Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ninh Viễn đúng là không hiểu ý nghĩa thế tục của từ ‘thích’, cho nên khi nghe Hạ Tuyên nói vậy cũng không có phản ứng gì.
“Đừng chạy đâu lung tung, anh đến đón cậu ngay.” Hạ Tuyên ở đầu kia điện thoại nói.
Hướng Biên Đình nhìn thấy Ninh Viễn cầm điện thoại gật gật đầu, giống như không ý thức được người bên kia điện thoại không thấy được động tác của mình.
Hạ Tuyên dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, lại nói với Ninh Viễn: “Đưa điện thoại cho em trai đi, anh nói chuyện với cậu ấy.”
Ninh Viễn trả điện thoại lại cho Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình nhận lấy, đặt ở bên tai: “Thầy Hạ?”
“Cậu ở đâu? Bây giờ tôi đến đó ngay.”
“Tôi ở……” Hướng Biên Đình nhìn quanh bốn phía một lượt, bên này là vùng ngoại thành, nếu Hạ Tuyên từ trong thành phố lại đây, hẳn là không đến ngay được: “Bây giờ anh đang ở nội thành sao?”
“Ừ.”
“Chúng tôi đang ở khu Tân Vân.”
“Khu Tân Vân? Có phải đang ở công viên Thanh Phong không?”
Hướng Biên Đình sửng sốt: “…… Đúng vậy, bên này có cái sân bóng, cậu ấy ở đây đá cầu.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Anh lái xe tới đây chắc cũng phải nửa tiếng đúng không? Hay là tôi dẫn cậu ấy về chỗ bà ngoại tôi trước, chân cậu ấy hình như bị té trầy, tôi dẫn cậu ấy về xử lý vết thương một chút, anh trực tiếp tới nhà bà ngoại tôi đón cậu ấy nhé?”
“Có làm phiền bà ngoại cậu không?”
“Không đâu.”
“Được, vậy nhờ cậu nhé.” Hạ Tuyên nói: “Cậu dẫn em ấy về nhà trước, vết thương thì không cần giúp nó đâu.”
Hướng Biên Đình sửng sốt: “Hả?”
“Nó không chắc sẽ đồng ý.” Hạ Tuyên chỉ là muốn để Hướng Biên Đình về nhà trước, hắn lái xe lại đây ít nhất phải nửa tiếng, cũng không thể để Hướng Biên Đình ngồi mãi ở sân bóng với Ninh Viễn được.
“Để lát nữa tôi dẫn nó về xử lý. Không sao đâu, nó khoẻ như vâm, trước kia té ngã hoài.”
“…… Uhm, được.”
Hướng Biên Đình nhớ lại lúc nãy cậu khuyên mãi cũng không khuyên được người ta về nhà, muốn dẫn cậu ấy về nhà bà ngoại phỏng chừng càng khó khăn, xem tình huống này, cậu ấy hẳn là sẽ nghe lời Hạ Tuyên nói hơn.
Hai người rất ăn ý, cùng nghĩ đến vấn đề này, Hướng Biên Đình chưa kịp mở miệng, Hạ Tuyên đã nói: “Cậu đưa điện thoại cho nó, hay là mở loa cũng được, tôi dặn nó chút chuyện.”
“Được.” Hướng Biên Đình trực tiếp mở loa ngoài, giơ điện thoại lên trước mặt Ninh Viễn, Ninh Viễn đang cúi đầu chơi bóng, nghe thấy giọng nói của Hạ Tuyên mới dừng lại động tác.
“Đợi lát nữa em trai kia sẽ dẫn em về nhà, sau đó anh sẽ đến đón em, bóng thì để lần sau đá tiếp.”
Nghe thấy hai chữ ’em trai’, Hướng Biên Đình lập tức sửng sốt, vẻ mặt mê mang nhìn màn hình di động.
Ninh Viễn không hé răng, Hạ Tuyên ở trong điện thoại hỏi: “Có nghe thấy anh nói không? Nghe thì trả lời cho anh biết.”
Ninh Viễn ‘ừ’ một tiếng, dùng chân nhấc bóng lên, đá sang một bên tiếp tục chơi.
Nếu đối phương không phải Hướng Biên Đình, Hạ Tuyên hẳn là sẽ không đồng ý với đề nghị này, bảo Ninh Viễn ngoan ngoãn nghe lời người khác căn bản là không có khả năng. Cậu ấy rất thích Hướng Biên Đình, nếu không cũng không thể biểu đạt thẳng thừng như vậy, cũng chính vì vậy mà lúc bảo đi theo Hướng Biên Đình về nhà, cậu ấy cũng đồng ý không chút do dự.
