Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Tuyên là đưa Hướng Biên Đình đến một nhà bệnh viện tư lập, lượng người thăm khám không nhiều, hơn nữa Hạ Tuyên hẳn là có người quen ở bệnh viện, trước khi đi vào Hướng Biên Đình có nhìn thấy hắn gọi điện thoại, lúc sau đăng ký hay khai đơn gì đó cũng không phải chờ lâu, chụp cộng hưởng từ cũng được đăng ký làm ngay, kết quả báo cáo cũng không phải chờ quá lâu.
Lăn lộn cả một buổi trưa, về đến nhà thì trời đã tối.
Chuyện ôm bế này có lần một thì sẽ có lần hai, vừa rồi Hướng Biên Đình ở cửa bệnh viện bị Hạ Tuyên ôm vào trong xe, lúc về đến tiểu khu cũng là bị Hạ Tuyên ôm từ ra khỏi xe.
Xe đậu ở gara ngầm, Hạ Tuyên mở cửa xe lấy cặp sách, khoác lên vai, Hướng Biên Đình vừa mới cầm lấy bó hoa hướng dương bên cạnh, Hạ Tuyên đã cúi xuống ôm lấy eo cậu, bế ra khỏi xe.
Hướng Biên Đình không kịp chuẩn bị, theo bản năng ôm lấy cổ Hạ Tuyên, hoa trong tay rơi xuống trước ngực.
Dục vọng khống chế của Hạ Tuyên thể hiện ở các mặt, lại thường xảy ra trong im lặng. Lúc bế người ta lên cũng không báo trước, ôm cũng chẳng thèm giải thích gì, chân câu lấy phía dưới cửa xe, đóng lại.
Nói thật thì, Hướng Biên Đình ngồi ở trong xe, Hạ Tuyên trực tiếp ôm cậu xuống xe đúng là tiện hơn nhiều, ôm lấy eo, khoác dưới chân rồi ôm ra ngoài, cậu cũng chẳng cần tốn sức bước xuống xe.
Cậu thiến niên nằm trong lòng hắn rất ngoan, nét mặt cũng không có vẻ bối rối, chỉ là Hướng Biên Đình xưa giờ đã vậy, cũng không phải là cậu bé dễ hoảng hốt sợ hãi chỉ vì chút chuyện ấy.
“Cho ôm?” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, hơi nhướng mày.
“Có cho hay không anh cũng ôm rồi.” Hướng Biên Đình thấp giọng đáp. Cậu đã quen với kiểu hành sự tác phong ấy của Hạ Tuyên, không cảm thấy bối rối, nhưng vẫn ngại ngùng, vành tai trở nên ửng hồng, Hạ Tuyên không chú ý tới.
Cậu cũng biết trong tình huống này, để Hạ Tuyên trực tiếp ôm cậu đi sẽ tiện hơn nhiều, cũng may thang chuyên dụng máy không có người khác, nếu không da mặt này cậu cũng chẳng cần nữa.
Hạ Tuyên ôm Hướng Biên Đình đến cửa nhà cậu, nâng nâng cằm: “Mật mã, ấn một chút.”
Hướng Biên Đình duỗi tay ấn vân tay.
Vào nhà rồi, Hạ Tuyên ôm Hướng Biên Đình đến ghế sô pha, bỏ cặp sách qua một bên, cầm lấy hai cái gối dựa chồng lên nhau đặt trên sô pha, để Hướng Biên Đình kê chân lên.
Hướng Biên Đình ngồi ở trên sô pha động đậy chân, Hạ Tuyên bỗng nhiên ngồi xuống chạm chạm mắt cá chân của cậu làm cậu không nhịn được hơi run lên.
“Đau lắm sao?” Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày.
Đau thì có đau, nhưng cậu run không phải bởi vì đau, mà là…… cậu cũng chẳng biết tại sao, dù sao thì giống như bị điện giật vậy, vừa rồi bác sĩ chạm vào chỗ này cậu cũng không có cảm giác ấy.
