Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bé hàng xóm có chút xấu hổ, lúc Hạ Tuyên nhìn chăm chú vào người khác, ánh mắt giống như có thể cướp lấy hết thảy, mỗi lần đều là nhìn thẳng trực diện, ánh mắt không hề thay đổi.
Bé hàng xóm không biết nên biểu hiện nét mặt gì cho phải, đành nhìn thầy Hạ cười nhẹ.
Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình vài giây, cũng không nói chuyện, Bạch Khâm kéo dài giọng “aiz” một tiếng, nói: “Người gôm.”
Hạ Tuyên liếc Bạch Khâm một cái, Bạch Khâm nhìn hắn nhướn mày.
Vị khách hàng tới xăm mình là một cô gái xinh đẹp có mái tóc xoăn màu rượu đỏ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa, cười nói: “Hôm nay trong tiệm náo nhiệt thế, tới nhiều soái ca như vậy.”
Vị khách hàng nọ, chỉ nhìn thoáng qua dáng người cũng không thấp, đứng ở bên cạnh Hạ Tuyên lại có vẻ rất nhỏ xinh, không chỉ thân cao mà cảm giác cả người đều nhỏ lại một số, Hạ Tuyên giúp cô ấy bọc màng giữ tươi còn phải cong eo.
Sau khi xong xuôi, Hạ Tuyên dặn dò khách hàng những việc cần chú ý để bảo dưỡng hình xăm, vừa nói vừa tháo bao tay xuống.
Khách hàng liên tục gật đầu, ngoái cổ xem cánh tay của mình, càng nhìn càng thấy vừa lòng, tâm tình rất tốt, cười mãi: “Đẹp quá, vất vả rồi thầy Hạ.”
Khách hàng vẻ mặt vui mừng bước ra ngoài, Lâm Vũ Hách không nhịn được hỏi: “Chị ơi, chị cho em xem hình xăm của chị chút xíu được không?”
“Nhìn đi, cứ việc nhìn.” Khách hàng xoay người lại, thoải mái hào phóng triển lãm cánh tay của mình.
Lâm Vũ Hách đến gần nhìn thoáng qua, hai mắt sáng lên: “Trông giống như được rải mực lên ấy.”
Khách hàng cười, nói: “Đây là xăm kiểu vẩy mực.”
Lâm Vũ Hách nhìn rất chăm chú, phát hiện mặt trên không chỉ mang nguyên tố vẩy mực mà còn thêm thắt đường nét tượng hình và trừu tượng khác, cậu ta hỏi chị gái tóc xoăn: “Xăm trên cánh tay như vầy phải mất bao lâu ạ?”
“Cái này chị không để ý lắm, cũng không phải xăm một lần là xong, tới bốn lần, hôm nay mới xăm xong đấy.”
Bạch Khâm đứng bên cạnh nói: “Cánh tay cô ấy cái xăm kiểu ghép nối, đồ án đều là tách riêng ra xăm.”
Trình Dư đi đến giúp khách hàng tháo chụp tóc xuống, còn giúp cô ấy chỉnh gọn mái tóc. Vừa rồi cũng là cô giúp khách hàng chụp tóc, lúc xăm để xoã tóc không tiện lắm, khách hàng cười nói với cô: “Cảm ơn em nhé.”
Trình Dư cười ngọt ngào: “Không có gì ạ.”
Hạ Tuyên gỡ xuống khẩu trang ném vào thùng rác, đi ra phòng xăm, tầm mắt lướt tới bàn tay của Hướng Biên Đình, hỏi một câu: “Tay thế nào rồi?”
“Hả?” Hướng Biên Đình suýt nữa không phản ứng kịp: “À, đã gần kết vảy rồi ạ.”
Lâm Vũ Hách hơi nghi hoặc: “Ủa? Thầy Hạ, sao anh biết tay cậu ấy bị thương?”
Hạ Tuyên nói: “Bởi vì chúng tôi sống gần nhau.”
Câu trả lời này thật đúng là đơn giản, thô bạo lại thẳng thừng, Bạch Khâm đi tới vỗ vai Hạ Tuyên cười cười: “Sống gần cỡ nào mới chú ý tới cái này nha.”
Hạ Tuyên không để ý tới hắn, khách hàng xách túi lên chào tạm biệt Hạ Tuyên: “Tôi đi nhé, thầy Hạ, có việc sẽ liên hệ qua WeChat.”
Hạ Tuyên gật đầu: “Đi thong thả.”
