Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh
  3. Chương 50
Trước /102 Sau

Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa rồi đứng nhìn từ xa, Giang Lâm đã cảm thấy Hạ Tuyên giống như người lai, lúc này nhìn gần, thật đúng là vậy. Hơn nữa, khách quan đánh giá thì trông cực kỳ soái.

Chân của Hướng Biên Đình đã không còn sưng như lúc sáng, Hạ Tuyên đặt túi chườm lạnh lên mắt cá chân cậu.

Tầm mắt Giang Lâm từ trên tay Hạ Tuyên chuyển sang mặt Hướng Biên Đình, nghĩ thầm, thằng nhóc này còn bình tĩnh ghê nhỉ. Nhưng nhóc này từ nhỏ đã vậy, vui giận không hiện ra mặt, nếu không phải hắn quá hiểu biết thằng em họ này của hắn, có khi lại không đoán được tâm tư của cậu ấy.

Hạ Tuyên không nói chuyện, chườm lạnh cho Hướng Biên Đình xong liền đi ra ngoài, trông khá lạnh lùng. Giang Lâm nhìn bóng lưng hắn rời đi, cứ cảm thấy rất không thích hợp.

Trước đó, Hướng Biên Đình ở trong điện thoại nói với hắn là có hàng xóm giúp đỡ, hắn cứ nghĩ đó là kiểu giúp đỡ chút việc vặt này kia, nhưng mới rồi là chuyện gì đây? Hàng xóm nhà ai lại giúp đỡ đến mức này?

Còn thằng nhóc Hướng Biên Đình này nữa, lại dám chơi song tiêu với hắn.

Giang Lâm đi đến bên giường, đưa ngón tay chọc chọc lên túi chườm lạnh: “Anh xốc chăn của cậu lên cậu liền nói anh, còn người ta xốc chăn lên đụng vào chân cậu, cậu lại không thấy ngại chút nào ha.”

Hướng Biên Đình cười cười: “Tình huống của hai người không giống nhau mà.”

“Ờ, anh sao so được với hắn.” Giang Lâm rũ mắt nhìn túi chườm trên chân Hướng Biên Đình, đại não vẫn đang vận chuyển cao độ, hắn tặc lưỡi, đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: “Cậu rốt cuộc hiểu biết hàng xóm của cậu bao nhiêu?”

Hướng Biên Đình nhìn hắn: “Không phải bảo không nói chuyện này sao.”

Giang Lâm ngồi xuống mép giường, quay đầu nhìn cậu: “Không nói chuyện hai đứa, giúp cậu phân tích tình huống đi.”

Hướng Biên Đình nhìn hắn không nói gì, chờ hắn nói tiếp.

“Hắn độc thân?”

“Uhm.”

“Sống một mình?”

“Uhm.”

Giang Lâm trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Cậu xác định là cậu đơn phương có cảm tình với hắn?”

Hướng Biên Đình nghe hiểu lời Giang Lâm có ý gì.

Ngay cả Lâm Vũ Hách cũng có thể nhận ra Hạ Tuyên đối với cậu đặc biệt tốt, chẳng lẽ cậu lại không cảm giác được sao. Thật ra, cậu cũng muốn tiến thêm một bước, nhưng chỉ vì bản thân lý trí, thậm chí là quá mức lý trí, cái gì cũng muốn tìm hiểu kỹ càng, muốn được xác nhận rõ ràng, mới bằng lòng tiến lên, nhưng cuối cùng lại khiến bản thân càng ngày càng trở nên bị động.

Tính ra thì, cũng không có nhiều lý trí lắm, chứ nếu quá lý trí như vậy cậu đã không nhiều lần khó dằn nỗi lòng đến thế.

Lần đầu tiên cậu thích một người, thích đến tay chân vụng về, cũng có chút cẩn thận.

Điện thoại của Giang Lâm vang lên, hắn đi đến bên cửa sổ nhận cuộc gọi. Hôm nay hắn vốn định mang Hướng Biên Đình ra ngoài ăn cơm, nhưng chân Hướng Biên Đình bị đau không đi được, nên hắn cũng không từ chối bữa tiệc bên chỗ bạn hắn, lúc này đám bạn hắn đã đến gần đủ, có người gọi điện thoại tới giục hắn.

“Sao giờ mày chưa đến.”

