Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, giờ này đến gõ cửa cũng chỉ có thể là ba cậu, Hướng Biên Đình nói với Hạ Tuyên: “Không nói nữa, thầy Hạ, ba tôi tới.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.
“Ngủ ngon nha, thầy Hạ.” Hướng Biên Đình nói.
“Ngủ ngon.”
Hướng Biên Đình cúp điện thoại, ba cậu nghe thấy cậu nói mời vào mới đẩy cửa ra nhìn, cũng chỉ đứng ở cửa không bước vào: “Còn nói buồn ngủ, vừa rồi ba nghe thấy con đàn dương cầm.”
Hướng Biên Đình súc ở trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu: “Hồi nãy con ăn nó quá nên đi ra hậu viện tiêu thực ạ.”
“Vừa rồi con đang nói chuyện điện thoại với ai sao?” Ba cậu hỏi.
Hướng Biên Đình nằm ở trên giường gật gật đầu.
“Đã trễ như vậy rồi còn nói chuyện điện thoại.”
“Ba, ba có việc gì không ạ?”
Ba cậu đứng ngoài cửa nhìn cậu: “Không có việc gì thì không thể đến xem con sao?”
“Được ạ, cứ xem đi ạ. Ba xem một lát nữa là có thể nhìn thấy gương mặt đi vào giấc ngủ của con luôn đó.”
“Được rồi, con nghỉ ngơi đi.”
“Ba cũng ngủ sớm một chút ạ.”
Ba cậu đóng cửa lại đi rồi, Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại đặt bên gối, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Hạ Tuyên, cậu cầm điện thoại mở ra nhìn ——
Hạ Tuyên: Lời cậu nói vừa rồi tôi đều tin là thật đấy.
Quả nhiên đùa giỡn bị ‘lật xe’, nói giỡn với người như Hạ Tuyên rất dễ bị đảo khách thành chủ, hắn không phải người dễ đùa như vậy.
Hướng Biên Đình nhớ lại lời cậu vừa nói, nào là ‘con nợ cha trả’, nào là ‘cho anh cắn lại’, nói hai câu ấy xong cũng tự đào cho mình hai cái hố luôn.
Thật ra, cậu rất ít khi đùa giỡn với người khác như vậy, hiện tại cậu cũng dần dần cảm giác được, Hạ Tuyên ở trong mắt là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Hướng Biên Đình không biết nên đáp lại thế nào, đầu ngón tay để hờ trên bàn phím hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi đi một chữ “Ừ”.
Cậu không dám chắc Peter rốt cuộc có cắn người không, tuy Peter trông rất thích Hạ Tuyên, nhưng dù sao chuyện ấy cũng không thể nói trước được, nhỡ nó cắn thật……
Hướng Biên Đình trùm chăn lên đầu, nghĩ, cắn thì cắn đi, cậu cũng không tin Hạ Tuyên thật sự cắn trả.
Sáng hôm sau, Hạ Tuyên ngồi máy bay trở về Giang Châu, buổi chiều xăm mình cho khách đến 7 giờ tối, chỉ xăm được một phần, khách hàng than đói bụng quá không chịu được, hỏi hắn hôm nay có thể tạm ngừng ở đây không.
Hạ Tuyên bảo có thể, lại nói: “Lần sau tranh thủ ăn no lại đến.”
Khách hàng cười, mặc quần áo vào: “Hôm nay không để ý, giữa trưa chỉ ăn tô mì nên nhanh đói, nằm sấp nãy giờ cũng xấu hổ, bụng cứ rột rột.”
Hạ Tuyên về đến nhà lại đi sang đối diện trước, xem bé rắn của Hướng Biên Đình. Không gian trong bể rắn rất lớn, tạo cảnh cũng rất xa hoa, bên trong có cái đầu lâu mô phỏng, Peter đang thong thả trườn bò ở bên trong, trông rất nhàn nhã.
Hạ Tuyên gõ nhẹ lên mặt kính, Peter chậm rãi bò về phía phát ra tiếng vang. Hắn lại cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên thành bể, cách một mặt kính đùa với nó. Peter phun lưỡi, không run đuôi, cái đầu đen nhỏ trông cứ ngây ngốc, không những không có tính công kích mà còn rất ngây thơ.
Hạ Tuyên mở bể kính cầm Peter ra ngoài, Peter không cắn hắn, ngoan ngoãn trườn trên tay hắn.
