Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc quay lại, Hạ Tuyên cầm theo thuốc dán và máy sấy tóc, hắn đưa thuốc dán cho Hướng Biên Đình dán lên, bảo cậu ngồi ở mép giường rồi giúp cậu sấy tóc.
Gió ấm lướt lên trên mặt, Hướng Biên Đình cảm giác cậu vẫn chưa hít thở bình thường lại được. Bàn tay Hạ Tuyên nhẹ nhàng bắt lấy tóc cậu, ngẫu nhiên sẽ chạm đến vành tai cậu.
Hạ Tuyên đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống cậu nam sinh trước mặt. Lần đầu tiên gặp Hướng Biên Đình, cậu cũng mặc chiếc áo ngủ màu xanh đen này, nhưng bây giờ thấy cậu mặc nó, Hạ Tuyên lại cảm giác không giống như trước. Khi đó rất thuần túy, chỉ là bị hấp dẫn bởi khí chất của cậu nam sinh, mà hiện tại thì lại khác, có xen lẫn dục vọng.
Hắn biết, hắn không thể ở gần Hướng Biên Đình lâu lắm, nên giúp cậu sấy khô tóc xong thì chuẩn bị đi về. Tất nhiên là, không phải vì hắn không muốn ở lại, chỉ là hắn không muốn tra tấn bản thân mà thôi. Tính cách của hắn như thế nào, chính bản thân hắn hiểu rất rõ, toàn bộ kiên nhẫn cả đời này hắn đều dùng khi ở bên Hướng Biên Đình, nhưng kiên nhẫn luôn là hữu hạn, cũng không đủ để chống lại bản năng dục vọng của đàn ông.
Hạ Tuyên giúp Hướng Biên Đình sấy tóc xong, lại vào phòng khách cầm cặp sách và điện thoại đưa cho cậu, còn giúp cậu rót ly nước đặt lên tủ đầu giường.
“Buổi tối có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình gật đầu: “Uhm…… Hôm nay rất cảm ơn anh, thầy Hạ.”
“Nghỉ ngơi đi.” Hạ Tuyên đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hướng Biên Đình nhìn cửa phòng ngẩn người hồi lâu.
Hạ Tuyên dọn ghế trong phòng tắm đặt lại chỗ cũ, sau đó phân loại quần áo của Hướng Biên Đình cho vào máy giặt. Sau khi dọn dẹp xong phòng tắm và phòng khách, hắn cũng về nhà.
Hướng Biên Đình nằm trên giường lướt điện thoại, cảm giác cổ chân vừa nóng vừa trướng, nhưngcũng đỡ đau ít nhiều. Cậu gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Vũ Hách.
Hướng Biên Đình: Có thể giúp tớ một chuyện không?
Lâm Vũ Hách: Đương nhiên rồi
Lâm Vũ Hách: Chuyệngì?
Hướng Biên Đình: Tớ xin nghỉ năm ngày, mấy ngày nay đi học cậu có thể giúp tớ quay trực tiếp không?
Lâm Vũ Hách: ??
Hướng Biên Đình: Thì gọi video, quay màn hình về phía bục giảng, tớ muốn nghe giảng bài.
Hướng Biên Đình: Trả cậu tiền điện thoại, có được không?
Hướng Biên Đình: Nếu được thì còn kèm thù lao khác nha.
Lâm Vũ Hách đã muốn quỳ lạy Hướng Biên Đình, nghĩ thầm, đây là thế giới của học bá sao?
Lâm Vũ Hách nhắn lại một hàng emo ‘ôm quyền’.
Lâm Vũ Hách: Cậunên tớiđây xemtư thế quỳ của tớ đã đủ tiêu chuẩn chưa.
Hướng Biên Đình nhìn điện thoại, bật cười.
Hướng Biên Đình: Được thì nói tớ biết
Lâm Vũ Hách: Đương nhiên là được
Hướng Biên Đình: Cảm ơn nhé
Lâm Vũ Hách: Nói thật, mấy lớp này thiếu một hai tiết cũng không sao, bộ não ấy của cậu chỉ cần một giây là bắt kịp bài liền, không bằng ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, nghe bài giảng chi thêm phiền a
Không muốn bị thiếu bài chỉ là một phần lý do.
Nghỉ ở nhà năm ngày chẳng làm gì thì chán chết, thế mới phền ấy.
