Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu nói ấy của Hạ Tuyên bồi hồi trong đầu Hướng Biên Đình thật lâu ——
Nghe tận vào lòng, có những thứ không thể giải thích cũng hiện lên trong lòng.
Lúc sau, Hạ Tuyên lại xác nhận hình thức và kích cỡ hình xăm với Lâm Vũ Hách một lần, hỏi cậu ta còn yêu cầu nào khác không, nếu có thì nói ra luôn, chứ xong việc mới nhớ ra rồi nói hắn cũng mặc kệ.
Lâm Vũ Hách nói không có, thiết kế ra sao cũng được, chỉ cần thể hiện được cảm giác tự do tự tại là được. Cậu ta tin tưởng thẩm mỹ và trình độ của Hạ Tuyên vô điều kiện, lúc đưa ra hai nguyên tố cá voi và sao trời này còn lo lắng sẽ hạn chế sức phát huy của người ta.
Bàn bạc xong rồi, phụ huynh của thằng bé cũng tới, ba mẹ đều có mặt, Hướng Biên Đình phát hiện gương mặt thằng bé hoàn toàn giống mẹ, khó trách trông bé hơi giống Hạ Tuyên.
Hai vợ chồng đến đón con nhưng không đi ngay, ôm bé đứng đó trò chuyện với Hạ Tuyên, mời hắn cùng nhau ăn bữa tối.
Bọn họ đang nói chuyện, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách cũng không tiện ở lâu, Lâm Vũ Hách nói với Hạ Tuyên: “Tụi em đi trước nha, thầy Hạ.”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn bọn họ: “Ừ.”
Sau khi rời khỏi, Lâm Vũ Hách hít một hơi thật sâu, chuyện đã suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng trần ai lạc định, trong lòng đặc biệt sảng khoái.
“Buổi tối đi ăn thịt nướng đi?” Lâm Vũ Hách nói: “Hôm nay tớ muốn đối tốt với bản thân một chút.”
“Cậu có ngày nào mà không đối tốt với bản thân đâu.” Hướng Biên Đình cười nói.
Sắc trời đã hơi sẩm tối, lầu một của tiệm cà phê chẳng sáng một ngọn đèn, trông quạnh quẽ đến lạ. Bọn họ trực tiếp bắt xe taxi ở bên đường, đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Kỳ nghỉ vừa kết thúc, đủ loại diễn đàn trên QQ của học sinh trong trường cũng trở nên nhộn nhịp hẳn lên. Hồi mới vừa khai giảng, Lâm Vũ Hách có theo dõi mấy cái diễn đàn, tất cả đều là ruộng dưa lớn, nói gì cũng có. Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh là đại hội thể thao mùa thu sắp tới, trên diễn đàn có không ít người đang nói đến chuyện này.
Lâm Vũ Hách lướt mấy cái liền thấy tên của Hướng Biên Đình, cậu ta cầm điện thoại đưa tới trước mặt Hướng Biên Đình: “Vạn chúng chú mục nè, đại hội thể thao còn chưa có thông báo chính thức đã có người ở hỏi cậu muốn tham gia hạng mục gì rồi.”
Hướng Biên Đình rũ mắt nhìn lướt qua, tin tức trên diễn đàn đổi mới rất nhanh, một người vừa đăng lên hỏi một câu, phía dưới đã có không ít người đáp lại.
– a a a a tuicũng muốn biết, có tỷ muội nào cùng ban với bọn họ không, tiết lộ chút gì đi? Nếu được hai ta gặp mặt nói chuyện
-+1, ai biết nói cho nghe với, thật sự rất muốn biết
– bây giờ người ta vẫn chưa có thông báo đâu……
– ai vậy……?
– muốn biết nhắn tui, Vtui50 liền nói cho biết
– đâu ra ăn mày trên mạng vậy :)
– người ta có tham gia không sao biết được
……
Lâm Vũ Hách lấy điện thoại về nhìn, đọc lịch sử trò chuyện đến vui vẻ, quay đầu hỏi Hướng Biên Đình: “Cho nên, cậu có tham gia đại hội thể thao không?”
Hướng Biên Đình gật đầu.
Lâm Vũ Hách có chút ngạc nhiên: “Không ngờ nha, tớ còn tưởng cậu thấy không hứng thú chứ.”
Hướng Biên Đình là cuốn vương ngầm, cậu đúng là không có hứng thú đối với đại hội thể thao, nhưng lại muốn kiếm thêm hai điểm học phần.
Cơ hội kiếm thêm điểm tốt như vậy, đương nhiên phải tham gia rồi.