“Có chút trướng.” Hướng Biên Đình nói.
“Đã sưng thành như vậy, trướng là phải.”
Thật ra thì Hạ Tuyên muốn cởi vớ giúp Hướng Biên Đình, vừa rồi ở bệnh viện kiểm tra cậu đã cởi giày ra rồi, chân phù nề, cởi rồi cũng không mang lại được, bây giờ chỉ còn mang giày một bên chân, một chân khác thì chỉ mang vớ.
Hạ Tuyên đỡ lấy bắp chân Hướng Biên Đình, lúc ngón tay hắn chạm tới vớ, Hướng Biên Đình mới nhận ra hình như hắn muốn giúp cậu cởi nó ra, lập tức duỗi tay đến bên chân: “Cứ để tôi.”
Cậu kéo vớ nhưng kéo không ra, chân đau đến nỗi thoát lực, lúc khom người xuống, mắt cá chân càng đau hơn.
“Không phải cậu muốn nằm liệt giường sao, bây giờ làm được rồi đấy.” Hạ Tuyên nói xong đẩy tay cậu ra, giúp cậu cởi vớ xuống, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, sau đó hắn nâng chân cậu đặt lên gối dựa, thuận tiện giúp cậu cởi giày ở bên chân còn lại.
Hạ Tuyên vừa đi vào phòng bếp, Hướng Biên Đình liền nằm ngay đơ trên sô pha, cả người bay bổng, trông như một cái xác, bởi vì hồn bị câu đi rồi.
Hạ Tuyên từ tủ lạnh tìm được cục đá, lại tìm túi giữ tươi trong tủ bát, hắn bỏ cục đá vào túi, hỏi Hướng Biên Đình: “Có cần khăn lông không?”
Hướng Biên Đình chỉ vào phòng để quần áo: “Ở trong phòng có.”
Hạ Tuyên đi vào phòng để quần áo nhìn, cửa tủ quần áo đều là trong suốt, quần áo treo bên trong nhìn không sót gì, chỉ là không nhìn thấy khăn lông, hẳn là nằm trong ngăn tủ bên dưới.
Hắn tùy tay kéo một cái ngăn tủ ra, đều là cà vạt.
Lại kéo một cái khác, đều là vớ.
Đang chuẩn bị kéo tiếp một cái, nghĩ thầm có thể là quần lót, mở ra thấy thật đúng là vậy. Cũng không biết chỗ quần áo này bình thường có người chuyên môn sửa sang lại không, sắp xếp trông rất chỉnh tề, lại còn dựa theo màu sắc thay đổi dần. Hạ Tuyên khẽ nheo mắt, đóng ngăn tủ lại, rồi mở ra một cái khác.
Kéo thêm hai cái ngăn tủ hắn mới tìm được khăn lông, chọn cái có kích cỡ thích hợp, bỏ túi đá vào, bước ra phòng để quần áo.
Hướng Biên Đình ngoan ngoãn nằm trên sô pha, đầu tóc xù xù hãm ở trên gối, vừa nghe tiếng liền quay đầu nhìn thoáng qua.
Hạ Tuyên đi qua đặt túi chườm đá lên mắt cá chân cậu. Trên chân lập tức cảm thấy lạnh buốt, Hướng Biên Đình không nhịn được xuýt xoa một tiếng.
Hạ Tuyên hơi lấy túi chườm đá ra: “Lạnh quá không?”
“Không sao, anh cứ để lên đi, đắp một hồi rồi cũng quen.”
Hạ Tuyên lại đặt túi chườm đá lên.
Bình thường nếu cuối tuần không tình huống gì đặc biệt thì sẽ có đầu bếp đến nhà nấu cơm, chỉ cần Hướng Biên Đình không thông báo trước thì đầu bếp đều sẽ đúng giờ đến đây, hôm nay hắn cũng đến.
Chuông cửa vang lên, tay Hạ Tuyên đặt trên túi chườm đá, đầu ngẩng lên nhìn về phía cửa.
