Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biểu tình của Thập Lục không thay đổi, chủ động để hai tay sau lưng, để thủ vệ áp giải về phía đại sảnh, nơi Lộ gia bảo xử lý chuyện quan trọng.
Ngay từ đầu, Lộ Võ đã dùng ánh mắt hướng về phía y ngầm thông báo chuyện gì đó, khi sắp đến đại thính, tay hắn trên người Thập Lục thoáng lỏng rời.
Thập Lục hiểu, rất muốn nói với Tiểu Ngũ một tiếng cảm kích, nhưng vì không muốn liên lụy đến hắn, y chỉ yên lặng đi về phía trước.
Mơ hồ, y nghe phía sau có tiếng người cắn chặt răng.
Trong phòng có bốn người đang ngồi.
Lão bảo chủ, Lão gia, Lộ Y Y, Vô Danh công tử.
Kỳ quái, Vô Danh và Lộ Y Y sao lại ở đây? Thập Lục thầm cảm giác có gì đó khác thường.
Nếu như nói vì lão gia muốn Vô Danh biết rằng y, một tiểu nhân viên phòng thu chi, đối với hắn căn bản không quan trọng, vậy Vô Danh xuất hiện ở trong này cũng là chuyện có thể hiểu.
Thế nhưng còn Lộ Y Y? Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Ánh mắt chán ghét của lão gia đối với nàng cũng không phải là giả.
Vô Danh công tử nhìn thấy y tiến vào, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Lộ Y Y nghe thấy Vô Danh thở dài, trong mắt toát ra một tia đau lòng.
Lão bảo chủ mang sắc mặt rét lạnh, ánh mắt nhìn y nghiêm khắc đến cực điểm.
Một người ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn thấy y tiến vào, nâng chung trà lên, bán yết bát cái* thổi thổi. (*hé nắp chén trà)
"Lộ Thập Lục, ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì hay không?" Lão bảo chủ lên tiếng.
Người áp giải y đẩy y về phía trước.
Thập Lục lảo đảo từng bước rồi mới đứng vững lại được, vén khởi y bào quỳ xuống, cúi đầu nói: "Thuộc hạ không biết."
"Hảo một tiếng không biết! Ngươi thông đồng với ngoại nhân tiết lộ cơ mật, chân ngoài dài hơn chân trong, bất trung bất nghĩa! Ngươi còn có mặt mũi nói mình không biết?"
Thật sự bại lộ!
Là ai đã giám thị y? Vì y ngồi được vào vị trí Phó tổng nghi trượng Phòng thu chi nên người đó lo lắng?
Thập Lục thầm cười khổ. Quả nhiên mình sống yên ổn cơm ăn no người cũng trở nên đắc ý, bị người theo dõi cũng không biết.
Người theo dõi y là ai? Lộ Nhị?
"Thuộc hạ không rõ lão bảo chủ đang nói cái gì." Thập Lục hiện tại cũng chỉ có thể liều chết không nhận.
"Hảo ngươi..."
"Vừa rồi ngươi đi nơi nào?" Lộ lão gia cắt ngang lời của cha mình, bình tĩnh hỏi han.
"Hôm nay thuộc có thời gian rỗi, đi dạo loanh quanh một vài nơi trong thành." Đầu Thập Lục càng cúi thấp hơn, thanh âm phát ra cũng càng thêm kính cẩn.
"Nga, phải không?" Lộ Tinh Thiên ngay cả mắt cũng không nâng.
"Thế nhưng có người nhìn thấy ngươi cùng Đới Hà sơn trang Trang chủ gặp nhau trong một khách điếm, hơn nữa ở bên trong mật đàm gần một canh giờ."
Ha? Vu Hàn Văn cũng tới nơi này?
Thập Lục vừa nghe sự tình không giống như mình tưởng tượng, nhất thời trái tim nhẹ nhõm đi một nửa.
Chỉ cần thân phận là mật thám cho Hoàng Đế không bị bại lộ, những chuyện khác y không hề lo sợ. Cuối cùng nếu có chết cũng chỉ sẽ chỉ chết một mình y.
