Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bàn cát bị một đá đạp đổ, cát mịn sỏi vụn cùng những lá cờ nhỏ rơi vãi đầy trên mặt đất.
“Ai nhặt được, nhặt được nó ở chỗ nào!”
Tên tiểu tốt bị kéo cổ áo lôi lên, đối diện với mẻ mặt dữ tợn của Thẩm Chiếu Độ, hắn ta sợ tới mức nói năng loạn xạ: “Dạ, dạ là tiểu nhân nhặt được, ở chỗ bãi cỏ khô lớn chúng ta đi ngang qua trước đó, toàn bộ người trong đoàn chúng ta đều nhìn thấy.”
Bàn tay nắm cổ áo nổi đầy gân xanh, trước mắt Thẩm Chiếu Độ không phải gương mặt hoảng loạn của binh lính mà là cây trẫm gãy kia, còn có gương mặt dịu dàng đầy ý an ủi hắn của Thẩm Nghê trước khi hắn rời đi.
Cây trâm ngọc này là hắn nhân lúc Thẩm Nghê thoáng chợp mắt len lén cài lên cho nàng, hắn không thể nào nhận nhầm được.
“Cái hộp không thể tự nhiên xuất hiện, các ngươi nhìn mà không thấy khả nghi sao! Sao không tản người ra đi tìm hả!” Hắn thô bạo đẩy tên tiểu tốt ra, “Có phải đợi cho kẻ địch chạy đến trước mặt đâm cho ngươi một nhát ngươi mới biết phản kích không!”
Tên tiểu tốt trực tiếp bị đẩy văng ra khỏi doanh trướng, suýt chút nữa ngã ngào vào Mạnh Phương đang vén màn lên đi vào.
Mạnh Phương quen biết Thẩm Chiếu Độ từ khi hai người còn chưa thành danh, nhìn thấy hắn trong tình huống thiên quân vạn mã vây hãm thành mà vẫn bình tĩnh đối diện, hắn ta đã biết Thẩm Chiếu Độ tuy trẻ tuổi nhưng hắn còn điềm tĩnh hơn rất nhiều lão tướng.
Chuyện có thể khiến cho hắn nổi trận lôi đình như vậy nhất định là chuyện không đơn giản.
Mạnh Phương nhìn bàn cát lật ngược và bàn tay đang nhỏ máu của Thẩm Chiếu Độ, hắn ta nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thẩm Chiếu Độ cố gắng hết sức đè nén nhung nham sắp phun trào, nhìn về phía tấm giấy niêm phong bị xé xách ở trên bàn kia: “Có người lợi dụng phu nhân của ta để khiêu khích uy hiếp ta.”
Mạnh Phương giật mình, đầu tiên là ngạc nhiên vì từ khi nào Thẩm Chiếu Độ có phu nhân, thứ hai là bất ngờ là hành tung cả đoạn đường này bọn họ đều biến hóa khôn lường, vậy mà vẫn có người có thể theo dõi bọn họ đến nơi này?”
“Ngươi có đối tượng hoài nghi không?”
Thẩm Chiếu Độ không nói gì.
Tiêu Loan và Thẩm Họa là người có hiềm nghi lớn nhất, nhưng Tiêu Loan rất coi trọng trận chiến lần này, cho dù muốn ra tay với Thẩm Nghê, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiêu khích hắn như vậy.
Mà Thẩm Họa chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu như không có sự đồng ý của Tiêu Loan, nàng ta không làm được trò trống gì cả.
Huống chi bây giờ Thẩm Nghê đã rời khỏi kinh thành từ lâu, có Thẩm Chính Vinh che chở, sao nàng có thể xảy ra chuyện được?
Hắn siết chặt nắm đấm, đầu nhọn gãy đoạn của cây trâm đâm vào lòng bàn tay hắn, đâm xuyên qua vết chai dày đặc, khiến hắn cảm nhận được nỗi đau.
Hắn chỉ hận bản thân không thể mọc ra một đôi cánh rộng lớn mạnh mẽ như chim ưng, không thể vượt qua phong ba bão táp bay về bên cạnh Thẩm Nghê, bảo vệ nàng chu toàn.
“Mạnh Phương.”
Mạnh Phương nghe thấy giọng Thẩm Chiếu Độ bỗng trầm xuống, hắn tay chắp tay lại: “Có ty chức.”
“Trong ba nghìn người của chúng ta chắc chắn có một tên nội gián vẫn luôn đi theo cả đoạn đường. Trước khi vào thành, ngươi nhất định phải bắt được tên này. Chỉ cần một ngày chưa bắt được, cho dù tình hình tiền tuyến có căng thẳng đến đâu cũng phải án binh bất động. Ai làm trái lệnh…”
Hắn dừng lại trong giây lát, lửa giận trong mắt ngút trời: “Giết không tha…”
Có thể lấy được trâm ngọc của Thẩm Nghê, lại còn có thể âm thầm đặt chiếc trâm ngọc này vào trong phạm vi thế lực của hắn, người này nếu không phải có bản lĩnh thông thiên thì cũng là nhân vật có thể một tay che trời.