Hướng Biên Đình: Ở nhà không có chuyện gì làm
Hướng Biên Đình: Khôngbằng nghe chút bài giảng
Lâm Vũ Hách: Chân cậu sao rồi? Đi được không?
Hướng Biên Đình: Có thể động không thể đi
Lâm Vũ Hách: Khôngđi được tí nào luôn á?
Hướng Biên Đình: Tớnhảy được
Lâm Vũ Hách: Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Ởnhà một mình có được không?
Hướng Biên Đình chậm rãi đánh ra bốn chữ: Có thầyHạ nha
Lâm Vũ Hách: [ngón tay cái] đáng tin cậy
Lâm Vũ Hách: Cậu là quen biết anh ấy từ trước à?
Hướng Biên Đình: ?
Lâm Vũ Hách: Thầy Hạ đó, có phải cậu biết anh ấy từ trước rồi không
Hướng Biên Đình: Hồi trước tớ đâu có ở đây, lúckhai giảng mới làm quen.
Hướng Biên Đình: Sao tự nhiên hỏi vậy?
Lâm Vũ Hách: Cậukhông cảm thấy anh ấy đối với cậuđặc biệt tốt sao
Hướng Biên Đình chợt khựng lại ngón tay trên màn hình.
Ngay cả Lâm Vũ Hách cũng cảm thấy vậy sao?
Vậy có phải là, không phải chỉ mình cậu suy nghĩ nhiều?
Hướng Biên Đình: Anh ấybình thường cũng tốt mà
Lâm Vũ Hách: Tớ nói là đặc biệt tốt ấy, trọng điểm là “đặc biệt”
Lâm Vũ Hách: Cậuxác định anh ấy đối vớinhững người khác cũng vậy à?
Hướng Biên Đình không muốn bàn tán về Hạ Tuyên ở trước mặt người khác, cậu chỉ trả lời lại câu “Hai tụi tớ hợp ý”, rồi nói sang đề tài khác với Lâm Vũ Hách.
Hạ Tuyên về nhà tắm rửa, úc vọng không thể tiêu tan cũng được giải quyết trong lúc tắm, nhưng vẫn chưa giải quyết xong, nằm trên giường lại nhớ đến hương vị trên người Hướng Biên Đình.
Lần này không muốn đi WC, trực tiếp làm ở trên giường, híp mắt, luồn tay xuống chăn, điện thoại vang lên cũng không nhận, mãi đến khi nó vang lên lần nữa hắn mới duỗi tay nhận lấy, một cái tay khác vẫn không dừng.
Gọi điện thoại tới là người quen, một vị khách hàng cũ, cũng là bạn của hắn.
Hạ Tuyên bắc máy, nhưng không nói chuyện, đặt điện thoại ở bên tai.
“Còn tưởng mày ngủ rồi.” Đầu kia điện thoại, Lý Vân Mục nói.
Hạ Tuyên thầm nghĩ, mày nghĩ tao ngủ rồi mà còn gọi hai cuộc tới, không có mắt sao?
Thôi, tính thằng này trước giờ đã vậy.
Hạ Tuyên không sợ người khác biết hắn hiện tại đang làm gì, nhưng cũng rất phiền có người gọi điện thoại tới vào lúc này, hắn cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
Vẻ thiếu kiên nhẫn trong lời nói quá rõ ràng, còn xen lẫn tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Đều là đàn ông, sao có thể không nghe hiểu thanh âm này không thích hợp chứ.
“Tao không có quấy rầy cái gì đấy chứ……” Lý Vân Mục hỏi đến chần chờ.
Hạ Tuyên lười phải trả lời: “Có quan trọng không? Không thì cúp.”
Vừa nói một câu là có thể nghe ra hắn thở không ổn, Lý Vân Mục cơ bản đã xác định được chính mình quấy rầy chuyện gì của người ta, hắn bật cười, nói: “Ông chủ Hạ ghê nha, đang làm chuyện ấy ấy mà còn bắc điện thoại của người ta.”
Xem ra là không phải chuyện gì quan trọng, Hạ Tuyên chẳng thèm nói câu nào, trực tiếp cúp máy.
Lúc sắp kết thúc, hắn mở WeChat của Hướng Biên Đình, click mở tin nhắn bằng giọng nói mà cậu từng gửi cho hắn, mở nghe từng cái một, nghe giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên, nhắm mắt thu công.
