Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Tuyên có chuyến bay vào sáng mai, bọn họ ngồi ăn đến hơn mười một giờ thì về. Lúc đến chỗ quầy tính tiền, Hạ Tuyên lấy điện thoại ra quét mã, Hướng Biên Đình cũng cầm điện thoại: “Thầy Hạ, để tôi trả cho.”
Hạ Tuyên nhìn cậu, còn Bạch Khâm cười nói: “Cậu trả cái gì, ba người lớn tụi anh đứng đây lại để cậu bạn nhỏ là cậu tính tiền sao? Mất mặt chết.”
Hướng Biên Đình cười khẽ: “Là em muốn đến đây, cũng là em muốn ăn cá, để thầy Hạ tính tiền em cũng mất mặt chết.”
Hạ Tuyên chưa nói gì, trực tiếp cầm điện thoại đưa mã trả tiền cho cô gái thu ngân quét, trả xong lại nhìn sang Hướng Biên Đình: “Không phải mặt vẫn còn đấy sao.”
Hướng Biên Đình sửng sốt, sau đó cười, nói: “Vậy lần sau tôi mời nhé.”
Hạ Tuyên nói: “Đợi cậu lớn rồi nói sau.”
Bạch Khâm ngậm điếu thuốc không châm trong miệng, vừa cắn vừa trêu: “Bây giờ mới biết người ta nhỏ.”
Bốn người tách đôi ra về, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm về khách sạn, Hạ Tuyên thì chở Hướng Biên Đình về nhà. Bạch Khâm vừa lên xe liền khen Hướng Biên Đình tính cách tốt, rất dễ mến, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất trưởng thành, người cũng thú vị, cảm thấy Hạ Tuyên thích cậu ấy cũng không phải không có lý, cũng chỉ có cậu mới khống chế được tính cách ấy của Hạ Tuyên.
“Hèn chi lại đổ cậu nam sinh người ta.” Bạch Khâm mở cửa sổ ra, lấy bật lửa châm điếu thuốc bên môi: “Tính nết hai người họ đúng là hợp nhau thật.”
Câu này của Bạch Khâm, Tiêu Dịch Dương cũng đồng ý, nhưng lại không ủng hộ một vài hành động của hắn, gã giữ gương mặt dịu dàng phê bình Bạch Khâm không biết đúng mực, nói hắn cứ ở trước mặt hai người kia nói mấy câu mập mờ, nhỡ làm hỏng chuyện của Hạ Tuyên thì làm sao. Hành sự tác phong của gã và Bạch Khâm hoàn toàn khác nhau, người thì hấp tấp, người thì ôn hòa, người thì hận không thể dọn Cục Dân Chính đến trước mặt Hạ Tuyên, người lại cảm thấy có quá nhiều nhân tố không xác định được, mọi chuyện vẫn cần phải xem ý chí bản thân Hạ Tuyên.
Bạch Khâm cười hì hì, không phản bác lại Tiêu Dịch Dương, cũng tự mình nghĩ lại một chút, đưa miệng thò lại gần, nói với gã: “Lần sau anh lấy băng keo dán miệng em lại đi, dán xong là giữ chặt được miệng em thôi.”
Tiêu Dịch Dương quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười nhạt: “Có thể đổi cái khác để giữ miệng em lại.”
“Được nha, em không ngại.” Bạch Khâm thổi nhẹ ngụm khói vào mặt gã: “Dù sao da mặt em dày, ông chủ Tiêu đừng e lệ là được.”
Hạ Tuyên chở Hướng Biên Đình về nhà, xe ngừng ở trước cổng, nơi ở của Hướng Biên Đình rất lớn, có chút giống trang viên tư nhân, khoảng cách hắn lái xe từ bên ngoài vào cũng không ngắn.
Trước khi xuống xe, Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên: “Thầy Hạ, anh muốn đi vào ngồi một lát không?”
Hạ Tuyên lắc đầu: “Muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hướng Biên Đình gật đầu: “Vậy anh cũng về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút, áo của anh tôi sẽ giặt sạch, về Giang Châu rồi sẽ trả lại.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, lại nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục dài màu đen từ bên trong đi ra, tuổi trên dưới 40, nhìn trang phục và dáng vẻ hẳn là vị quản gia. Ông ấy đứng ở cửa nhìn sang bên này, không có tiến lên, cách một khoảng cúi người chào hỏi Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên cũng nhìn ông ấy, gật đầu chào hỏi.
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn thoáng qua, giới thiệu với Hạ Tuyên: “Đây là quản gia nhà tôi, chú Hạ.”
Hạ Tuyên nhìn ông ấy không nói gì, thầm nghĩ, thật đúng là cậu thiếu gia hàng thật giá thật. Nhưng trên người cậu lại chẳng có dáng vẻ thiếu gia gì cả, làm người ta rất là thích.
Hướng Biên Đình mở cửa xuống xe, đứng ở ngoài xe chào tạm biệt Hạ Tuyên: “Gặp lại ở Giang Châu nhé, thầy Hạ.”