Hướng Biên Đình tắt loa ngoài, nói với Hạ Tuyên: “Lát nữa tôi sẽ gửi định vị cho anh.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
“Thầy Hạ.” Hướng Biên Đình đưa mắt nhìn Ninh Viễn trên sân bóng: “Tôi có thể hỏi em trai anh bao nhiêu tuổi không?”
“25.” Hạ Tuyên nói: “Sao vậy?”
Hèn chi, hèn chi vừa rồi Hạ Tuyên lại bảo “em trai kia sẽ dẫn em về nhà”, mà không phải là “anh trai kia sẽ dẫn em về nhà”, thì ra người ta lớn hơn cậu 6 tuổi lận.
Hướng Biên Đình thật sự không ngờ đến, em trai Hạ Tuyên không cao lắm, nhìn mặt cũng giống học sinh cấp 3, Hướng Biên Đình cứ nghĩ cậu ấy gần bằng tuổi cậu.
Có lẽ là mặt em bé đi, trông trẻ quá chừng.
“Tôi cứ tưởng anh ấy gần bằng tuổi tôi chứ.” Hướng Biên Đình nhìn bóng người mảnh khảnh cách đó không xa: “Lớn lên nhìn nhỏ xíu.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Em ấy trông nhỏ, cậu là nhỏ thật.”
“Sắp lên năm 2 rồi.” Hướng Biên Đình cười nói.
“Hai anh đều trông rất trẻ.” Hướng Biên Đình lại nói.
“Phải không, tôi không phải là ‘chú Hạ’ sao.”
Hướng Biên Đình cười, cọ cọ chóp mũi: “Tôi chỉ gọi anh ‘chú Hạ’ một lần, có thể quên chuyện này không?”
Hạ Tuyên nhoẻn miệng cười khẽ, nhưng không nói gì.
Hạ Tuyên đúng là trông rất trẻ, nhìn không ra đã hơn 30, có điều, hắn và em trai hắn ngoại trừ nhìn trẻ tuổi, đều lớn lên rất đẹp trai ra thì, diện mạo lại chẳng hề có nét tương đồng nào.
“Thầy Hạ, em trai anh…… là em họ sao?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên, cậu muốn nói hai người lớn lên không giống nhau, nhưng lại cảm thấy nói câu này ra rất khờ, gương mặt lai Tây kia của Hạ Tuyên, tất nhiên là không giống với người Trung Quốc rồi.
“Không phải.” Hạ Tuyên nói: “Mẹ em ấy là dì giúp việc trước kia ở nhà tôi, tôi và em ấy cùng nhau lớn lên.”
“Anh ấy……” Hướng Biên Đình hơi do dự, nhưng vẫn hỏi ra miệng: “Có phải anh ấy bị bệnh tự kỷ không?”
Hạ Tuyên lại ‘ừ’.
Hướng Biên Đình nhất thời không nói gì, Hạ Tuyên lại nói: “Nó không biết cách biểu đạt lắm, nhưng có thể nghe hiểu người khác, cậu cứ nói chuyện bình thường với nó là được, đa số câu từ hằng ngày nó đều nghe hiểu.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Tôi cúp máy nhé, đang lái xe.”
“Vâng, được.”
“Lát nữa gặp.”
Cúp điện thoại, Hướng Biên Đình vẫy tay với người trên sân bóng, hơi nâng giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ninh Viễn ngừng lại, đạp bóng dưới chân, gật gật đầu.
Hùng Hùng ở bên lưới sắt đợi hồi lâu cũng chưa sủa lần nào, Hướng Biên Đình đi qua không ngừng xoa cằm nó: “Thật ngoan, trở về thưởng cho bé hai cái đùi gà to nha.”
Hùng Hùng liền “ngao ngao” hai tiếng với cậu.
Hướng Biên Đình dắt chó đi đến trước mặt Ninh Viễn, nói: “Đi thôi.”
Hùng Hùng đưa cái mũi ngửi quần cậu ấy, bàn tay rũ ở bên người hơi động đậy, hai mắt cậu ấy nhìn quanh, đầu hơi rũ xuống, không né tránh khi Hùng Hùng đến gần. Ý nghĩa từ hành động tứ chi không gạt được ai, Hướng Biên Đình cảm giác cậu ấy hẳn là rất thích Hùng Hùng nhà cậu.
“Nó tên Hùng Hùng, anh muốn sờ nó không?” Hướng Biên Đình hỏi.
Ninh Viễn hơi gật đầu, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng cọ đầu Hùng Hùng một cái. Hùng Hùng ngẩng đầu dùng cái mũi hích ngửi lòng bàn tay cậu ấy, cậu ấy rụt tay lại, hơi mím môi, đáy mắt hiện ý cười ra không quá rõ ràng.
Tuy không rõ cậu ấy có thể đáp lại hay không, Hướng Biên Đình vẫn thử hỏi một chút: “Tôi tên Hướng Biên Đình, anh tên là gì?”
