Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Keng! "Huyết sắc đao quang hiện lên, hán tử trong võ quán chân đạp du long bộ pháp, hữu kinh vô hiểm tránh được một đao cuồng mãnh này, thu đao chém về phía gáy Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà nhìn như dùng quá lực, bất chợt thu chiêu lại, cực kỳ quen thuộc xoay người trảm, đem đao của đối phương đỡ lấy.
Bộ pháp của đối phương lại thay đổi, rất khó hiểu mà xuất hiện phía bên trái, trường đao tiếp tục chém về phía hông Triệu Trường Hà.
Đao pháp Huyết Sát của Triệu Trường Hà vốn cũng có bộ pháp, chuyển động cũng coi như được, sau khi kết hợp với khinh công Phi Huyết Vô Ngân cảm giác càng thêm lợi hại, kết quả lần khiêu chiến này quả thực làm cho mình đứng như cọc gỗ rất vụng về, mà đối phương lại luồn lách như cá trạch khó chơi như thế.
Cùng là huyền quan tam trọng, đối phương còn không phải là nội ngoại kiêm tu, khiêu chiến này cũng đã không dễ đánh, nghiêm túc mà nói nếu như lần này mà thua, có thể xem như bị đối phương vượt cấp đánh bại a.
Mỗi người đều có sở trường riêng, trong Huyết Thần giáo mọi người luyện cùng một công pháp, sở trường cũng không khác biệt lắm. Một khi đi ra thấy thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ để học tập.
Lúc trước cùng Nhạc Hồng Linh đối luyện liền biết, thiên hạ rộng lớn, bách gia tranh minh, chỉ là bắc mang một góc nhỏ như thế là chẳng chứng minh được gì a.
Cho nên cần đao thử thiên hạ!
Cũng may bộ pháp của vị quán chủ này có trơn trượt đến đâu cũng không trơn trượt bằng Nhạc Hồng Linh a, sau khi cùng nàng đặc huấn Triệu Trường Hà đã có thể nắm chắc được hướng đi của đối thủ cấp bậc này, đánh càng lâu lại càng hiểu rõ, cuối cùng ngay cả bước chân đối phương đến đâu đều có thể dự đoán trước.
"Ba! "Quán chủ đang bay sang phải, Triệu Trường Hà bất thình lình vươn một chân, vừa vặn chặn ngã hắn.
Quán chủ hoảng sợ ngã xuống, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu là sắp mất đầu rồi.
Nếu Triệu Trường Hà thuận thế một đao bổ xuống, đầu hắn thật sự không còn... Lại nói Triệu Trường Hà loại tuyệt thế ác nhân lăn lộn chém giết khắp nơi này, thật có khả năng làm như vậy...
Các đệ tử võ quán bên cạnh đồng loạt kêu lên, đang muốn tiến lên trợ giúp, đã thấy Triệu Trường Hà giữ chặt lấy cánh tay của quán chủ, lại lui về phía sau một bước, ngược lại cầm chuôi đao ôm quyền hành lễ: "Đa tạ quán chủ chỉ giáo. Du Long Bát Quái bộ pháp đúng là rất tốt, trận chiến hôm nay được hưởng lợi rất nhiều, Triệu mỗ cảm tạ.”
Người của Võ quán ngây ngốc nhìn Triệu Trường Hà xoay người ra khỏi cửa, qua không bao lâu, trong đêm mưa, đã không thấy bóng dáng nữa.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, quán chủ xoa mắt cá chân xanh đen, buồn bực nói thầm: "Đây thật sự là Triệu Trường Hà? Làm thế nào lại khác tin đồn đến vậy?
" Ta nghe nói Triệu Trường Hà mặt sẹo, râu quai nón, hình dáng thô kệch dữ tợn."
"Ta nghe nói Triệu Trường Hà thân cao tám thước, eo cũng tám thước."
"Ta nghe nói Triệu Trường Hà có thể ăn thịt người."
Trong một mảnh hỗn loạn, có người yếu đuối nói: "Nhưng lệnh truy nã quả thật lớn như vậy, các ngươi không phải đều xem qua rồi sao, nghe nói cái gì mà nghe nói a.
" ..." im lặng.
Thật đúng là con mẹ nó Triệu Trường Hà, nhận thức của thế nhân có phải là sai rồi đúng không?
