Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Sưu!" Một hòn đá bay qua, chuẩn xác bắn hạ một con chim sẻ.
Triệu Trường Hà sải bước tiến lên kiểm tra, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Nhạc Hồng Linh tới, bổ sung tất cả khuyết điểm xuất thân từ đạo phỉ sơn trại như hắn, thật sự là cho hắn một vạn áp trại phu nhân hắn cũng không đổi.
Trên lý thuyết nội công luyện tốt, năng lực nghe nhìn rất mạnh, cái gọi là thính thanh phân biệt vị trí cùng loại viễn trình giết địch này đều có thể tự mình mò mẫm để vận dụng, có người dạy cho chính là hoàn toàn khác biệt.
Ám khí không chỉ là sức mạnh cùng chính xác, kỹ xảo thủ pháp cũng trọng yếu không kém, thậm chí còn có tuyệt học loại ám khí riêng biệt —— Nhạc Hồng Linh dạy chính là tuyệt học của nàng, Lạc Vũ Phi Linh. Tảng đá vung ra ngoài, kình phong gào thét, rời tay là đạt được, Triệu Trường Hà cảm giác súng bắn chim cũng chỉ đến như vậy...
Nhạc Hồng Linh khoanh tay tựa vào bên cạnh cây, đánh giá vết thương của chim sẻ trên mặt đất, rất ngạc nhiên nói: "Không thể tưởng được ngươi chân chính có tài nhất lại là cái này, cơ hồ không cần luyện cũng chuẩn như vậy. -
Triệu Trường Hà cười nói: "Ta từng chơi cung tiễn, chính xác việc này mà nói, vô sự tự thông đi.”
Cung nỏ Đại Hạ đều thuộc về hàng cấm, người đi đường có thể mang đao kiếm lại không được mang cung nỏ, nhưng điều này hiển nhiên không liên quan đến đám sơn phỉ, trong sơn trại các loại cung tiễn tự chế một đống lớn, Nhạc Hồng Linh nghe xong cũng không để ý, gật đầu nói: "Nếu không phải hành tẩu giang hồ bất tiện, kỳ thật mang theo một cái cung trên người so với ném ám khí lợi hại hơn nhiều. -
Trên thực tế Triệu Trường Hà ở trong sơn trại vẫn chưa chơi cung, thời gian học võ của hắn còn ngắn, muốn luyện nhiều đồ, còn chưa có thời gian tiếp xúc cái này. Cung của hắn được luyện là cung hiện đại, hắn là thành viên của câu lạc bộ cung tiễn... Mặc dù khi đó trình độ tương đối rác rưởi, nhưng nói như thế nào cũng là có cơ sở, tiết kiệm quá trình học từ đầu. Hiện tại có nội lực gia trì, mắt sáng nhìn xa, tay cũng ổn định, chuyện nén chính xác kia tự nhiên giống như trong nháy mắt max cấp, ném đâu cơ hồ trúng đấy.
Nghe Nhạc Hồng Linh nói như vậy, Triệu Trường Hà vuốt cằm não bổ một chút, tương lai bên trái hông mình một thanh đao, bên phải bầu rượu, một cái trường cung buộc trên người, trên lưng mang theo hành lý, phía trên hành lý lộ ra túi tên... Đi ra ngoài giống như một giá đỡ vũ khí di động, lúc đấy làm thế nào để hành tẩu a.
Chính xác không có cách nào làm. Đáng tiếc, loại thời đại này, cung tiễn rất dễ sử dụng a...
Bất quá thời điểm cụ thể hẳn là có thể dùng... Triệu Trường Hà vui vẻ chạy tới nhà kho: "Cung tốt nhất trong trại chúng ta là như thế nào?”
Tốt nhất là một cây tam thạch cung, lúc trước Tôn Giáo tập chơi, nhưng ngại phiền toái không mang đi. Hiện giờ huynh đệ thích chơi cung trong trại cũng không có ai kéo được, thủy chung ném ở nơi này, bảo dưỡng còn rất phiền toái... Lão đại, ta xem có phải lấy ra bán tốt hơn không?
Lão Tôn như là cha ruột của ta, bán là bán thế nào! Triệu Trường Hà mừng rỡ: "Cung này ta muốn!”
Nhạc Hồng Linh đi theo phía sau, nhìn Triệu Trường Hà nhanh như chớp đến nhà kho, lại nhanh như chớp đi tới diễn võ trường, lấy mũi tên bên cạnh, hướng về phía mục tiêu bắn.
"Rầm" một tiếng, giống như đánh trống. Mục tiêu lại bị một mũi tên này bắn ra một lỗ thủng thật lớn, ở bên cạnh lảo đảo.
