.
Hai, quét dọn vệ sinh, lăn ra giường.
Ba, lái xe đi chơi ngoại thành, về nhà tiếp tục lăn ra giường.
Lộ Nam bay lên đá một phát vào mặt hắn, anh là lợn à!!!! Thành Hướng Bắc nắm lấy chân cậu, cười mờ ám: “Nam Nam, hôm qua vẫn là lão hổ, sao hôm nay đã đổi thành heo rồi?”
Còn hỏi nữa, thật mất chất! Lộ Nam rút chân về, quyết định ôm truyện tranh về giường đọc. Về phần cái tên t*ng trùng thượng não nằm úp sấp bên cạnh mình, cứ tự mình làm tên ngốc đi!
“Nam Nam, em đừng không quan tâm đến anh mà!” Thành Hướng Bắc thấy Lộ Nam lại chìm đắm trong tuyện tranh không khỏi thấy ai oán, hắn lấy đầu mình cụng cụng, không nên vì truyện tranh mà làm tình cảm đi xuống mà.
Lộ Nam lật người, đổi sang hướng khác tiếp tục xem.
“Nam Nam, em không yêu anh nữa à.” Truyện tranh có gì hay chứ! Mặt và cái dùi * còn không đẹp bằng hắn đâu! Lộ Nam không còn cách nào khác, nói cho có lệ: “Anh không đi giặt quần áo à? Đừng có mài đầu nữa, không giặt xong làm sao đi ra ngoài?”
Chú thích: trong truyện ghi là dùi, nhưng mà tôi cũng chả hiểu nó ghi nhưu vậy vì sao.
“Ừ!” yêu cầu Lộ Nam tự mình mở miệng, Thành Hướng Bắc không tình nguyện vẫn đi lên sân thượng.
Thành Hướng Bắc quét dọn trong ngoài sạch sẽ, giặt quần áo thơm ngào ngoạt, cũng đổi luôn trang phục ra ngoài: “Nam Nam, dọn dẹp xong rồi, đi chơi thôi?”
“Ờm.” Lộ Nam lật tiếp hai trang rồi cất truyện tranh đi: “Đi thôi!”
“Tổ tông ơi, em mặc thế này ra ngoài sao?” Ngực phong phanh chân không đi tất, không sợ màu đông lạnh lẽo. Thành Hướng Bắc mở tủ quần áo cậu lấy ra một chiếc quần jean, áo sơ mi, cười nói: “Nhanh thay quần áo đi, nhìn cái áo sơ mi này như mặc đồ tình nhân ấy.”
Lộ Nam mặc áo sơ mi lên, nghĩ cũng chả có gì đặc biệt mà! Áo trắng, có một mũi tên màu đen. Thành Hướng Bắc cười hì hì kéo cậu đến trước gương thì Lộ Nam mới bình tỉnh, cậu mặc áo sơ mi trắng mũi tên đen, Thành Hướng Bắc lại mặc áo sơ mi đen mũi tên trắng, mũi tên của hai người chỉ về hướng rất đen tối.
Lộ Nam không thích đi dạo phố vì cậu không có phương hướng.
Thành hướng băc cũng không thích chốn đông người, nhưng kì nghỉ quốc khánh có cuộc triển lãm, bỏ qua thì tiếc quá.
Hai người đi vào trung tâm thương mại, nhìn người tới người lu đến đau đầu. Lộ Nam cau mày nói: “Sao nhiều người vậy chứ?”
Thành Hướng Bắc vội nắm tay cậu, trấn an nói: “Vốn bây giờ đang là kì nghỉ mà, hơn nữa triển lãm vốn đông người, nếu không chúng ta đừng xem nữa?”
Lộ Nam vội vàng lắc đầu, nói: “Đã đi xe một quãng xa đến đây, không xem thì đáng tiếc.”
Cửa vào triển lãm có rất nhiều người, hai người đứng xếp hàng rồi chậm rãi đi vào trong. Nhân vật truyện tranh quen thuộc hiện ra trước mắt Lộ Nam ngày càng nhiều, tâm trạng cậu tức thì trở nên sáng khoái vui vẻ. Thành Hướng Bắc nắm tay cậu, sợ bị người ta đẩy tách ra. Lộ Nam hưng phấn nhìn xung quanh, không ngừng đến một quầy lại một quầy.
Thành Hướng Bắc cũng chơi trò chơi, cùng Lộ Nam xem qu đủ loại truyên tranh, thế nhưng không đặc biệt thích cái gì, chỉ là tiêu điểm mắt hắn đều tập trung lên người lộ lam. Hắn nhìn Lộ Nam lộ nét tươi cười trẻ con, thậm chí còn bình luận truyện tranh với những người không quen biết, lòng hắn mềm hóa, ánh mắt nhìn Lộ Nam vô cùng dịu dàng.
Hai người đi dạo, hồn nhiên không phát hiện ra chính mình đã khiến nhiều người chú ý đến.
“Nam Nam, màn biểu diễn COSPLAY bắt đầu rồi, có muốn vào xem không?”
“Ối? Đã bắt đầu rồi sao?” Lộ Nam thu lại ánh mắt từ các quầy hành, bắt lấy tay đang đeo đồng hồ của Thành Hướng Bắc lên nhìn giờ: “Nhanh, mau vào trong!”