Hạ Tuyên vẫn chưa đến mức phải dựa vào một con rắn để thúc đẩy mối quan hệ giữa hắn và Hướng Biên Đình, hắn cũng không rảnh cố ý đi chọc rắn cắn người, nhưng con rắn có cắn người hay không cũng là chuyện không thể đoán trước được, nói không chừng nó lại tự nhiên há mồm cắn một ngụm.
Sau đó, Hạ Tuyên đã bị ‘hự’ một ngụm mà chẳng hiểu ra sao, lúc ấy Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm cũng có mặt, hai người họ trở về từ Bắc thành, lúc đến nhà Hạ Tuyên cọ cơm, nhìn thấy con rắn quấn trên cổ hắn thì hoảng sợ, Peter hẳn là ngửi được khí vị xa lạ nên xảy ra kích ứng, lúc Hạ Tuyên đưa nó về nhà thì bị cắn trên tay một cái, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm đều tận mắt nhìn thấy.
“Đây là con rắn tiểu Hướng nuôi à?” Bạch Khâm chậc chậc hai tiếng: “Tiểu Hướng đúng là không phải người thường.”
Sau đó, hắn lại nói: “Tiểu Hắc Hắc chẳng ngoan gì cả, sao lại cắn cả ba hai của mày chứ.”
Tiêu Dịch Dương nhìn hắn một cái, nói thầm, cũng may Hướng Biên Đình không ở, nếu không gã thật sự phải lấy băng keo dán cái miệng kia của Bạch Khâm lại.
Hạ Tuyên cười ra tiếng, dùng ngón tay cọ cọ cái đầu đen nhỏ của Peter, nói: “Nó ngoan lắm.”
Kỳ nghỉ lễ còn lại năm ngày, lên đại học rồi cũng không có nghĩa là không có bài tập về nhà, Hướng Biên Đình dành ra một ngày để giải quyết đống bài tập, lại dành ra hai ngày để đi với Thẩm Trạch đến thành phố kế bên chơi. Thẩm Trạch xin nghỉ sáu ngày, tâm tình rất tốt, hoàn toàn dùng sáu ngày này xem như nghỉ Quốc Khánh để vui chơi, nhưng thời gian vui sướng luôn rất ngắn ngủi, đến tối ngày thứ năm, ba mẹ cậu ta đã muốn trục xuất cậu ta về lại Úc, bảo cậu ta sớm về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai nhanh chân lăn về Úc đi.
Hướng Biên Đình đến sân bay tiễn cậu ta, lần đầu tiên thấy Thẩm Trạch tủi thân như vậy, trông đáng thương muốn chết.
“Đừng bảo lên máy bay lại khóc đấy?” Hướng Biên Đình cười đến bất đắc dĩ.
“Bây giờ tao đã muốn khóc rồi.”
“Vậy khóc đi.” Hướng Biên Đình nói: “Khóc đã rồi lên máy bay.”
Thẩm Trạch không khóc được, dang rộng hai tay: “Ôm cái đi anh em, lần sau gặp lại là vào đông rồi.”
Hướng Biên Đình thở dài: “Mày gớm quá.” Cậu ôm lấy Thẩm Trạch, vỗ vai cậu ta, nói: “Học tập cho tốt đấy.”
Thẩm Trạch vác túi đi tới cổng an ninh, lúc đi cứ lưu luyến từng bước một, Hướng Biên Đình nhìn theo cậu ta qua cổng an ninh rồi mới đi.
Thẩm Trạch buổi sáng lên máy bay về Úc, Hướng Biên Đình thì buổi chiều về Giang Châu, lúc hạ cánh thì trời đã tối rồi, tài xế chở cậu thẳng về Lam Đình Nhã Loan. Cậu về đến nhà lại không thấy rắn trong bể kính đâu, nghĩ chắc là ở chỗ Hạ Tuyên.
Sau khi về Giang Châu, Hạ Tuyên mỗi ngày đều sẽ chụp một tấm hình của Peter gửi cho cậu, bức ảnh được chụp gần như vậy, cũng có nghĩa là cả hai ở chung rất hòa hợp, chắc là không xảy ra chuyện cắn người đâu.
Hướng Biên Đình thu dọn hành lý xong, tính sang nhà Hạ Tuyên đón Peter về.
Hạ Tuyên mở cửa nhìn thấy cậu thì hơi ngoài ý muốn: “Hôm nay đã về rồi?”