Tâm yên, người cũng càng thêm bình tĩnh. Về phần nỗi chua xót không biết từ đâu đang trào ra trong lòng, y lựa chọn bỏ qua.
Vu oan hãm hại thôi, màn kịch thường gặp.
Y còn đang suy nghĩ lão gia đối với y cũng coi như không tồi. Xem ra đại khái đã biết khuôn mặt y gây ra họa, có lẽ nó khiến cho Vô Danh công tử cảm thấy bị uy hiếp, mà lão gia thì không muốn Vô Danh công tử trong lòng có vướng mắc gì, có lẽ là lão bảo chủ không muốn y tiếp tục tồn tại.
Mặc kệ là thế nào, dù sao cũng không thể không có lý do mà đem một thuộc hạ trung thành và tận tâm như y giết phứt đi?
Làm như thế không khỏi sẽ khiến các ảnh vệ khác bất mãn. Năm đó lúc Thập Tứ chết, còn có một cái tội danh là đắc tội khách quý tổn hại lợi ích của bảo chủ. Muốn đem kẻ như y, từng một lần vì thị tẩm được nâng lên trời, giải quyết điệu, dù thế nào cũng phải có một cái cớ nghe thuận tai, không phải vậy sao?
"Khởi bẩm lão gia, thuộc hạ buổi trưa rời bảo, giữa trưa ở Tiểu Hỏa Hạng trong thành ăn hai đĩa sao nhưỡng da, sau đó đi Điệp Viên* ngồi, gọi Viên Thanh Thanh cô nương cùng bồi. Mãi cho đến khi quay về bảo." (* Tên một kỹ lâu)
"Ngươi đi phiêu kỹ?" Câu hỏi chất chứa nỗi kinh ngạc dị thường thốt ra từ Vô Danh công tử, hắn tựa hồ không thể tin được.
Nhìn nhìn Lộ Tinh Thiên, lại nhìn nhìn Thập Lục đang quỳ gối phía dưới, Lộ Y Y đột nhiên cười lên tiếng.
Cơn tức giận của Lộ Lão bảo chủ bốc lên, vỗ bàn quát: "Ngươi cho là những lời này ai mới tin? Đúng vậy, chúng ta có thể đem nữ nhân kia gọi tới làm chứng, nhưng làm sao có thể cam đoan không có chuyện trước đó ngươi đã mua chuộc nàng? Ngươi cũng không phải ngốc tử, đương nhiên trước khi chuyện xảy ra đã lưu hảo đường lui. Nói không chừng ngay cả mua chuộc ngươi cũng không cần, cấp một loại thuốc cho cái gì gọi Thanh Thanh cô nương kia ăn vào, khiến ngay cả cô ta cũng không biết mình thế nào lại ngủ quên! Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn dối trá đến thế nào nữa!"
Thập Lục nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, còn thật sự nói: "Lão bảo chủ, thuộc hạ là nam nhân, thuộc hạ cũng có dục vọng bình thường cần phải phát tiết. Ngài chẳng lẽ sẽ không đi kỹ viện sao?" (Hay a!)
"Lớn mật!"
Thập Lục bị một cái tát lăng không hất ngã xuống đất, sờ sờ mặt, phun ra một búng máu, lại tiếp tục chiếu nguyên dạng quỳ hảo, "Thuộc hạ thất lễ."
Lộ lão bảo chủ bị tức đến e rằng vô pháp tiếp tục bảo trì phong độ, quay đầu hướng về phía đứa con ngồi đối diện ở thượng vị* trầm thanh nói: "Một tên thuộc hạ phản nghịch như vậy, Lộ bảo ta tuyệt đối không thể giữ lại. Tinh Thiên?" (Vị trí cao nhất trong đại sảnh, dành cho gia chủ, kiểu như nơi đặt ngai vàng trong đại điện của vua ý!)