Cậu ấy không hé răng, ôm bóng vào lòng, ngón tay thi thoảng lại gãi gãi, qua nửa phút cũng không có phản ứng gì, Hướng Biên Đình cứ nghĩ sẽ nghe không thấy câu trả lời, kết quả cậu ấy lại mở miệng, vẫn là giọng nói khàn khàn: “Ninh Viễn.”
Từ đây đi bộ về nhà bà ngoại cũng gần hai mươi phút, đầu gối Ninh Viễn bị trầy, Hướng Biên Đình không có khả năng dẫn theo người ta đi bộ về, cậu gọi điện thoại cho tài xế, nhờ người đến đón cậu.
Hướng Biên Đình dắt chó đi về phía cửa chính của công viên, Ninh Viễn ôm bóng yên lặng đi theo bên cạnh. Hướng Biên Đình quay đầu nhìn cậu ấy, nói: “Lát nữa chúng ta ngồi xe về nhé.”
Ninh Viễn không có phản ứng gì.
Hướng Biên Đình lại nói: “Về nhà tôi trước, Hạ Tuyên sẽ đến đón anh.”
Cậu ấy gật đầu.
Hướng Biên Đình đứng chờ ở cửa công viên một lát tài xế liền đến, tài xế xuống xe mở cửa ghế sau, hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua chàng trai trẻ bên cạnh Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình chỉ vào ghế sau, nói với Ninh Viễn: “Anh ngồi ở đây, được không?”
Ninh Viễn gật đầu, ôm bóng ngồi vào trong xe, mới vừa ngồi vào liền súc ở một bên, dựa gần cửa sổ xe, ghế bên cạnh để trống một khoảng lớn. Hướng Biên Đình vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, lại hỏi: “Anh muốn ngồi chung với Hùng Hùng không?”
Cậu ấy đưa mắt nhìn vật trang trí trước kính chắn gió, gật đầu.
Hướng Biên Đình dắt Hùng Hùng vào trong xe, Hùng Hùng rất quen thuộc nhảy lên chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Để chó ngồi bên cạnh Ninh Viễn là quyết định chính xác, cậu ấy ngồi cạnh Hùng Hùng rất tự tại, tay còn không tự giác sờ lên cái đuôi bông xù của Hùng Hùng.
Lúc về đến nhà, Ninh Viễn xuống xe đứng trước cửa cổng, hình như không quá nguyện ý đi vào.
Hướng Biên Đình phát hiện, mặc kệ nói cái gì, chỉ cần nhắc tới hai chữ ‘Hạ Tuyên’ sẽ đều có tác dụng. Vì thế, cậu thực hành một chút, chỉ vào trong viện nói: “Chúng ta vào trong chờ Hạ Tuyên nhé.”
Nói xong, cậu đi vào trước, quay đầu nhìn Ninh Viễn, Ninh Viễn chần chờ một lát rồi đi theo vào.
Hướng Biên Đình xem như tìm được bí quyết giao lưu với cậu ấy, chỉ cần trong lời nói có Hạ Tuyên và bóng đá, cậu ấy sẽ phản ứng rất nhanh.
Hùng Hùng cắn dây dắt chó chạy vào trong viện, bà ngoại đang tỉa lại cành hoa, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Hướng Biên Đình dắt theo một chàng trai thanh tú trẻ tuổi đi vào, bà đưa kéo cho dì Ngô đứng bên cạnh, Hướng Biên Đình đi qua.
“Bảo Nhi, vị này là……?”
“Bạn của cháu ạ.”
“Bạn?” Bà ngoại nhìn Ninh Viễn: “Vậy mau vào nhà ngồi đi, để bà bảo dì Ngô lấy điểm tâm cho hai đứa, mới vừa làm xong đấy.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn thoáng qua đầu gối của Ninh Viễn, máu đã khô lại, da cậu ấy trắng, càng làm nổi bật miệng vết thương trông ghê người. Hướng Biên Đình từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương gì, vết thương như vậy ở trong mắt cậu đều là vết thương rất nghiêm trọng, thật sự không thể bỏ mặc được.
“Đầu gối anh ấy té bị thương rồi, cháu dẫn anh ấy vào nhà xử lý một chút.” Hướng Biên Đình nói.
Bà ngoại nghe vậy nhìn xuống chân Ninh Viễn: “Sao lại ngã thành như vậy? Tiểu Ngô à, cô mau đi lấy hòm thuốc tới đây, giúp cậu ấy băng bó một chút.”
“Vâng.” Dì Ngô lên tiếng, buông công cụ tỉa cây, xoay người đi vào nhà.
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn thoáng qua, vừa rồi Ninh Viễn còn cách cậu rất xa, lúc này lại đứng cách cậu chỉ có nửa mét, Hướng Biên Đình vóc dáng cao, đứng chắn cậu ấy kín mít. Ánh mắt cậu ấy tan rã, giống như không biết theo ai.