Quán chủ thở dài: "Cũng đừng lải nhải vấn đề này nữa, đương nhiên là Triệu Trường Hà, Huyết Sát Công tiêu chuẩn như vậy, cả Huyết Sát đao pháp lẫn sát khí xông đến mãnh liệt như thế, lúc vận công mắt đều là huyết sắc. Chính là như thế mới kỳ quái, ma công hung ác như thế, hắn làm sao có thể khắc chế tốt như vậy... Hơn nữa hắn cư nhiên còn rất có văn hóa, vừa rồi nói với ta, hắn là người của Thôi gia Vương gia những thế giá đó, ta đều tin a..."
"Nói cách khác hắn thật sự chỉ là đến khiêu chiến đao pháp để tăng trưởng kiến thức... Không phải tới để diễu võ dương oai cũng không phải tới cướp bóc sao? Người như vậy, phong bình làm sao có thể biến thành như bây giờ..."
Người của võ quán như rơi vào trong mộng, bên kia Triệu Trường Hà cũng như rơi vào trong mộng.
Hắn rẽ qua góc đường, đầu tiên là nhìn thấy một tiểu cô nương đáng thương quấn trong chiếc áo lông chồn, đang run rẩy núp vào góc tường. Mưa to như thế, đánh cho một thân đều ướt sũng, cái áo lông chồn này mặc cũng như không mặc, càng như vậy càng lạnh a.
Nhìn khuôn mặt thiếu nữ tròn trịa lộ ra dưới mũ, Triệu Trường Hà ôm trán nói: "Thôi tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Không phải ca ca cô đã bảo người mang cô về nhà rồi sao? Sao lại có thể nhàn nhã thoải mái ngồi ở đây xin cơm.
"Ta, ta không muốn trở lại." Ta cũng không muốn ăn xin a, ta là đang chờ ngươi ở đây. -
Dựa theo chỉ số thông minh của người bình thường thôi diễn, ngươi lúc trước ở sơn trại sa ngã, học được một bài học quan trọng trong cuộc sống, lúc này chẳng lẽ không nên nhận ra khuyết điểm của bản thân, cố gắng về nhà tu hành? Điều này là sao? Ngược lại là chạy đến đây tìm nam nhân, tư duy kiểu gì đây?
“Ngươi có phải đang tu hành hay không?”
"Ta đúng vậy."
“Ngươi đao xuất Bắc Mang, là bởi vì lịch lãm giang hồ mạnh hơn khổ tu trong núi, đúng không?"
"Đương nhiên a."
"Vậy ta đi theo ngươi, vì sao lại không phải là tu hành? Tất cả võ học trong nhà ta đều đã nhớ rõ, đan dược ta cũng trộm được rất nhiều, vậy ở nhà khổ luyện còn ý nghĩa gì, cùng ngươi lịch lãm giang hồ chẳng phải tốt hơn sao?
Triệu Trường Hà nghẹn họng, xong rồi, tự ôm việc vào người rồi.
Tư duy logic của nàng kỳ thật không khờ a, chỉ riêng tu hành mà nói, logic này là đúng không thể cãi lại, mình chẳng phải là vì lý do này mà nhập giang hồ sao!
Nhưng vấn đề là, tại sao nàng lại tin tưởng mình như vậy! Đáng ra nàng nên tiếp tục mài giũa với ca ca của mình chứ!
"Ta nói này Thôi cô nương." Triệu Trường Hà bất đắc dĩ chống tay vào thắt lưng: "Có biết hành vi này của cô ở phương ngữ chỗ ta dùng từ gì để mô tả không? -
Thôi Nguyên Ương chớp chớp đôi mắt to không rõ nguyên nhân.
" Hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là phòng bị cái gì?
Thôi Nguyên Ương không cần suy nghĩ: "Lòng người hiểm ác. Nhìn hành trình dọc đường của ngươi là hiểu.
Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, người hiểm ác kia không phải là ta? Triệu Trường Hà không nói gì nói: "Ngươi, một tiểu cô nương xinh đẹp, còn nói cho ta biết mình nhớ rõ tất cả võ học của Thôi gia, trên người còn mang theo tài nguyên, đan dược, nói không chừng còn rất nhiều tiền. Ta lại không thể cướp đồ của ngươi, buộc ngươi viết ra bí mật Thôi gia bất truyền, còn có thể đem ngươi mỗi ngày bày thành mười tám bộ dáng để chơi sao?”