Đối với người như vậy, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Sau khi Mạnh Phương nhận lệnh, Thẩm Chiếu Độ xoay người nhìn về phía Chỉ huy sứ Lũng Châu đứng ở một bên, người đó lập tức ôm quyền: “Mạt tướng nhất định cũng sẽ đợi ở trong doanh trại.”
Thẩm Chiếu Độ lắc đầu, đưa tờ giấy niêm phong cho hắn ta: “Ngươi thử nhìn xem có nhận ra bút tích này không.”
Liễu chỉ huy sứ sửng sốt một chút, lập tức tiến lấy nhận lấy tờ giấy mỏng bị xé rách.
“Vết mực không còn mới, chắc chắn người đó không phải đến đây rồi mới viết.” Liễu chỉ huy sứ ngẩng đầu nhìn Thẩm Chiếu Độ một cái, thấy hắn không lên tiếng phản bác thì lại nói tiếp: “Mạt tướng ngu dốt, không am hiểu thư tháp, chỉ nhìn ra được bút pháp của người này mạnh mẽ ác liệt, mặc dù cố ý ẩn mình, nhưng…”
“Quen mắt sao?”
Bị Thẩm Chiếu Độ cắt ngang, Liễu chỉ huy sứ lại nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó lắc đầu: “Thứ cho mạt tướng thiển cận, ta chưa bao giờ thấy trong quân đội của Lũng Châu có người nào tài nghệ như vậy.”
Liễu chỉ huy sứ nghĩ đến tên tiểu tốt vừa rồi bị đẩy ra ngoài doanh trước, ông ta nuốt nước bọt một cái, sợ câu trả lời vô dụng của mình sẽ chọc giận vị Đô đốc tâm tình bất định này.
Nhưng Thẩm Chiếu Độ không tức giận, chỉ rút lại tờ giấy vụn trên tay ông ta.
“Bệ hạ từng nói với ta, trong tay phe địch có rất nhiều thủ hạ mang khuôn mặt người Trung Nguyên, tên nội gián này rất có khả năng đã bị xúi giục từ khi ở kinh thành, cho nên bất kể có thân quen đến mức nào, khi các ngươi lục soát truy tìm kết luận tuyệt đối không thể lấy giao tình ra làm tiêu chuẩn.”
Mạnh Phương và Liễu chỉ huy sứ đồng thời ôm quyền đáp, “Vâng.”
“Vậy… Còn ngài thì sao?”
“Ta ư?” Thẩm Chiếu Độ lấy ba tấm lệnh bài từ trong vạt áo ra, không chút do dự ném vào trong ngực Mạnh Phương, “Từ giây phút này trở đi, bất kể là ba nghìn tướng sĩ của Tam đại doanh, hay là hai mươi vạn tinh binh ở biên giới, đều do Binh bộ thượng thư Mạnh Phương thống lĩnh điều động, trận chiến ở Mạc Bắc nhất định phải nghe theo Mạnh Phương chỉ huynh, thấy lệnh bài như thấy bệ hạ.”
Mạnh Phương chấn động, lệnh bài trong ngực như nặng ngàn cân, rơi xuống khiến hắn ta không khỏi cau mày.
“Ngươi mới là Đô đốc thống lĩnh binh mã trong thiên hạ này, là vị tướng quân có thể khiến cho đám man di nghe thấy tên phải khiếp sợ, ta là cái thứ gì chứ, đã như vậy thứ lỗi cho ta không thể tuân theo!” Mạnh Phương thấy hắn buộc chặt hộp gõ trong ngực, nghiêm nghị đeo kiếm vàng lên, trong đầu hắn ta nảy ra một suy nghĩ hoang đường, vội vàng ngăn lại trước màn trướng.
“Ngươi muốn đi đâu?” Mạnh Phương cao giọng quát, “ Mạc Bắc không thể không có ngươi, ngươi định đặt bách tính trăm họ Mạc Bắc và bệ hạ ở đâu!”
“Nàng ấy càng không thể không có ta.” Thẩm Chiếu Độ nhìn chằm chằm Mạnh Phương vừa tức giận vừa sợ hãi trước mắt, tay đặt trên chuôi kiếm, tua rua kiếm màu xanh da trời đung đưa không ngừng.
Hắn thấy Mạnh Phương vẫn không có ý định nhường đường, kiên nhẫn đã hao mòn, rút kiếm ra trầm giọng tức giận gầm lên: “Tránh ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng giết!”