“Không vội, tao đến ngay ấy mà.”

“Phạt rượu?” Giang Lâm cười nói: “Đến muộn hẵng phạt.”

“Yên tâm, chắc chắn sẽ không để tụi bây có cơ hội phạt tao.”

Giang Lâm cúp điện thoại, đi tới nói với Hướng Biên Đình: “Anh nói nghiêm túc đấy, hàng xóm này của cậu, cũng không bình thường đâu.”

Hướng Biên Đình cười cười, tự mình trêu chọc: “Vậy trong phòng này không ai là bình thường hết.”

Giang Lâm cũng không muốn nhiều lời, hắn cười nhạo một tiếng: “Tự cậu suy nghĩ đi, anh không hỏi nhiều nữa.”

Giang Lâm vốn định đặt cơm cho Hướng Biên Đình, nhưng vừa nãy thấy Hạ Tuyên xách theo đồ ăn bước vào liền biết không cần thiết.

Hàng xóm nhà ai lại quản cả nấu cơm.

Chắc chắn là không bình thường.

“Cậu hiểu rõ bản thân suy nghĩ thế nào là được.” Giang Lâm xoa tóc Hướng Biên Đình một phen: “Chuyện tình cảm kị nhất là mơ màng hồ đồ, dù sao thì cậu thấy vui là được. Thôi, không nói nữa, anh còn cái bữa tiệc phải đi, đi trước đây. Cậu nghỉ cho khoẻ đi, mấy ngày nay chú ý chút, có việc thì đi tìm hàng xóm.”

“Anh đúng là không khách sáo hơn cả em.”

“Cậu lại không muốn thuê giúp việc, nếu không anh đã tìm giúp việc cho cậu rồi.”

“Thôi ạ.”

Giang Lâm chọc chọc ngón tay lên trán cậu: “Anh còn không biết cậu nghĩ gì sao.”

Lúc Giang Lâm đi ra ngoài, Hạ Tuyên vẫn còn đứng trong bếp bận việc, hắn nhìn thấy trên bàn trà phòng khách có thả một cái túi giấy, bên trong toàn là sách, cái này là của vị hàng xóm kia mang vào lúc nãy, nhìn chữ trên bìa sách, hắn nghĩ chắc là sách giáo khoa của Hướng Biên Đình.

Giang Lâm vốn dĩ không mấy yên tâm để Hướng Biên Đình ở nhà một mình, bây giờ lại cảm giác bản thân đã lo lắng dư thừa.

Nghe được tiếng bước chân, Hạ Tuyên quay đầu lại nhìn, Giang Lâm cùng hắn cách không nhìn nhau, thầm nghĩ, nhan giá trị này đúng là có sức hút thật.

“Tôi đi trước.” Giang Lâm cùng Hạ Tuyên chào hỏi.

Hạ Tuyên hơi gật đầu, lãnh đạm lại không mất lễ phép.

Giang Lâm cười khẽ trong lòng.

Không ngờ thằng nhóc Hướng Biên Đình lại thích kiểu này, trông khó gặm thật.

Giang Lâm nhìn mâm thức ăn trên bàn bếp, nhướng mày nói: “Cậu còn giúp nó nấu cơm tối sao?”

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, thái độ không thể nói là lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng có cảm xúc gì.

“Quan hệ giữa cậu và Hướng Biên Đình cũng khá tốt đấy nhỉ? Tôi cũng chưa giúp nó làm cơm lần nào.”

“Thuận tay thôi.” Hạ Tuyên nói.

“Thuận sao?” Giang Lâm cười cười: “Tôi thấy phiền toái đấy.”

Hạ Tuyên nhìn Giang Lâm không đáp.

Hai câu này hẳn là không phải tùy tiện nói, người này đang thử hắn.

Qua vài giây, Hạ Tuyên trả lời: “Không phiền toái.”

Giang Lâm thật đúng là đang thử Hạ Tuyên, hắn cũng biết thử như vậy cũng chẳng làm được gì, cũng không thể nói thẳng thừng ra được, chỉ có thể đủ ý thì dừng. Hơn nữa, hắn cũng không muốn can thiệp đến chuyện này quá nhiều, cứ tùy Hướng Biên Đình thôi vậy.

Giang Lâm phải đi gấp, không trò chuyện với Hạ Tuyên nữa.