Đám đạo phỉ đang luyện công trên sân đều nhìn choáng váng, đây chính là thực lực của lão đại nhà mình sao?
"Bắn thật sảng khoái! Suýt nữa đã bắn hết ra ngoài! Ôi, mẹ nó... Tê..." (Hình tượng vl)
Nhạc Hồng Linh nắm tay, mặt không chút thay đổi nhìn tên ngốc này xoa bả vai ngồi xổm trên mặt đất: "Hình như ta bị chuột rút..."
"Có thể không chuột rút được sao?" Nhạc Hồng Linh giọng nói lạnh lẽo: "Tối hôm qua ngươi vừa mới cạn kiệt, nghỉ ngơi một đêm miễn cưỡng khôi phục chút khí lực mà thôi, thật cho rằng mình sinh long hoạt hổ cỡ nào? Cư nhiên còn toàn lực bắn một mũi tên, bắn thật sảng khoái có phải hay không? Bây giờ khó chịu rồi?”
Triệu Trường Hà mặt co giật, nằm ở nơi đó bất động: "Ngươi tới, giúp ta xoa chút..."
Một đám cướp ngươi xem ta xem ngươi, lại nhìn Nhạc Hồng Linh.
Ai dám đi lên giúp ngươi xoa a, cướp việc của đại tẩu, không bị đại tẩu đập chết sao?
Triệu Trường Hà tức giận nói: "Các ngươi ai nấy đều nhìn nàng làm gì vậy? Liên quan gì đến nàng... Ôi..."
Mọi người lùi lại.
Cái gì giấm chua a, liếc mắt một cái cũng bị mắng...
Nhạc Hồng Linh nhìn rất buồn cười, đi qua túm lấy cổ áo Triệu Trường Hà kéo lên: "Theo ta trở về, mất mặt xấu hổ.”
Một đám người trơ mắt nhìn một mãnh hổ bị xách về như một con mèo con, tất cả đều mộng... Đại tẩu này khí lực thật lớn a! Cũng chỉ như vậy mới có thể làm Áp Trại phu nhân đúng không?
- Tẩu tử uy vũ! Một lát sau, ầm ầm một mảnh: "Đã sớm có người trị lão đại chúng ta rồi!
" Này, ngươi muốn chết a, lời này bị lão đại nghe thấy, da đều bị lột cho xem."
"Sợ cái gì, ta khen chính là đại tẩu, lão đại dám lên tiếng? Cái gì gọi là Áp Trại ngươi hiểu không? Chính là trại chủ bị đè đến không dám lên tiếng!
“Ngươi hiểu Áp Trại phu nhân."
Thanh âm nhộn nhịp, mơ hồ truyền đến trong phòng trại chủ, Nhạc Hồng Linh mặt không chút thay đổi đem Triệu Trường Hà ném lên giường, mặt không chút thay đổi đưa tay xoa bả vai hắn.
Triệu Trường Hà nằm sấp ở đó, quả nhiên không dám lên tiếng, trộm mắt nhìn biểu tình của Nhạc Hồng Linh, lại cái gì cũng nhìn không ra.
"Nhìn cái gì hả? Ta còn có thể chặt bọn chúng? Chẳng phải càng che càng lộ sao? "Nhạc Hồng Linh đờ đẫn nói: "Dù sao cũng đã chết lặng, thích nói thế nào thì nói, bọn hắn cũng không biết đây là Nhạc Hồng Linh thật, chỉ cần Thôi Nguyên Ung đừng đi ra ngoài nói bậy là được.”
Triệu Trường Hà buồn bực ngẫm lại cũng đúng, đổi lại mình là Nhạc Hồng Linh, còn không phải cũng chỉ có thể lựa chọn giả chết, cầu nguyện vị Thôi huynh kia của nàng đừng ra ngoài nói bậy a.
Nhạc Hồng Linh nghiêm mặt nói: "Nói cho ngươi xem rốt cuộc đang hưng phấn cái gì, đang yên đang lành bắn loạn một hơi.
Bởi vì đây mới là lợi khí chiến đấu vượt cấp, chỉ cần thao tác tốt, có thể làm cho rất nhiều người nuốt hận. Ta nghĩ ra một ít biện pháp, nhất thời hưng phấn..."
"Nhất định có mục tiêu rất rõ ràng, hơn nữa trước mắt, ngươi không cách nào đối phó." Nhạc Hồng Linh nói: "Có cần ta ra tay giúp giải quyết không? -
Triệu Trường Hà quay đầu nhìn nàng, Nhạc Hồng Linh vẫn là mặt không chút thay đổi.
Triệu Trường Hà đột nhiên cười: "Không cần, Triệu Trường Hà không ăn nhuyễn cơm.”
Nhạc Hồng Linh lông mày liễu dựng thẳng: "Ngươi..."