Xong việc rồi, Hạ Tuyên lại vào phòng tắm, tắm xong mới quay lại phòng ngủ cầm điện thoại kiểm tra, Lý Vân Mục tìm hắn không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn xăm mình. Hắn trả lời tin nhắn xong thì chợt nhận được chuyển khoản từ Hướng Biên Đình, kèm theo là tin nhắn.
Hướng Biên Đình: ThầyHạ, hôm nay làmphiền anh quá, đây là phầnđăng ký làm kiểm tra hôm nay, vớitiền mua thuốc.
Hạ Tuyên: Không cần đâu
Hướng Biên Đình: Cần ạ
Hạ Tuyên biết nếu bây giờ hắn không nhận, lúc sau Hướng Biên Đình cũng sẽ nghĩ cách khác để trả lại tiền cho hắn, nên đành nhận lấy.
Vì hai tin nhắn mà Hướng Biên Đình gửi tới, Hạ Tuyên trong lòng lại ngứa, mới tắm xong suýt thì phải tắm lại. Hắn rất muốn trực tiếp gọi điện cho Hướng Biên Đình để tiếp tục chuyện vừa rồi, ở trong điện thoại nói với cậu rằng hắn đang làm gì, vì ai mà phải như thế. Hắn nhắm mắt lại, ném điện thoại sang bên, nghĩ thầm mình thật đúng là cầm thú.
Hướng Biên Đình nằm trên giường một lát lại xốc chăn xuống giường, cậu nâng chân phải thử nhảy, có thể nhảy được, nhưng hơi cố sức. Cậu cầm lấy điện thoại trên giường, đỡ tường, nhảy ra phòng ngủ.
Phòng ngủ lớn mà phòng khách cũng lớn, Hướng Biên Đình đã nhảy rất chậm rồi, nhưng lúc nhảy đến chỗ sô pha cũng phải thở hổn hển. Cậu ngồi xuống hoãn lại chốc lát, cầm bó hoa hướng dương trên bàn trà ngắm nghía
Nếu để qua đêm nó sẽ héo mất.
Hướng Biên Đình nhắn tin WeChat cho Hạ quản gia, hỏi ông ấy trong nhà cậu có bình hoa không.
Chú Hạ: Có, nằm ở tầng thứ ba trong chiếc tủ thứ hai dựa gần cửa chỗhuyền quan ấy.
Chú Hạ: Sao thế?
Hướng Biên Đình: Không có gì ạ, cháutìm bình hoa đểcắm hoa.
Hồi trước ở nhà, Hướng Biên Đình cũng không có phương diện nhàn tình nhã trí thế này, cho nên lúc Hạ quản gia đưa cậu đến đây cũng không trang trí bình hoa trong nhà.
Chú Hạ: Về sau có cần giúp cậu đặt hoa không?
Hướng Biên Đình: Đặt hoa cho cháu làm gì?
Hướng Biên Đình giây sau liền phản ứng lại, trả lời: Hoa nàylà người khác tặng cháu, không phải cháu tựmua, cháunào có kiểusinh hoạt tình thú ấy.
Chỉ mỗi chuyện thay nước cho hoa thôi cậu cũng ngại phiền.
Hướng Biên Đình nhảy lò cò tới huyền quan, tìm được một cái bình hoa xinh đẹp thích hợp, lại ôm bình hoa nhảy lò cò trở về phòng khách.
Cậu mở bó hoa ra, tách từng nhánh hoa hướng dương, học theo hướng dẫn trên mạng cắt tỉa cuối nhánh một chút, sau đó cắm vào bình.
Cậu từ huyền quan nhảy tới phòng khách, lại từ phòng khách nhảy vào phòng bếp, cứ nhảy tới nhảy lui, so với chạy 3000 mét còn tốn sức hơn nhiều. Chân trái đã sắp biến thành chân kỳ lân luôn.
Hướng Biên Đình rót chút nước vào bình, nãy giờ cậu nhảy nhiều như vậy cũng chưa gặp chuyện gì, nhưng lúc vào phòng bếp lại ngựa mất móng trước, nước trên bình hoa nhỏ giọt xuống sàn, lúc cậu nhảy lò cò xoay người lại thì dẫm phải trượt chân, cuối cùng vẫn là bị ngã. Cũng may bảo vệ được bình hoa, nhưng đầu gối lại bị đập trúng, có chút đau.