Hạ Tuyên lại ‘ừ’, nói một câu: “Ngủ ngon.”
Hướng Biên Đình nhìn Hạ quản gia, hơi nghi hoặc: “Chú Hạ, sao trễ như vậy rồi chú vẫn chưa ngủ?”
Hạ quản gia cùng cậu đi vào trong, nói: “Vừa rồi tiểu thư nhà họ Tả đến đây.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn ông: “Có nói là tìm cháu vì chuyện gì không ạ?”
“Không có, tôi nói với cô ấy là cậu không ở nhà, cô ấy liền đi rồi.”
“Cậu ấy đến một mình sao? Có người đi theo không ạ?”
“Có mang theo tài xế.”
“Có phải là uống nhiều quá không?”
“Trên người có mùi rượu, nhưng hẳn là không uống nhiều.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Hướng Biên Đình gật đầu: “Ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi, cháu lên lầu đây.”
Hạ quản gia nói: “Hướng đổng đã trở lại.”
Hướng Biên Đình sửng sốt: “Ba cháu?”
Hạ quản gia gật đầu: “Ở thư phòng, bảo nếu cậu về thì đến thư phòng gặp ngài ấy.”
“Cháu biết rồi.”
Hạ quản gia nhìn chiếc áo sai cỡ trên người cậu, buồn bực nói: “Cậu mặc áo của ai vậy? Áo của cậu đâu rồi?”
“Bị dơ, cháu ném rồi.” Hướng Biên Đình vừa nói vừa đi về phía thư phòng: “Áo là cháu hỏi mượn người khác.”
Cửa thư phòng không đóng, Hướng Biên Đình trực tiếp đi vào, Hướng Hành ngẩng đầu nhìn cậu: “Không biết gõ cửa.”
Hướng Biên Đình lùi về lại, gõ cửa: “Hướng tổng, con có thể vào được không ạ?”
“Không lớn không nhỏ.” Hướng Hành cười, lại cúi đầu tiếp tục xem văn kiện: “Vào đi.”
Hướng Biên Đình đi qua, ba cậu cầm văn kiện ký tên, sau đó khép văn kiện lại, hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”
“Đi ra ngoài ăn khuya ạ.”
Ba cậu ngẩng đầu, nhìn lướt qua người cậu: “Ai mua quần áo cho con, sao trông lớn vậy?”
“Không phải áo của con.”
Ba cậu đặt văn kiện qua một bên, nét mặt hơi nghi hoặc: “Không phải của con?”
“Áo của con vừa mới bị người khác làm dơ, áo này là con mượn bạn.”
“Làm dơ? Dơ thế nào lại phải mặc quần áo người khác.”
“Bị tạt rượu.” Hướng Biên Đình thoáng dừng, lại bổ sung: “Rượu bị người ta uống qua.”
“Con đi đâu lại bị người ta tạt rượu?”
Hướng Biên Đình thản nhiên đáp: “Quán bar ạ.”
“Đi với Tiểu Trạch?”
“Dạ.”
“Ít đến nơi như thế này thôi, hai đưa mới bao nhiêu tuổi.” Hướng Hành mở một phần văn kiện khác ra, cúi đầu xem xét.
Hướng Biên Đình lại nói: “Đợi lớn tuổi mới đi thì hết vui rồi.”
Hướng Hành ‘chậc’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu.
Hướng Biên Đình cầm lấy vật trang trí trên bàn ngắm nghía, nghe thấy ba cậu hỏi: “Mãi vẫn chưa đến Giang Châu thăm con được, khai giảng lâu như vậy, đã thích ứng hết chưa?”
“Thích ứng lắm ạ.” Hướng Biên Đình đặt vật trang trí xuống, ngáp một cái: “Ba, con buồn ngủ, con đi tắm trước.”
Hướng Hành liếc cậu một cái: “Đi ra ngoài chơi không buồn ngủ, mới nói với ba hai câu đã than buồn ngủ.”
Hướng Biên Đình cười cười: “Không phải ngài đang bận làm việc sao, con không quấy rầy ngài.”
Ba mẹ cậu hàng năm bay qua bay lại trong ngoài nước, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều là trạngthái bình thường của nhà cậu, cậu đã sớm quen. Ba cậu thường nói tính cậu độc, nhưng thật ra chính hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng đến cậu nên mới thế.
Ba cậu nhìn cậu trong chốc lát, thở dài, gật đầu nói: “Đi thôi.”
“Ngài than thở gì nha?” Hướng Biên Đình cười nói: “Hay là con ngồi thêm một lát?”
“Không miễn cưỡng lão nhân gia ngài.” Hướng Hành nói: “Con đi tắm đi.”
Hướng Biên Đình vui vẻ: “Con buồn ngủ thật đó, ba.”
Hướng Hành vẫy tay, ý bảo cậu có thể chạy lấy người được rồi.
Hướng Biên Đình vốn dĩ rất buồn ngủ, tắm rửa xong lại không buồn ngủ như trước, vừa rồi ăn no nênbụng hơi căng, cậu mặc đồ ngủ đi ra hậu hoa viên tản bộ, bước vào nhà kính trồng hoa ngắm nghía. Nhà kính trồng hoa ban đêm vẫn để sáng đèn, từ bên ngoài nhìn vào trông rất đẹp, không khác so với ban ngày.