Hai người mua vé vào trong, phía sau có rất nhiều nữ sinh, trong rạp gần như không còn chỗ. Thành Hướng Bắc cũng hối hận không đến sớm giành chỗ trước, thật không may màn biểu diễn được chào đón ngoài sự mong đợi của mọi người. Hai người ngồi xuống ghế trong góc, Thành Hướng Bắc lo lắng hỏi: “Nam Nam, em xem được không?”
“Ừ, vẫn có thể xem.” Lộ Nam gật đầu.
Mấy nữ sinh mua vé sau hai người có vẻ ngượng ngùng ngượng ngùng ngồi xung quanh bọn họ. Thành Hướng Bắc liếc một cái, chuyển tầm nhìn về ngay.
Màn biểu diễn bắt đầu rồi, Lộ Nam nhìn đến mê mẩn, còn thao thao bất tuyệt nói cho hắn biết đoàn này rất chuyên nghiệp! Òa! Hình tượng này thật thành công! Quá giống, nhất là khí thế! Thành Hướng Bắc cười híp mắt dựa đầu vào vai cậu, sau lại thấy Lộ Nam nhìn không rõ lắm, ôm cậu ngồi lên đùi mình luôn, như vậy sẽ không bị người phía trước chắn mất tầm nhìn.
Ôi_____tiếng hút khí rõ ràng vang bên tai, Thành Hướng Bắc quay đầu lại thấy có mấy nữ sinh đang xem trình diễn, mấy người khác lại trừng mắt kích động nhìn bọn họ, trong đó có một người còn lam động tác cầu nguyện. Thành Hướng Bắc không khỏi nhíu mày, những nữ sinh này bị sao vậy? Mắt căng gân?
Lộ Nam không chú ý đến tình hình bên người mình, kích động nảy qua nảy lại trên người Thành Hướng Bắc. Thành Hướng Bắc có thể nghe được tiếng hút khí thật lớn, thậm chí còn nghe được cái gì mà “Quá kích động, chim sống, sống…”. Hắn đảo mắt qua, thấy mấy nữ sinh bên cạnh lập tức ngồi thẳng lại, đồng loạt chăm chú xem biểu diễn.
Hắn lắc đầu bật cười, cái gì mà sống với chết chứ!
Xem xong biểu diễn COS, sắc trời vẫn còn sớm.
Thành Hướng Bắc hỏi Lộ Nam đã muốn về nhà chưa? Hay còn muốn chơi tiếp?
Lộ Nam suy nghĩ một chút, một lần ra ngoài không dễ dàng nên đi xem phim rồi mới về! Hai người đi qua đường, đến tòa nhà thương mại cao tầng nhất xem phim. Lễ quốc khánh, người nghỉ lễ nhiều, người xem phim cũng nhiều lên.
Thành Hướng Bắc xếp hàng đi mua vé, Lộ Nam xung phong nhận đi mua đồ uống.
Lộ Nam mua hai chai hồng trà lạnh thì tính tham ăn nổi lên, kem cuộn trứng của hàng này màu sắc thật mê người cho nên cậu mua một suất lớn, chuẩn bị cùng Thành Hướng Bắc ăn. Nhưng mà nguyện vọng tốt đẹp lại không thể thực hiện được, cậu kích động chạy đi tìm Thành Hướng Bắc, xảy ra chuyện vui quá hóa buồn.
Kem cuộn bán rất rẻ, còn cao hơn cửa hàng khác một đoạn, Lộ Nam vừa chạy nhanh vừa quơ tay về phía Thành Hướng Bắc, vốn cậu định khoa kem cuộn này rất to, kết quả, vì vui vẻ mà lực tay lớn quá làm tầng kem cao văng ra ngoài.
“Phặp!” một đống kem bay thẳng vào ngực người qua đường, áo sơ mi màu đen phối hợp với kem màu hồng, thoạt nhìn có chút nghệ thuật. Lộ Nam trắng mắt nhìn quần áo đối phương, cái này là tình huống gì đây?
Nam sinh cũng sững sờ nhìn đống kém màu hồng trước ngực, chỉ là muốn đi wc thôi mà, sao giữa đường lại bị hất kem thế này?
“Xin lỗi!” Lộ Nam cuống cuồng lấy tay sửa lại áo cho đối phương, kết quả cậu quên mất trong tay mình vẫn còn cầm phần kem cụt đầu kia, càng sửa lại càng làm tai nạn của đối phương thêm nghiêm trọng. Vẻ mặt đối phương tối mù nhìn Lộ Nam cọ qua cọ lại trước ngực, kem lạnh chảy ra dần, còn dính vào người hắn khiến sắc mặt càng thêm khó nhìn.
Sau khi Lộ Nam phát hiện ra chuyện thì ngay lập tức ném kem cuộn vào thùng rác, quay ra nói với nam sinh mang vẻ mặt hờn giận: “Thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý…” cậu đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện Thành Hướng Bắc chưa thấy cậu làm nên chuyện gì, vẫn còn mua vé. Ôi, phải làm sao bây giờ? Cậu nhìn quần áo nam sinh trước mặt, rốt cục cũng nghĩ đến một biện pháp tốt.
Lộ Nam bắt hắn lại, dùng sức đẩy người vào wc: “Bạn học này, tôi đổi áo của mình cho cậu vậy!”
Nam sinh giật mình trừng mắt nhìn cậu, cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh đột nhiên tăng lên.
Đứa ngu ngốc này ở đâu ra vậy?!