“Chúng ta đi vào trong thôi.” Hướng Biên Đình nói khẽ với cậu ấy.
“Làm sao vậy?” Bà ngoại có chút nghi hoặc nhìn Hướng Biên Đình.
“Đi vào trước ạ.” Hướng Biên Đình nói.
Hướng Biên Đình vào nhà, mỗi lần đi hai bước đều phải quay đầu nhìn xem người phía sau có theo kịp không, cũng may Ninh Viễn đều một tấc không rời.
Hướng Biên Đình vào nhà rồi ngồi xuống sô pha trước, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhìn Ninh Viễn nói: “Ngồi đi.”
Ninh Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hướng Biên Đình chỉ vết thương trên đầu gối cậu ấy: “Giúp anh thoa thuốc nhé.”
Cậu ấy vẫn không nhúc nhích.
Bà ngoại đứng một bên, nét mặt càng thêm nghi hoặc, dì Ngô đã mang hòm thuốc tới, đặt lên bàn trà, nói: “Mau ngồi đi, để tôi giúp cậu thoa thuốc.”
Hướng Biên Đình thấy Ninh Viễn vẫn không có phản ứng, liền dọn ra Hạ Tuyên: “Hạ Tuyên bảo tôi giúp anh xử lý vết thương.”
Ninh Viễn rốt cuộc ngồi xuống sô pha, kết quả, lúc dì Ngô cầm thuốc cúi người đến gần, cậu ấy lại lập tức đứng bật dậy.
Dì Ngô bị giật mình.
Ninh Viễn lập tức xoay người, ôm chặt quả bóng vào lòng.
Bà ngoại dường như nhận ra gì đó, bỗng nhiên nói với Hướng Biên Đình: “Bảo Nhi, cháu giúp cậu ấy thoa thuốc đi, bà với tiểu Ngô tránh mặt một chút.”
Dì Ngô quay đầu nhìn bà, bà ngoại lại chỉ bàn trà: “Cứ đặt thuốc chỗ đó đi, để Hướng Biên Đình giúp cậu ấy.” Nói xong, bà lại hỏi Hướng Biên Đình: “Cháu biết làm không, Bảo Nhi?”
“Dì Ngô hướng dẫn giúp cháu đi ạ.” Hướng Biên Đình nói.
Bà ngoại cười: “Học ngay à?”
Hướng Biên Đình cười, gật đầu: “Dạ.”
Vì thế, dì Ngô đơn giản giải thích cách thoa thuốc với Hướng Biên Đình một lần, bà ngoại dù sao cũng là giáo sư, người rất thông tuệ, xong việc liền hỏi Hướng Biên Đình, người bạn cậu mang đến có phải mắc bệnh tự kỷ không, lúc này cũng nhận ra cậu ấy chỉ thân cận với Hướng Biên Đình, có mặt người ngoài sẽ thấy không được tự nhiên, cho nên bà gọi dì Ngô vào phòng bếp chuẩn bị cho bữa tối, để cậu ấy và Hướng Biên Đình ở một chỗ.
Hướng Biên Đình thuận lợi thoa thuốc cho Ninh Viễn, không khỏi nghĩ thầm bản thân cũng thể diện lắm chứ, sắp đuổi kịp Hạ Tuyên rồi.
Thoa thuốc xong, Hướng Biên Đình đi vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc quay lại nhìn thấy Ninh Viễn đứng bên cạnh đàn dương cầm trong phòng khách, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm hai cái trên nắp đàn.
Hướng Biên Đình đi qua, trực tiếp mở nắp đàn, hỏi Ninh Viễn: “Muốn đánh đàn sao?”
Ninh Viễn lắc đầu.
Hướng Biên Đình đưa ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng ấn lên phím đàn, sau đó tuỳ tay đánh một đoạn.
Ninh Viễn bỗng nhiên nói một chữ: “Cậu.”
Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn về phía cậu ấy, lập tức hiểu được ý cậu ấy nói. Cậu ngồi xuống ghế, đùa bảo: “Nghe tôi đàn là phải trả tiền đấy.”
Nói xong, cậu bắt đầu đánh đàn.
Hạ Tuyên lái xe chưa đến nửa tiếng đã chạy đến địa chỉ mà Hướng Biên Đình nhắn cho, hắn đỗ xe ở chỗ đậu tạm thời, đi đến cửa cổng nhìn thoáng vào bên trong. Cửa cổng để mở, trong viện cũng không có ai, trong nhà loáng thoáng truyền ra tiếng đàn dương cầm, hắn đi vào sân, nhìn thấy thiếu niên ngồi sau đàn dương cầm qua cửa sổ sát đất.
Là bài Ánh Trăng của Debussy.
Rất hợp với bóng dáng thanh cao, dịu dàng ấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");