“Vâng, về sớm ạ.” Hướng Biên Đình trả lại áo khoác đã giặt sạch cho Hạ Tuyên: “Quần áo đã giặt sạch rồi ạ.”
Hạ Tuyên nhận lấy túi đựng áo khoác, nói: “Rắn ở trong phòng.” Dứt lời, hắn lại từ tủ giày lấy ra đôi dép lê còn mới đặt trước cửa huyền quan, Hướng Biên Đình hơi sửng sốt, sau đó đổi giày vào nhà.
Hạ Tuyên chỉ về phía sô pha, Hướng Biên Đình nhìn sang, thấy con trai bảo bối của cậu đang nằm bò trên thành dựa sô pha.
“Vui đến quên cả trời đất luôn à.” Hướng Biên Đình cười khẽ.
Hạ Tuyên hỏi cậu: “Mới vừa xuống máy bay sao?”
“Vâng.”
“Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi, ăn trên máy bay ạ.” Hướng Biên Đình đi qua nhấc Peter lên, còn may, vẫn chưa tới nỗi vui đến quên cả trời đất, ngửi thấy hương vị của cậu liền chủ động trườn lên cánh tay cậu.
Hướng Biên Đình là cậu trai thành thật, chỉ thỉnh thoảng nghịch ngợm một tí, cũng rất có nguyên tắc, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, chủ động hỏi: “Nó…… có cắn anh không?”
Hạ Tuyên không nói gì, nâng tay phải cho cậu xem, bên sườn ngón áp út rõ ràng có hai cái lỗ đỏ nhỏ xíu, cũng chỉ mới hai ngày này, vết cắn thậm chí vẫn chưa kết vảy.
Chuyện này đúng là xảy ra thật, Hướng Biên Đình nghĩ thầm, mình đúng là nguyên tắc quá mức, lắm miệng hỏi cái này làm chi, nhưng cậu không nghĩ tới Hạ Tuyên lại còn nguyên tắc hơn cả cậu.
“Có thể thương nghị không?” Hạ Tuyên hỏi cậu: “Cắn rắn hay là cắn cậu?”
Nét mặt của Hạ Tuyên trông không giống như đang nói giỡn, Hướng Biên Đình bỗng nhiên có chút hoảng hốt ——
Không phải nói giỡn thôi sao?
Hướng Biên Đình như chợt mất đi năng lực tư duy, cậu mím môi, tâm đã quyết, đầu nóng lên, nói: “Tôi.”
Dù sao thì cắn rắn càng không thực tế hơn cắn người, mà cậu cũng không phản cảm Hạ Tuyên tới gần.
Hạ Tuyên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, thật sự cúi người đến gần, Hướng Biên Đình hơi cứng người lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, mắt thấy Hạ Tuyên đang từ từ tới gần.
Hạ Tuyên tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: “Hướng Biên Đình, tôi thật sự sẽ làm vậy đấy.”
Vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Hướng Biên Đình đột nhiên lấy lại tinh thần, quay đầu sang nhìn—— một cậu bé tóc xoăn, mắt nhạt, mặc áo ngủ đang đứng ở cửa phòng, gương mặt hơi đờ đẫn, giống như mới vừa tỉnh ngủ.
Hạ Tuyên nhíu mày.
Hướng Biên Đình nhìn thấy cậu bé ấy dụi dụi hai mắt, dùng tiếng Trung mang theo khẩu âm gọi: “Cậu.”
Hướng Biên Đình quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn Hạ Tuyên: “…… Cậu?”
Cậu bé gọi ‘cậu’ xong lại nhập nhèm nói một câu tiếng nước ngoài.
“Cháu họ.” Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình một câu, sau đó vào phòng bếp rót một ly nước ấm, cháu trai của hắn lê đôi dép gấu bông đi tới trước mặt hắn, nửa híp mắt mở miệng ra.
Hạ Tuyên đưa nước đến bên miệng cậu bé, cậu ấy liền ùng ục uống nửa ly, uống xong cũng tỉnh, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Hướng Biên Đình.
Cháu ngoại ngửa đầu nhìn Hạ Tuyên, dùng tiếng Nga hỏi một câu: “Cậu, Ктоэто? (đây là ai?)”
Hạ Tuyên đáp lại một câu: “Мой Bозлюбленный. (người trong lòng cậu.)”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");