Hạ Tuyên nhìn thoáng qua Hướng Biên Đình, tầm mắt lại chuyển sang Lâm Vũ Hách, hai nhóc này sẽ không vô duyên vô cớ tới phòng làm việc, Hướng Biên Đình đến đây cũng chỉ có thể là Lâm Vũ Hách dẫn cậu ấy tới.
“Tới xem xăm mình?” Hạ Tuyên hỏi Lâm Vũ Hách.
“Dạ, tới không khéo ạ, chỉ nhìn kịp khúc cuối. Nhưng em cũng thỏa mãn rồi, có thể nhìn thấy hình xăm mới mẻ ra lò.” Lâm Vũ Hách nói: “Em vốn định tới sớm một chút, buổi sáng có nhắn WeChat nhưng anh không trả lời, em sợ chạy không, nên không lại đây.”
“Buổi sáng tôi không xem điện thoại.” Hạ Tuyên nói.
“Em biết ạ, anh bận mà.”
Bạch Khâm đã ngồi trở lại sô pha, hắn cầm lấy tách trà trước mặt uống một ngụm, cảm thấy cậu bạn của bé hàng xóm đứng đó cứ loé sáng như nào ấy, giống cái bóng đèn vậy, liền tìm lý do gọi cậu ta tới: “Tiểu soái ca, mới nãy anh nói nghiêm túc đó, cậu tìm thầy Hạ xăm mình ít nhất phải chờ gần tháng, tìm anh xăm đi, đã rẻ còn không cần chờ lâu, cậu tới đây, hai ta nói chuyện.”
Lâm Vũ Hách bất giác buồn cười, nghĩ thầm cái anh này cũng thú vị thật, là một người rất cởi mở, thấy là người trong giới của Hạ Tuyên, đều rất tùy tính, không bị gò bó. Nhưng cậu ta đã nhận chuẩn Hạ Tuyên, chắc chắn sẽ không suy xét đến những người khác, nhưng vì lễ phép nên vẫn phải đi qua trò chuyện một chút.
Vì thế Lâm Vũ Hách liền đi qua.
Hướng Biên Đình lơ đãng nhìn thoáng qua mái tóc màu nâu xoã tung kia của Hạ Tuyên, còn chưa nhìn được hai giây đã bị Hạ Tuyên bắt được.
“Nhìn cái gì?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Không phải giọng điệu chất vấn, là câu nghi vấn, giống như chỉ muốn biết cậu đang nhìn gì thôi.
Hướng Biên Đình thành thật trả lời: “Tóc của anh.”
“Tóc làm sao?”
Hướng Biên Đình cười khẽ, tiếp tục thành thật trả lời: “Làm rất soái ạ.”
Bên kia, Lâm Vũ Hách nghe vậy cũng nói một câu: “Mới nãy em cũng muốn nói, thầy Hạ, kiểu tóc của anh lãng tử ghê.”
Bạch Khâm thầm nghĩ, cậu làm bóng đèn bị tôi kéo lại đây còn không chịu ngừng nghỉ, hắn nói: “Thầy Hạ của cậu có mái tóc vua chúa đó, người khác không tạo được kiểu như hắn đâu.”
Trình Dư đứng trước quầy cười nói: “Tạo hình của ông chủ chỉ là lấy cái kẹp kẹp đại một cái, phong cách là do gương mặt của ảnh đó.”
Hạ Tuyên sống ba mươi mấy năm, không biết đã nghe qua bao người nói hắn soái, hắn cũng biết bản thân hắn soái, nhưng đối với lời khen ngợi của người khác lại hoàn toàn miễn dịch. Nhưng lúc này lại không, trong lòng hắn có chút xíu dao động.
“Tùy tiện làm thôi.” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, giọng nói bình thản.
Hắn nói lời này hoàn toàn không có ý làm ra vẻ, nhưng Bạch Khâm nghe vào tai lại thấy bày đặt muốn chết, hắn không nhịn được tặc lưỡi. Lâm Vũ Hách quay đầu hỏi hắn làm sao, hắn cười nói không có gì, chỉ là tự nhiên thấy hơi buốt răng.
Hạ Tuyên ở trước mặt Hướng Biên Đình lấy hai cái kẹp tóc xuống, tóc trên trán lập tức rũ xuống. Mái tóc của hắn là màu nâu sẫm, ngọn tóc cũng chỉ hơi cuộn lại, chất tóc thật đúng là ‘vua chúa’.