“Tôi còn có việc, đi trước.” Giang Lâm nhìn về phía phòng ngủ: “Nó thì đành phiền cậu chăm sóc một chút.”

Hạ Tuyên hơi gật đầu: “Được.”

Sau khi Giang Lâm rời đi, Hướng Biên Đình liền nằm trên giường thẫn thờ, không biết qua bao lâu, cậu dần dần mơ màng chập chờn, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh cứ luôn nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tuyên.

Một giọng nói trầm thấp quen thuộc đánh thức cậu, cậu mở mắt ra, nhìn thấy bóng hình trong mơ.

Túi chườm lạnh trên chân đã bị lấy xuống, Hướng Biên Đình vẫn còn mơ màng, hai mắt nửa nhắm, Hạ Tuyên cúi người xuống, đến gần trước mắt cậu, thấp giọng nói: “Lát nữa hẵng ngủ tiếp, cơm sắp nguội rồi.”

Hạ Tuyên chờ Hướng Biên Đình hoãn một lát, mới xốc chăn lên bế cậu rời khỏi giường.

Hơi thở của Hạ Tuyên gần trong gang tấc, Hướng Biên Đình không khống chế được nhịp đập trái tim mình.

Trong lòng có một giọng nói đang nói với cậu rằng, không cần phải lý trí như vậy, cũng không cần phải cẩn thận đến thế.

Cũng không phải giải đề toán, chẳng lẽ cậu cần phải suy nghĩ từng bước một mới hạ bút sao?

Hướng Biên Đình vươn hai tay ôm lấy cổ Hạ Tuyên, vô thức vùi đầu bên cổ hắn, cậu vừa mới tỉnh ngủ, trên người vẫn ấm áp.

Hơi thở ấm áp như có như không lướt qua bên cổ, Hạ Tuyên rũ mắt nhìn chàng trai nằm trong lòng hắn.

Hắn bế Hướng Biên Đình tới lui nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy sự thân mật trong hành động của Hướng Biên Đình.

Vẫn còn ngủ mơ sao?

Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình đến nhà ăn, xới cho cậu chén cơm, nói: “Tôi đi về tắm rửa một chút.”

“Anh không ăn cơm trước sao?” Giọng nói của Hướng Biên Đình có chút khàn khàn.

“Tôi ăn rồi.”

Hướng Biên Đình sửng sốt: “Tôi ngủ lâu vậy sao?”

Hai mươi phút trước, Hạ Tuyên có đến phòng ngủ, nhìn thấy Hướng Biên Đình ngủ ngon quá nên không đánh thức cậu. Một mình hắn ăn trước cơm, ăn xong rồi Hướng Biên Đình vẫn chưa tỉnh, cứ ngủ như vậy nữa chắc ngủ luôn đến sáng mai mất, hắn đành gọi Hướng Biên Đình dậy.

“Cũng không lâu.” Hạ Tuyên vừa nói vừa đi đến cửa.

Hắn vừa mới mở cửa ra, Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi một câu: “Thầy Hạ, lát nữa anh có quay lại không?”

Hạ Tuyên đáp tay lên then cửa, quay đầu nhìn cậu.

Hướng Biên Đình hỏi xong mới ý thức được cậu này hỏi rất dư thừa.

Dư thừa thì dư thừa đi, dù sao bốn chữ ‘cẩn thận lý trí’ viết trên trán tiểu nhân nhi trong lòng cậu đã bị đá qua một bên rồi.

Hạ Tuyên nhìn chằm chằm Hướng Biên Đình một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Cậu muốn tôi quay lại hay là không quay lại?”

Hướng Biên Đình khẽ nhấp môi, thấp giọng nói: “Muốn anh quay lại.”

Hướng Biên Đình nói câu đó xong liền cúi đầu ăn cơm, ăn mà vành tai đỏ bừng.

Hạ Tuyên đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hạ Tuyên tắm rửa xong liền quay lại, tóc vẫn còn ướt, hắn tắm rất nhanh, lúc bước vào Hướng Biên Đình cũng vừa mới ăn xong, đang định thu dọn chén đũa.

“Để đấy, tôi dọn cho.” Hạ Tuyên đi tới, hỏi cậu: “Có muốn tắm không?”

“Hôm nay không tắm, nằm một ngày cũng không ra mồ hôi.”