Lộ Tinh Thiên đem chung trà đặt vào trong lòng bàn tay, chậm rãi xoay tròn, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Thập Lục quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Thập Lục, ta cho ngươi cơ hội cùng lão bảo chủ đối chất. Nếu ngươi quả thật làm việc này, mặc kệ trước kia ngươi có bao nhiêu công lao, cũng không thể thoát tội. Ngươi chắc là hiểu được?"
Thập Lục mang một biểu tình càng thêm kính cẩn, gật đầu tỏ vẻ biết.
Y nghĩ, ân... Y cũng không ngẫm ngợi cái gì. Không nghĩ, không cầu, là cách duy nhất y có thể tự bảo vệ lấy mình.
Lão gia nhà y vốn là một kẻ lãnh tĩnh như vậy, cũng không phải đến hôm nay y mới biết. Mặc dù trong thời gian một năm qua, y biết lão gia cũng có thể nhiệt tình như lửa, chân tình, chí tình, nhưng là chỉ dành cho một người thật đặc biệt mà thôi.
Y tưởng y là người ấy, kết quả y phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Đáng tiếc Lộ Lão bảo chủ cũng không cho Thập Lục cơ hội đối chất.
"Lộ Thập Lục, tuy rằng ngươi bán đứng bí mật của Lộ gia ý đồ đổi lấy một chỗ trốn an dưỡng tuổi già ở Đới Hà sơn trang, nhưng đại khái ngươi sẽ không ngờ được rằng Vu Hàn Văn lại không vì ngươi mà đắc tội Lộ gia bảo đi? Huống chi hắn còn muốn lấy Y Y!"
Thập Lục liếc mắt nhìn vị đại mỹ nhân kia một cái, trong mắt đại mỹ nhân hiển nhiên chỉ có Vô Danh công tử một thân tuyết trắng kia, tựa hồ tuyệt không chú ý đến sự tình này sẽ phát triển như thế nào.
Lại nói, bản thân y tựa hồ mê luyến vị mỹ nhân này bốn năm, đáng tiếc ở trong mắt người ta bất quá y chỉ là hòn đá kê chân, khi đã vô dụng thì bị ném sang một bên.
Lại nhìn nhìn Vô Danh công tử vị ấy, được một người là Thiên Hạ Đệ Nhất, một người là Thiên Hạ Đệ Nhị vì hắn đối chọi tranh đoạt đoạt nhiều năm như vậy...Lão gia lại không tiếc xăm hình lên mặt cũng phải nhớ kỹ hắn.
Dáng vẻ không giống như y a, chết đi sống lại nhiều ít mới giành giật lấy một chút kết quả, thế nhưng một khi “chính chủ” trở về lập tức đã bị một cước đá văng. Người không giống nhau, cách được đối xử cũng không giống nhau, có đôi khi muốn không thừa nhận cũng không được.
Gặp Thập Lục cúi đầu không nói, Lộ Lão bảo chủ cười lạnh tiếp tục nói: "Vu trang chủ tuy rằng không thừa nhận đã cùng ngươi gặp gỡ, nhưng cũng không phủ nhận. Chính là hắn đem bản sao của một ít sổ sách ngươi tự tay giao cho hắn đưa trở về Lộ gia bảo, lấy đó làm một phần sính lễ cầu hôn Y Y. Mà người nhận phần sính lễ này là bổn tọa! Thập Lục, ngươi còn có cái gì để nói?"
Thập Lục trầm mặc sau một lúc lâu, lắc lắc đầu.
Chuyện cho tới bây giờ, y nói cái gì đều vô dụng cả. Tuy rằng y không biết chuyện này là do ai chủ mưu, nhưng mặc kệ là vị nào đang ngồi ở đây, người đó cũng sẽ không cho hắn có được sinh lộ.
Chết thì chết đi, dù sao y cũng không phải là đại nhân vật gì, lại càng không là nhân vật gì trọng yếu.
Trên đời thiếu y, Hoàng đế sẽ lệnh cho phụ thân điều một người khác lại đây. Mà những người nhà đã cùng y chia lìa từ nhỏ đã sớm xem y thành xa lạ, cho dù thương tâm cũng chỉ trong nhất thời. (TT^TT)
Về phần người trong Lộ gia bảo, có lẽ sẽ có vài ảnh vệ vì y mà buồn khổ, ở ngày giỗ của y thì tưới cho y một chén rượu, sau đó đem chuyện của y trở thành một vết xe đổ cảnh cáo những người khác.