Triệu Trường Hà ngắt lời: "Nhạc tỷ tỷ.
"A?" Nhạc Hồng Linh ngây người một chút, muốn mắng cái gì cũng quên. Sao bỗng nhiên lại gọi cái này, có chút không quen...
"Kỳ thật lần này ngươi cái gọi là nương tựa vào ta dưỡng thương, nửa là chân ý, nửa kia nguyên nhân quan trọng hơn vẫn là bởi vì ngươi quan sát ta hồi lâu, trong lòng có một chút tự trách, cảm thấy thiếu niên này bản tính là tốt, lúc trước nếu nguyện ý đáp ứng bái sư thỉnh cầu, ta sẽ không đi tới sơn phỉ cảnh hiện giờ. Vì vậy, mượn cái gọi là cái gọi là cái cớ chữa bệnh, trên thực tế, là để dạy ta.
Nhạc Hồng Linh nghe xong, dần dần xuất thần, một lúc lâu sau mới nói: "Có lẽ.
"Có lẽ trong lòng ngươi cũng không rõ ràng nghĩ như vậy, chỉ là bản năng cảm thấy nên làm như vậy, cái gọi là bù đắp đạo tâm, ý niệm trong đầu thông suốt." Triệu Trường Hà thấp giọng nói: "Lúc ngươi rời đi, không phải là vết thương khỏi hẳn. Cho dù vết thương có tốt hay không, ngươi chắc chắn sẽ dạy ta, lúc nào dạy xong, ngươi sẽ đi.”
Nhạc Hồng Linh xuất thần suy nghĩ một hồi, cười xán lạn: "Ngươi so với ta còn hiểu ta đang nghĩ gì hơn a.”
Đã như vậy, theo kỳ vọng của ngươi, nên là Triệu Trường Hà có thể dùng thứ ngươi dạy, phá vỡ gông cùm, tiềm long xuất uyên. Mà không phải mượn lực của ngươi, thay ta trừ địch.
Nhạc Hồng Linh khẽ gật đầu, cười nói: "Rất tốt.”
Triệu Trường Hà xoa xoa bả vai còn có chút đau nhức, ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "Hiểu lầm của bọn họ mang đến phiền phức cho ngươi, rất xin lỗi, hy vọng tỷ tỷ không nên so đo với những người thô lỗ như chúng ta, có thể tiếp tục dạy ta. Nhạc Hồng Linh trong lòng ta như sư như tỷ, tuyệt đối không có tà niệm.”
Thì ra hắn là nhìn chính mình xụ mặt, cho rằng có ý định đi, nên là đang giữ lại... Tên này nghiêm trang kéo nhiều như vậy.
Nhạc Hồng Linh trong lòng bỗng nhiên có chút buồn cười, nói ra lời không biết vì sao lại biến thành như vậy: "Cái gì như sư như tỷ, ta so với ngươi nhỏ hơn hai tháng.”
Triệu Trường Hà một mực thẳng thắn lúc này ngược lại trợn tròn mắt, há mồm cứng lưỡi ngồi ở đó, nửa ngày không biết đáp lại như thế nào.
"Hảo hảo tĩnh dưỡng." Nhạc Hồng Linh vỗ vỗ bả vai hắn, đứng dậy rời đi: "Ngồi mài đao không được đánh mất kĩ thuật đốn củi, nên tập võ nhất định cũng không được vội vàng nóng nảy. Có câu nói là đông tàng xuân sinh, hiện giờ mùa đông giá rét sắp qua đi, gió xuân từ từ đến, tu hành của ngươi còn có thể có một bước tiến lớn, chỉ là huyền quan nhị trọng đối với ngươi bất quá là khởi đầu.”
Triệu Trường Hà ngốc ngốc nhìn nàng đi ra cửa, vốn tưởng rằng mình đã hiểu rõ tâm lý của nàng, sao bỗng nhiên lại nhìn không ra cái gì rồi?
Nữ nhân a thực sự là khó hiểu!
Đại tẩu đại tẩu! Bên ngoài truyền đến thanh âm của các tiểu đệ: "Phương đà chủ cho người đến dặn, nói lão đại mùng một tết cũng không đi chúc tết, muốn cùng lão đại nói một tiếng..."
"Có gì để nói? Các ngươi mù a... A, chúng ta đương gia luyện công bị thương, các ngươi đều nhìn thấy, còn muốn chạy đi chúc tết hắn? Cái gì, chỉ là một phân đà chủ còn tưởng rằng quan cao cửa lớn sao, thật làm cho người ta buồn nôn.”
Đại tẩu khí phách! Chúng ta liền quay lại nói!
Triệu Trường Hà trong phòng sửng sốt nửa ngày, nhịn không được bật cười.