Hôm nay, Hạ Tuyên ăn mặc rất thoải mái, một chiếc áo sơ-mi ngắn tay rộng thùng thình, một cái quần túi hộp, ngày thường hắn rất biết phối đồ, lúc làm việc đều mặc quần áo rộng rãi, nhưng dù ăn mặc tùy ý cũng sẽ phối đồ thích hợp. Trước kia, Bạch Khâm cứ nghĩ hắn ngồi tù hai năm, sau khi ra ngoài sẽ vơi bớt ‘dục vọng thế tục’, nhưng không ngờ hắn vẫn chú trọng như vậy, giống như chuyện lần đó đối với hắn mà nói chỉ là một nhạc đệm trong đời, căn bản không phải chuyện gì lớn, vẫn tiếp tục đi về phía trước, vẫn sống tùy ý tiêu sái.
Không sợ soái ca lớn lên soái, chỉ sợ soái ca soái còn thích trang điểm, ngồi tù hai năm nhưng cũng chẳng mài mòn phẩm vị của Hạ tổng.
Tối nay, Hạ Tuyên cùng Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương phải đi tham dự hôn lễ của bạn, Bạch Khâm tới đây trước, tính chờ Hạ Tuyên làm xong đi uống trà chiều rồi đi uống rượu mừng, Hạ Tuyên mặc bộ đồ hưu nhàn như vậy, hẳn là đã quên buổi tối có tiệc cưới phải tham gia.
Bạch Khâm hỏi Hạ Tuyên: “Tiệc cưới buổi tối anh tính mặc vậy đi hả?”
Hắn thầm nói, Hạ tổng làm người chú trọng như thế sao tự nhiên lại không để ý.
“Thằng nhóc Du Kha thể nào cũng bảo anh không cho nó thể diện.” Bạch Khâm cười nói.
“Tôi mang quần áo theo để thay.” Hạ Tuyên nói.
Lâm Vũ Hách quay đầu hỏi Bạch Khâm: “Anh, các anh muốn đi uống rượu à?”
“Ừ, cậu đi không? Mang cậu với bé hàng xóm đi cùng luôn.”
Lâm Vũ Hách cười: “Hai tụi em không có da mặt dày như vậy đâu.”
“Không sao, một người là người nhà thầy Hạ, một người là người nhà của anh, thầy Hạ là bạn của chú rể, thể diện lắm, thêm hai cái ghế dựa dễ thôi mà.”
Hạ Tuyên nghe vậy hừ cười một tiếng: “Nhà cậu có biết cậu lại tìm thêm người nhà không.”
“Người nhà này không phải là ‘người nhà’.” Bạch Khâm lại bắt đầu nói mấy câu người khác nghe không hiểu, cùng Hạ Tuyên trò chuyện ẩn ý: “Không giống với tình huống của anh.”
Điện thoại trong túi rung lên, Hướng Biên Đình lấy ra nhìn, là Thẩm Trạch gọi điện thoại tới, cậu cầm di động đi ra ngoài, đứng ở hàng hiên bắt máy của Thẩm Trạch.
Lúc Hướng Biên Đình đi nhận điện thoại, Hạ Tuyên đi vào phòng nghỉ thay quần áo.
Bạch Khâm nhìn thoáng qua ngoài cửa, hỏi Lâm Vũ Hách: “Cậu với hàng xóm của thầy Hạ là bạn học à?”
“Vâng ạ.” Lâm Vũ Hách gật gật đầu.
Bạch Khâm sợ chỉ hỏi thăm mỗi Hướng Biên Đình sẽ gây nhiều chú ý, liền hỏi Lâm Vũ Hách: “Hai cậu có người yêu chưa?”
Lâm Vũ Hách cười nói: “Anh cũng bát quái quá đi.”
“Hai cậu đều là soái ca tuổi thanh xuân, đáng để bát quái chứ.”
“Chưa có ạ.” Lâm Vũ Hách nói: “Hai tụi em vẫn chưa.”
Hướng Biên Đình giơ điện thoại đặt bên tai: “Làm gì?”
“Đồ đàn ông lạnh lùng.” Thẩm Trạch ở đầu kia điện thoại nói.
Hướng Biên Đình thay đổi giọng điệu: “Soái ca đang làm gì đó?”
Thẩm Trạch vui vẻ: “Không làm gì thì không gọi điện thoại cho mày được à, hôm nay không phải chủ nhật sao, sao nửa ngày rồi mày không trả lời tin nhắn của tao.”
“Tao là bạn gái của mày sao mà ngày nào cũng ngóng tao trả lời tin nhắn hay không, mới nãy đang nói chuyện với người khác, không thấy điện thoại.”