“Chắc là đầu bếp đấy ạ.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên đi đến mở cửa, vị đầu bếp mà Hướng Biên Đình nói trông chưa đến 30, người hơi gầy, không cao lắm, mang mắt kính, trông rất văn nhã, nhìn lướt qua đều sẽ không nhận ra đây là một đầu bếp. Đối phương thấy hắn thì ngẩn người, nhìn vào trong nhà.
Hắn thấy nằm trên sô pha hình như là Hướng Biên Đình, thấp giọng hỏi một câu: “Đây là làm sao vậy?”
Bước vào nhà, đầu bếp đi theo phía sau Hạ Tuyên, đến gần mới thấy Hướng Biên Đình đang gác một chân lên gối, hai mắt hơi mở to: “Cậu làm sao thế?”
“Trật chân ạ.”
“Có bị gãy xương không?”
“Không có.”
“Không bị gãy xương là được, không sao, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi. Vừa hay hôm nay tôi có mua xương ống, để tôi hầm cho cậu bồi bổ.”
Hướng Biên Đình nhìn sang Hạ Tuyên: “Thầy Hạ, lát nữa anh có bận gì không?”
“Giúp cậu nằm ngay đơ có tính không?”
Hướng Biên Đình hơi sửng sốt, bị hắn chọc cười, bật cười ra tiếng, túi chườm đá suýt thì rớt xuống dưới.
“Không thể để anh giúp đỡ không công được, anh ở lại ăn cơm đi.”
Hạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”
Đầu bếp có đẩy cái xe mua hàng tới, bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn, hắn đẩy xe vào phòng bếp, không lâu sau lại bê mâm trái cây đi ra: “Đến, ăn chút trái cây đi.”
Hướng Biên Đình nói tiếng “Cảm ơn”.
Hạ Tuyên đứng ở chỗ bể kính xem Peter, Hướng Biên Đình nhìn hắn nói: “Thầy Hạ, anh ăn trái cây không?”
Hạ Tuyên quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Biên Đình đang rướn người muốn lấy dưa hấu trên mâm trái cây, một bên chân đang kê lên gối nên không được tiện lắm, muốn lấy cũng tốn sức. Hạ Tuyên bước qua, lấy nĩa ghim một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng cậu.
Hướng Biên Đình ngẩn người, hơi hé miệng, cắn lấy dưa hấu.
“Còn muốn ăn cái gì?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Hướng Biên Đình nhai nhai dưa hấu trong miệng, thành thật đáp: “Dưa hấu.”
Hạ Tuyên lại ghim một miếng cho cậu.
“Anh cũng ăn đi.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên trực tiếp dùng nĩa ghim một miếng dưa Hami cho vào miệng, chiếc nĩa kia Hướng Biên Đình vừa mới dùng, tuy không chạm môi vào.
Hướng Biên Đình khẽ nhấp môi, đột nhiên hỏi: “Có thể lại ghim miếng dưa hấu được không ạ?”
“Thích ăn cái này?” Hạ Tuyên nhìn cậu hỏi một câu, ghim một miếng dưa hấu đưa tới bên miệng cậu.
“Uhm.” Hướng Biên Đình nhai dưa hấu gật đầu: “Giải khát.”
“Ăn cà chua bi không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
“Ăn ạ.”
Hạ Tuyên ghim cho cậu một trái cà chua bi, thứ này nhỏ, lúc ăn khó tránh khỏi sẽ cắn lấy nĩa. Hạ Tuyên thấy Hướng Biên Đình há mồm cắn lấy cà chua, môi chạm lên đầu nĩa.
Hạ Tuyên không thay cái khác, trực tiếp dùng cái nĩa ấy ghim một trái cà chua, cho vào miệng.
Hắn không thích ăn cà chua, ghét vị chua, không thích cảm giác nước cà chua chảy tràn trong miệng, nhưng cà chua này lại rất ngọt, ngọt hơn cả đường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");