Lão gia sao, có thể sẽ cho y một bộ quan tài dung thân.
Có lẽ sau này, khi Vô Danh công tử cùng hắn cãi nhau, nói không chừng sẽ ngẫu nhiên nhắc tới y, tính là một kẻ nằm trong chuỗi tình sử phong lưu của lão gia. Sau đó lão gia sẽ bằng mọi cách chứng minh cho Vô Danh thấy, Thập Lục là một sai lầm, trong mắt hắn vô luận ai cũng đều thua kém Vô Danh của hắn.
Rồi sau đó, hai người cùng cười nhạo đối phương ghen tuông, ngươi nông ta nông.
Ân, bản thân y thật giống như gia vị trong tình yêu của hai vị thiên địa kinh, quỷ thần khiếp trong kia, xen vào giữa bọn họ một phen, lại làm cho tình yêu của bọn họ càng có thêm hương vị, cũng làm cho tình cảm của bọn họ càng thêm chắc chắn.
Thập Lục cười, nghĩ rằng sự tồn tại của mình vẫn có chỗ hữu dụng thôi. (TToTT)
Lộ Lão bảo chủ hiển nhiên không nghĩ tới lúc này Thập Lục còn có thể cười được, ánh mắt nhất trầm, tuyên bố cách xử trí y.
"Tinh Thiên, tên cẩu nô tài (ông mới là cẩu! TMD) chân ngoài dài hơn chân trong này tuy rằng đáng hận đáng chết, nhưng đến nay cũng coi như đã vì ngươi làm không ít chuyện. Như vậy đi, tử tội khả miễn, phế bỏ võ công của hắn, đánh gãy gân tay hắn, cắt lưỡi hắn, khiến hắn không thể viết, không thể nói, cũng không thể dùng võ công của Lộ gia ta là được. Sau đó thôi, ngươi xem, đem hắn đưa đến Trữ vương phủ, thế nào?" (Quân không bằng cầm thú!)
"Vậy..." Vô Danh chợt thấy không đành lòng, lúc này quay đầu nhìn về phía Lộ Tinh Thiên.
Lộ đại bảo chủ còn chưa mở miệng, chợt nghe có người hô lớn: "Không được!"
Thập Lục nhìn hai người ở phía trên, sắc mặt bình tĩnh, trong ánh mắt không có oán hận, chỉ có thật sâu hâm mộ. (Ảnh nhìn A Thiên và Vô Danh)
Nếu người ta yêu có thể yêu ta như vậy, chân chính lưỡng tình tương duyệt...
Theo thanh âm, từ trong góc tối của đại sảnh, một người đi ra.
"Lộ Cửu, ngươi thật to gan!" Lộ Lão bảo chủ giận quát.
Lộ Cửu bùm một tiếng quỳ xuống, "Thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo Lão gia, Lão bảo chủ."
Lão bảo chủ đang muốn nói gì, Lộ Tinh Thiên khoát tay, ngăn cha mình lại, nói: "Cha, nếu ngài muốn quay về làm bảo chủ, ta có thể đem vị trí này trả về cho ngài."
Khẩu khí này, ai cũng đều nghe ra rằng đại bảo chủ đang mất hứng.
Lộ Lão bảo chủ nhướng mày, nhưng cũng chỉ khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa. Có một đứa con rất có khả năng, rất tự chủ, có khi cũng không phải là chuyện tốt. (Lão già về hưu rồi mà còn tham quyền cố vị!)
Lộ lão gia hướng về phía Vô Danh mỉm cười, rồi quay đầu nhìn về phía Lộ Cửu, "Nói đi, ngươi có chuyện gì phải bẩm báo?"
Lộ Cửu do dự một chút, cuối cùng mở miệng lên tiếng: "Khuôn mặt này của Lộ Thập Lục là giả!"