Tham gia đại hội thể thao có hi vọng cộng thêm điểm, chuyện này ai cũng biết, cho nên rất nhiều người tới báo danh đăng ký, chỉ có hạng mục chạy cự ly dài là ít người tham dự, Hướng Biên Đình liền chọn hạng mục ít người, chọn cái 3000 mét. Lâm Vũ Hách biết được liền hỏi cậu có phải bị điên không: “Cậu có luẩn quẩn gì trong lòng à, sao lại chọn 3000 mét? Chạy xong người cũng phế luôn.”
“Phế không được.”
Hướng Biên Đình nghĩ rất thoáng, báo cái này khẳng định lấy được thứ tự.
Lúc báo danh với lớp trưởng, lớp trưởng còn hỏi cậu muốn đăng ký thêm nhảy xa không, nói hạng mục này còn thiếu số người tham dự.
Vì thế, Hướng Biên Đình lại đăng ký thêm nhảy xa.
Lúc sau, lớp trưởng lại hỏi cậu có muốn cầm cờ đại diện cho học viện bọn họ trong lễ khai mạc không, Hướng Biên Đình nói không muốn.
Lớp trưởng nói chuyện với cậu trên WeChat, bảo đây là ý của phụ đạo viên của khoa.
Hướng Biên Đình: Bắt buộc?
Lý Cảnh Kỳ: Không không không, đương nhiên không phải.
Lý Cảnh Kỳ: Tuy người tiên phong cầm cờ là tự tiến cử, nhưng hình tượng của cậu khátốt, cho nên phụ đạo viên có ý muốn để cậu đi.
Lý Cảnh Kỳ: Tớ cũng cảm thấy cậurất thích hợp, có cậu ở đó học viện của tụi mình cũng thể diện lắm.
Cách nói chuyện của lớp trưởng giống như ông cụ vậy, nghe rất tếu. Có điều, Hướng Biên Đình nghĩ không ra, phụ đạo viên quản lý toàn bộ học sinh của viện, sao lại chỉ để ý đến mình cậu. Cậu với vị phụ đạo viên ấy còn chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
Hướng Biên Đình: Sao phụ đạo viên lạichỉ định tớ? Tới với ông ấy còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ
Lý Cảnh Kỳ: Cónhiều người đề cử cậulắm, cho nên ổng biết cậu.
Hướng Biên Đình:……
Hướng Biên Đình: Không phải bắt buộc thì thôi, phiền cậugiúp tớ từ chối một chút, cảm ơn.
Lý Cảnh Kỳ: Đừng mà.
Lý Cảnh Kỳ: Cậu như vậy làm khó tớ đó.
Lý Cảnh Kỳ: Tớ phải nói với ổng sao đây
Lý Cảnh Kỳ: Cậu nghĩ xem, cậu từ chối, ổng sẽ nghĩ sao về cậu.
Lý Cảnh Kỳ: Nhỡ sau này cậu có chuyện gì muốn ổng giúp đỡ, vậy thìkhó lắm.
Lớp trưởng cứ dong dài mãi không dứt, giống như đang niệm Khẩn Cô Chú vậy, rõ ràng ngay từ đầu nói không phải bắt buộc, bây giờ lại biến thành bắt buộc ngầm, Hướng Biên Đình có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.
Đối diện lập tức gửi tới cái emo bắt tay.
Chuyện Hướng Biên Đình phải nâng cờ đại biểu trong lễ khai mạc, Lâm Vũ Hách cũng là nhìn thấy trên diễn đàn mới biết được, một đám nữ sinh nổi điên thi nhau spam trên mạng, cậu ta chụp hình gửi cho Hướng Biên Đình.
Lâm Vũ Hách: Tớ lại là người cuối cùng trên thế giới này biết chuyện đó sao?
Hướng Biên Đình nâng cánh tay nhìn tin nhắn trên đồng hồ, lười gõ chữ, trả lời lại bằng giọng nói: “Yên tâm, cậu chắc chắn không phải.”
Lâm Vũ Hách cũng trả lời bằng giọng nói: “Cậu đang chạy bộ à?”
Đại hội thể thao sắp tới gần, mấy hôm nay, tối nào Hướng Biên Đình cũng chạy hai vòng sân thể dục, dù sao cậu đã đăng ký chạy 3000 mét nên phải luyện sức chịu đựng một chút, tiết tấu khi chạy cũng cần phải làm quen trước.
Lúc này, cậu vừa mới chạy xong mấy vòng, đang thả bước đi bộ trên sân thể dục, lúc nói chuyện hơi thở dốc.
“Ừ, vừa mới chạy xong.” Hướng Biên Đình ấn nút thu âm nói chuyện.
Dạo gần đây, Hướng Biên Đình luôn về nhà rất trễ, tối nay Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương tới nhà Hạ Tuyên ăn lẩu hải sản, Hạ Tuyên muốn gọi Hướng Biên Đình qua ăn chung, lúc sang đối diện tìm người, gõ cửa mãi nhưng không nghe thấy ai.