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, lại hỏi: “Về phòng ngủ nằm hay là đi phòng khách?”

“Tôi muốn tới thư phòng lấy mấy quyển sách.”

Hạ Tuyên vừa mới tắm rửa xong, trên người mang theo hương sữa tắm thoang thoảng, lúc hắn khom lưng bế Hướng Biên Đình lên, sợi tóc ướt trên trán hơi hơi đong đưa, bọt nước treo trên ngọn tóc nhẹ nhàng rơi xuống, nhỏ lên vai Hướng Biên Đình.

Tầm mắt Hướng Biên Đình hơi hướng về phía trước, nhìn chằm chằm sườn mặt Hạ Tuyên. Chú ý tới tầm mắt của cậu, Hạ Tuyên rũ mắt nhìn.

“Hướng Biên Đình.” Hạ Tuyên bỗng nhiên gọi tên cậu.

Hướng Biên Đình nháy nháy mắt: “Hả?”

Hạ Tuyên nhìn chằm chằm cậu một hồi, không nói gì, cất bước đi về phía thư phòng.

Hạ Tuyên ôm Hướng Biên Đình vào thư phòng, nhìn đến hoa hướng dương đặt trên bàn, hắn bỗng nhiên dừng lại bước chân, đứng tại chỗ hồi lâu.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn hắn.

Hạ Tuyên khẽ híp mắt lại, bỗng nhiên ôm Hướng Biên Đình đi đến trước bàn, trực tiếp bế cậu đặt lên mặt bàn.

Hướng Biên Đình tức thì hoảng hốt, chống tay lên mặt bàn, ngồi trên bàn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên xốc ống quần của cậu lên, trực tiếp vén ống quần to rộng lên tới đầu gối để lộ toàn bộ cẳng chân, vết bầm trên đầu gối do tối qua bị ngã cũng xuất hiện.

Vết bầm vẫn chưa tiêu hết, có chút tím tái, Hạ Tuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn lên vết bầm ấy, nhìn thẳng vào mắt Hướng Biên Đình: “Hoa hướng dương là tự cậu cắm vào bình?”

Hướng Biên Đình gật gật đầu.

“Tối qua làm?”

Cậu lại gật gật đầu.

Hạ Tuyên rũ mắt nhìn đầu gối của cậu, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết bầm: “Có phải tối qua làm cái này nên mới bị té không?”

“…… Uhm.”

Hạ Tuyên không khỏi nhíu mày.

Là do hắn trước đó không đủ mẫn cảm sao?

Không, hẳn là quá tự đại, cho nên mới đi nhầm bước.

“Thì ra bó hoa nằm ở chỗ này.” Hạ Tuyên vuốt ve đầu gối Hướng Biên Đình: “Tôi cứ nghĩ cậu đã vứt nó rồi.”

“Sao có thể……”

Ngữ điệu và nét mặt của Hướng Biên Đình đều biểu lộ rằng cậu rất để ý đến bó hoa ấy.

Hạ Tuyên tiến đến bên tai Hướng Biên Đình, vừa nhẹ nhàng vỗ về đầu gối cậu, vừa thấp giọng nói: “Có một số việc tôi cần xác nhận một chút.”

“Trước đó, tôi làm những chuyện không đúng mực, nói những lời không đúng mực với em, rốt cuộc là em không ngại hay là không thèm để ý?” Giọng của Hạ Tuyên khàn khàn: “Tôi thích em, lòng em hiểu rõ không?”

Hướng Biên Đình không có trả lời ngay, nhưng có thể thấy vành tai rõ ràng đã ửng đỏ.

Trong lòng Hạ Tuyên đã có đáp án, hắn nghiêng mặt, hôn nhẹ lên vành tai Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình chợt ngừng thở, cả người hơi căng thẳng, vành tai như muốn cháy bỏng.

Hạ Tuyên khẽ nâng cằm cậu, nhìn chằm chằm vào môi cậu, nói: “Anh muốn hôn nơi này.”

Trong đầu Hướng Biên Đình hoàn toàn trống rỗng, cậu nhìn chằm chằm Hạ Tuyên vài giây, bỗng nhiên thò lại gần, khẽ chạm lên môi hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /102 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phán Quan

Copyright © 2022 - MTruyện.net