Thẩm Trạch muốn cắn người: “Mày cũng không nhìn lại tần suất trả lời tin nhắn của mày, nói mày là đồ đàn ông lạnh lùng là còn khen mày đó.”
Hướng Biên Đình ‘ờ’ một tiếng: “Đàn ông lạnh lùng cúp máy đây.”
“Cúp đi, cúp tao gọi lại.”
Hướng Biên Đình thở dài: “Có gì nói lẹ.”
“Không có gì, chỉ là tao muốn tìm người tâm sự, muốn nghe tiếng Trung Quốc.” Thẩm Trạch hỏi cậu: “Trung Thu mày có về Bắc thành không?”
“Không về. Mày về nước?”
“Về sao được, bên Úc đâu có ăn Trung Thu, tao trốn học về nước chắc.”
“Cũng không phải không được.”
Thẩm Trạch ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Ba mẹ tao cứ hay nói tao phản nghịch, không nghe lời, nói tao không hiểu chuyện, không ngoan bằng mày, bọn họ đâu biết mày mới phản nghịch thật ấy chứ.”
“Tao nghe lời hồi giờ.”
Thẩm Trạch cười ra tiếng: “Mày chỉ biết giả vờ thôi.”
Cậu ta còn không hiểu Hướng Biên Đình sao, nếu thực sự có một ngày làm trái ý ba mẹ, ai khuyên nổi cậu ấy.
Trong phòng, Bạch Khâm đang nói chuyện với Lâm Vũ Hách, hai người đều dễ tính, không nói chuyện xăm mình cũng có thể nói đến những chuyện khác, Lâm Vũ Hách vẫn chưa phát hiện đề tài đã bị mang trật, Bạch Khâm đã sớm không đề cập tới chuyện xăm mình.
“Lát nữa hai đứa quay về trường à? Cuối tuần không đi đâu chơi?” Bạch Khâm hỏi.
“Chơi chứ ạ, bạn học của tụi em còn đang ở dưới lầu chờ, lát nữa tụi em đi chơi trốn thoát mật thất, chơi xong đi hát K.”
Bạch Khâm phỏng chừng mấy đứa này hẳn là đi quảng trường Hâm Duyệt chơi trốn thoát mật thất, đó là khu vui chơi gần đây nhất.
“Đi đâu hát K vậy?”
“Quảng trường Hâm Duyệt ạ.”
Bạch Khâm gật gật đầu, cố ý đề ra một câu: “Đối diện quảng trường có một nhà tên Tả Ngạn, chỗ đó không tồi.”
“Tụi em đúng là chuẩn bị đi chỗ đó đấy ạ.”
Bạch Khâm cười nói: “Mấy cậu bạn nhỏ các cậu có tiền đấy chứ, chỗ đó tính không rẻ đâu.”
“Tụi em nhiều người mà.” Lâm Vũ Hách cười hì hì: “Chia ra trả cũng không mắc ạ.”
“Ông chủ ở đó là người quen của thầy Hạ, cậu qua bên đó nói tên thầy Hạ để hắn giảm giá cho.”
“Làm sao em không biết xấu hổ như vậy được.”
Hạ Tuyên thay xong tây trang bước ra khỏi phòng, quần tây xứng với áo sơ-mi trắng, Lâm Vũ Hách nhìn hắn giơ ngón tay cái lên: “Soái quá trời luôn thầy Hạ.”
Hướng Biên Đình từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Hạ Tuyên đã thay quần áo, hắn cúi đầu, đang cài nút tay áo.
Bạch Khâm ngồi chỗ đó chỉ điểm: “Tóc của anh phải vuốt keo đó.”
“Tôi là đi tham dự hôn lễ, chứ có phải kết hôn đâu.” Hạ Tuyên nói vậy ngẩng đầu lên, cùng Hướng Biên Đình đứng cách đó không xa, nhìn nhau.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, bên cửa xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi, duỗi cổ nhìn thoáng vào trong.
Dưới lầu, ba người đang chơi game, Hình Hiểu Hinh chơi xong một ván liền không chơi nữa, bị bọn họ bảo lên lầu hai xem thử hai người kia sao vẫn chưa xuống.
Hình Hiểu Hinh nhìn thoáng qua Hướng Biên Đình, đứng ở cửa một lát mới hơi xấu hổ đi vào, tính cô nàng hơi rụt rè, bắt cửa nhỏ giọng gọi: “Hướng Biên Đình.”
Hướng Biên Đình quay đầu lại, Hạ Tuyên cũng nhìn về phía cửa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");