Hắn gọi điện thoại cho Hướng Biên Đình, đợi vài giây, bên kia mới chuyển máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói dồn dập của cậu thiếu niên.
“Thầy Hạ?”
“Không ở nhà?”
“Uhm, tôi vẫn còn ở trường.” Hướng Biên Đình ngồi trên khán đài, thấp giọng nói chuyện, còn hơi thở dốc: “Sao thế ạ?”
“Sao giọng cậu nghe thở hồng hộc vậy?”
“Tôi vừa mới chạy bộ xong.”
“Chạy bộ làm gì?”
“Đại hội thể thao phải chạy 3000 mét, tôi muốn luyện tập trước.”
Hạ Tuyên trầm mặc vài giây, hỏi: “Vậy bây giờ cậu luyện xong chưa?”
“Luyện xong rồi.” Gần chỗ Hướng Biên Đình đang ngồi có đôi tình nhân đang ôm nhau bỗng nhiên bắt đầu hôn môi, Hướng Biên Đình liền ngồi dịch ra xa chút, xoay người đè thấp giọng nói: “Sao thế ạ? Anh tìm tôi có việc?”
“Tìm cậu ăn lẩu.” Hạ Tuyên biết Hướng Biên Đình không ăn cay, bổ sung một câu: “Lẩu hải sản.”
Hướng Biên Đình mới chạy xong mấy vòng, tiêu hao năng lượng không ít, đúng là có hơi đói bụng.
“Đi đâu ăn ạ?”
“Nhà tôi.” Hạ Tuyên nói: “Tôi tới trường đón cậu.”
“Tôi đạp xe về là được.”
“Không cần, lái xe nhanh hơn.”
“…… Uhm, được.”
“Cậu có thể chạy thêm hai vòng nữa.” Hạ Tuyên nói xong liền quay vào nhà cầm chìa khóa xe.
Hướng Biên Đình cười: “Vậy tôi chạy thêm hai vòng. Anh dừng xe ở cổng nào? Để tôi chạy qua đó trước.”
“Cậu ở gần cổng nào?”
“Cổng Tây ạ.”
“Vậy cậu chờ tôi ở cổng Tây.”
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương vẫn đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tuyên cầm chìa khóa xe trên tủ, Bạch Khâm nhìn hắn: “Cậu ấy không ở nhà sao?”
“Ừ.” Hạ Tuyên đổi giày: “Tôi đi đón cậu ấy, hai cậu chờ một lát.”
Hướng Biên Đình chạy xong ba vòng thì quay lại chỗ cũ, lúc đi lấy cặp sách trên khán đài mới phát hiện đôi tình nhân kia vẫn đang ôm nhau hôn môi, cũng không biết là vừa mới hôn tiếp, hay là hôn từ nãy đến giờ.
Cậu nghĩ thầm, hôn cũng ra sức thật, cũng không sợ hôn đến rách môi luôn.
Hướng Biên Đình đeo cặp sách đi đến cổng Tây, lúc gần đến nơi thì Hạ Tuyên gọi điện thoại tới.
Vào giờ này, cổng trường đã không còn xe nữa, Hạ Tuyên đỗ xe cũng rất gần cổng, Hướng Biên Đình vừa bước ra liền nhìn thấy. Lúc định mở cửa ghế phụ, cậu đặt tay trên chốt cửa thì hơi dừng lại, Hạ Tuyên ấn cửa sổ xe xuống, ngồi ở trong xe nhìn cậu.
Hướng Biên Đình nói: “Tôi ngồi phía sau đi, trên người toàn là mồ hôi, không dễ ngửi đâu.”
“Ngồi phía trước.” Hạ Tuyên nói.
Không nói gì khác, chỉ bảo cậu ngồi ở phía trước, cũng không nói thêm gì. Hướng Biên Đình còn có thể nói gì nữa, trực tiếp mở cửa ngồi vào thôi.
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu. Tóc mái trên trán cậu hơi ướt, trên mặt lại khô ráo.
Hướng Biên Đình thắt đai an toàn, nghe thấy Hạ Tuyên hỏi: “Sao lại đăng ký chạy 3000 mét, chạy nhiều không mệt sao.”
“Cái này ít người đăng ký.” Hướng Biên Đình rút khăn giấy đè trên tóc mái: “Tôi chạy cự ly dài còn được.”
“Đại hội thể thao là khi nào?”
“Thứ bảy chủ nhật tuần sau ạ.”
“Không phải học sinh của trường có thể đến xem không?”
Hướng Biên Đình ngẩn người, nói: “Được ạ.”
“Tôi muốn đến xem cậu.” Hạ Tuyên nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");