Bên trong nhà kính trồng hoa có bày một chiếc dương cầm, cậu mở nắp đàn ấn vài phím, sau đó ngồi xuống, dựa vào ký ức đàn lại khúc nhạc mà lần trước Hạ Tuyên đã đàn, khúc nhạc này cậu không thuộc lắm, chỉ có thể đàn một đoạn ngắn, còn đàn sai mấy nốt.
Cậu ngừng lại, rũ mắt nhìn phím đàn, trong đầu hiện ra hình ảnh Hạ Tuyên ngồi trước đàn dương cầm. Người mang khí chất lạnh nhạt như hắn ngồi đánh đàn có loại ý nhị độc đáo, ấn tượng quá khắc sâu, cho nên thỉnh thoảng cậu lại nhớ tới hình ảnh đó.
Hướng Biên Đình trở về phòng, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên tắm rửa xong, vừa mới nằm xuống giường đã nghe thấy điện thoại rung lên, hắn vươn tay cầm lấy nhìn.
Hướng Biên Đình: Anh đến khách sạn chưa?
Hắn nhìn màn hình hơi híp mắt, Hướng Biên Đình nhắn mấy chữ này giống như đang ở bên tai hắn nói chuyện vậy, làm người ta nhìn mà nôn nóng trong lòng.
Hạ Tuyên ấn nút thu âm, trực tiếp nhắn lại bằng giọng nói.
Hướng Biên Đình nhìn trên màn hình bắn ra đoạn âm tần, trong lòng chợt nảy, cậu click mở ra nghe——
“Tới rồi, hỏi trễmột phút nữa là tôi ngủ luônrồi.”
Nghe giọng nói này đúng là như muốn ngủ thật, vừa lười biếng vừa từ tính.
Hạ Tuyên lười đánh chữ, tiếp tục gửi giọng nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Hướng Biên Đình trả lời bằng chữ: Ăn no quá, vừa mới đi tản bộ tiêu thực
Hướng Biên Đình bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cậu hỏi Hạ Tuyên: Thầy Hạ, có thể làm phiền anh một chuyện không?
Hạ Tuyên híp mắt, hiện tại hắn đặc biệt muốn nghe giọng nói của Hướng Biên Đình, ấn nút thu âm nói: “Nói bằng giọng nói đi.”
Hạ Tuyên bảo Hướng Biên Đình gửi tin nhắn bằng giọng nói, Hướng Biên Đình lại hiểu sai ý, cho rằng hắn bảo cậu gọi điện thoại nói chuyện, cũng chẳng hề do dự, lập tức gọi tới.
Hạ Tuyên nhìn cuộc gọi hiện lên trên màn hình, ngẩn người, sau đó chuyển máy.
“Alo?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên.
“Uhm, cậu nói đi.” Hạ Tuyên lên tiếng, đoán hẳn là Hướng Biên Đình hiểu sai ý hắn. Cũng tốt, hiểu sai kiểu này thêm mấy lần nữa cũng không sao.
“Thầy Hạ, anh về Giang Châu rồi có thể giúp tôi trông con rắn được không?” Hướng Biên Đình nói: “Tôi không mang theo nó về, một mình nó ở Giang Châu chắc là buồn lắm.”
“Ừ, được.” Hạ Tuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ chiếc nhẫn: “Tôi vào nhà cậu thế nào?”
Hướng Biên Đình nói cho hắn mật mã mở cửa, Hạ Tuyên nghe thấy cậu chẳng hề do dự tiết lộ mật mã cửa nhà, không khỏi cười nói: “Nói mật mã cho tôi biết như vậy, không sợ tôi vét sạch nhà cậu sao?”
“Vét sạch tôi lại mang về.” Hướng Biên Đình nói: “Dù sao cũng cách không xa, ngay đối diện mà.”
Hạ Tuyên cười không ra tiếng, trêu cậu: “Giúp cậu chăm sóc con rắn cũng được, những nếu Peter cắn tôi thì làm sao?”
“Con nợ cha trả.” Hướng Biên Đình nghiêm trang đáp.
Hạ Tuyên híp mắt: “Trả thế nào?”
Hướng Biên Đình cười khẽ, đứng đắn chưa được một giây: “Cho anh cắn lại.”
Hạ Tuyên cảm thấy hắn sớm muộn gì cũng bị kiểu ‘vô tư’ này làm cho phát điên, trực tiếp hỏi một câu: “Cắn con rắn hay cắn cậu?”
Hướng Biên Đình lập tức sửng sốt, trong giây lát không biết phải nói gì, cậu cho rằng Hạ Tuyên chỉ là đang vô tư trêu đùa, còn cậu thì đơn phương cảm thấy không khí có chút không thích hợp, ho khan một tiếng để giảm bớt xấu hổ, thuận tiện nói bù cho chính mình: “Vậy phải chờ nó cắn anh rồi lại nói đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");