Thôi Nguyên Ương rốt cục có chút không chịu nổi ngôn ngữ trần trụi này, sắc mặt ửng đỏ cúi đầu xuống: "Ngươi. Ngươi sẽ không làm thế đâu. Nếu ngươi làm thế, ta đã sớm..."
"Cô nương, khi đó ta không có tâm trạng và cũng không phải lúc... Một khi cho ta một môi trường thích hợp, ta không biết chắc chắn ta sẽ làm gì đâu, mẹ nó ngươi tin tưởng ta vậy sao? Ta là một tên đạo tặc, đạo tặc đấy, có biết không!
Thôi Nguyên Ương cúi đầu nắm góc áo không nói lời nào.
Triệu Trường Hà nhìn quanh một vòng, mưa vẫn to như cũ, đường phố vắng vẻ không một bóng người.
Nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu cô nương, hắn tức giận cũng tức giận rồi, đành thở dài nói: "Hiện tại tốt rồi, ta thậm chí cũng không dám đuổi ngươi một mình về nhà, sợ sự ngây thơ này của ngươi trên đường gặp chuyện a... Như vậy đi, dù sao ta vốn không có mục tiêu cố định, cũng là tùy tâm tùy ý khiêu chiến luyện đao khắp nơi, hiện giờ điều chỉnh lộ tuyến một chút, mang ngươi đi về phía Thanh Hà là được.”
Thôi Nguyên Ương vụng trộm giương mắt nhìn biểu tình của hắn, trong lòng thầm nghĩ còn nói ngươi không phải người tốt, đây căn bản là chân quân tử, tại sao phải giả bộ mình rất xấu, rất thô lỗ?
Nàng không có đi nói ta không muốn về nhà mà muốn lưu lạc giang hồ loại lời nói ngu ngốc này, kỳ thật nàng cũng biết nguyện vọng này xem như gây thêm phiền toái cho Triệu Trường Hà, Triệu Trường Hà không thể so với Thôi Nguyên Ung, chính hắn tu hành cũng không tới nơi tới chốn, lại bị chính ma lưỡng đạo truy nã từng bước gian nan, làm sao lại mang theo một cái bình hoa vướng víu được chứ?
Chọc giận đem nàng tùy ý ném vào nha môn gì đó, quan phủ còn không phải rất vui vẻ đưa nàng về nhà? Triệu Trường Hà nhất thời không nghĩ tới tầng này, nguyện ý hộ tống đi đoạn đường về quê này cũng coi như không tệ đi.
Đều cho rằng Ương Ương thật sự ương bướng, nhưng mà Ương Ương đại đa số thời gian vẫn là rất có chừng mực a!
"Đứng lên đi, bên kia chính là khách điếm, chúng ta ở tạm đó trước, một thân này của ngươi chịu lạnh lâu như thế, huyền quan tam trọng cũng là sinh bệnh. Cùi bắp, thật cho rằng mình có bao nhiêu huyền huyễn a.
Thôi Nguyên Ương nhắm mắt theo sau hắn, nghe hắn thì thầm, tâm tình bỗng nhiên trở nên rất quái dị.
Giống như cho đến giờ phút này mới ý thức được, đây thật sự là cô nam quả nữ cùng nhau ở lại khách điếm.
Lúc trước đầy đầu vẫn là cảm thấy cùng hắn đi ngao du giang hồ nhất định rất thú vị, cư nhiên ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới tình huống này...
Nhưng kỳ quái chính là, trong lòng lại rất bình tĩnh.
Bởi vì hắn thật sự rất quân tử.
"Chưởng quầy, còn phòng trống không? Đừng nói với ta là chỉ có một phòng."
“...... Tự nhiên là có mấy gian, độc viện đều có a. "Chưởng quầy nằm ngủ gật ở quầy, không kiên nhẫn nói: "Chỉ cần ngươi có tiền. -
Triệu Trường Hà hướng Thôi Nguyên Ương duỗi tay, ý bảo là đến lúc ngươi thể hiện rồi.
Thôi Nguyên Ương đỏ mặt từ trong bưu kiện lấy ra một khối bạc: "Bao, bao một gian độc viện, đừng để người ta quấy rầy."
Thanh âm thanh thúy dễ nghe đem cơn buồn ngủ của chưởng quầy đều không còn, trở mình một cái ngẩng đầu đánh giá tiểu cô nương trước mắt, chợt dò xét Triệu Trường Hà, ánh mắt trở nên thập phần quỷ dị.
Vị tiểu ca này, ngươi muốn đi tù bao nhiêu năm?