Hướng Biên Đình đẩy bình hoa sang bên, tay chống lấy chiếc ghế gần đó để đứng dậy. Cậu lấy cây lau nhà lau sạch vệt nước trên sàn, lại cầm lấy bình hoa, cực kỳ cẩn thận nhảy ra phòng bếp.
Cả một đêm, Hướng Biên Đình đều không thể ngủ ngon, mắt cá chân vừa sưng vừa nóng lại vừa đau, đầu gối cũng hơi đau. Nằm trên giường luôn nửa mộng nửa tỉnh, thế nên sáng sớm tỉnh lại cũng không biết tối qua rốt cuộc cậu có ngủ không.
Cậu dậy rất sớm, mí mắt hơi bị phù, lại khô rát. Dậy rồi liền thử giật giật chân phải, cảm giác không đỡ hơn hôm qua bao nhiêu, chắc là do tối qua nhảy tới nhảy lui nhiều quá.
Cậu cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện ra tin nhắn của Hạ Tuyên, gửi tới tối hôm qua hơn một giờ khuya.
Hạ Tuyên: Dậy rồi thì cho tôi biết.
Hướng Biên Đình đúng sự thật báo cáo: Tôi dậy rồi.
Lúc này mới 7 giờ, hẳn là Hạ Tuyên vẫn chưa tỉnh.
Hướng Biên Đình xốc chăn lên muốn xuống giường, nhưng ngồi ở mép giường lại thoáng do dự, mắt cá chân rõ ràng sưng to hơn hôm qua, cậu không dám nhảy lung tung nữa, nhưng bây giờ cậu rất muốn đi WC
Điện thoại vang lên một tiếng, cậu quay đầu lại nhìn.
Hạ Tuyên: Dậy sớm vậy?
Hướng Biên Đình: Buổi tối ngủ không được, tỉnh rồingủ không được.
Hạ Tuyên: Tôi sang đó.
Không lâu sau, cậu liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, sau đó điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
Hạ Tuyên: Tôi trực tiếp vào nhé.
Mặt sau lại nhắn thêm một câu: Được chứ?
Hướng Biên Đình trả lời: Được ạ.
Hạ Tuyên trực tiếp ấn mật mã cửa đi vào.
Hướng Biên Đình cầm điện thoại làm gương kiểm tra mặt mình, chải vuốt đầu tóc hơi rối lại cho gọn, chỉnh sửa vạt áo, ngay sau đó cậu liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu buông điện thoại, khẽ hắng giọng, nói: “Mời vào.”
Hạ Tuyên mở cửa bước vào, Hướng Biên Đình không biết phải nói gì, đành phải nói câu ‘chào buổi sáng’. Cả đêm ngủ không ngon, cổ họng khô khốc, giọng nói cũng khàn khàn.
Cậu không ngờ Hạ Tuyên dậy sớm đến vậy, càng không ngờ rằng hắn sẽ đến đây sáng nay.
“Chào buổi sáng.” Hạ Tuyên đáp lại một câu, đi tới kiểm tra chân của cậu trước, khẽ nhíu mày:“Sao lại sưng to hơn hôm qua vậy.”
Hướng Biên Đình nhấp môi, không trả lời.
“Muốn rửa mặt không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Hướng Biên Đình rối rắm một tẹo, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi WC.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, trực tiếp bế cậu lên.
Hướng Biên Đình vẫn còn mặc cái áo ngủ tối hôm qua, lần này đã chỉnh lại vạt áo thật kỹ, cuối cùng cũng không bị lộ quần nhỏ nữa.
Lúc bế Hướng Biên Đình lên, Hạ Tuyên mới nhìn thấy vết bầm trên đầu gối của cậu.
“Đầu gối sao lại thế này?”
“Tối qua không cẩn thận bị ngã.”
“Không phải bảo cậu có việc thì gọi điện cho tôi sao.”
Hướng Biên Đình không nói gì.
Bây giờ, Hạ Tuyên mới biết tại sao mắt cá chân của Hướng Biên Đình lại sưng nhiều như vậy.
“Tối nay tôi sẽ ở lại.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình lập tức sửng sốt.
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu: “Thế nào?”
Trầm mặc vài giây, Hướng Biên Đình gật gật đầu.
Trên cằm Hạ Tuyên có mùi kem cạo râu, mùi hương tươi mát, nhàn nhạt, cũng rất cám dỗ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");