Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vậy thì tới Asgard đi. Cô có thể trở thành Chiến trường quỷ tượng luôn nếu muốn, công việc, nơi ở, nơi làm việc, chức vị đều do cô tự chọn, kể cả mười hai thần điện. Lương cố định một năm là tám nghìn vạn Binet, không hạn chế công việc rèn tự do bên ngoài, có thể mở xưởng rèn và đại lý vô điều kiện. Được thêm hắc dực phượng hoàng[1] và cốt phượng, mỗi loại hai con, thêm một con cốt long địa ngục nữa. Cô có thể đưa ra điều kiện khác nếu muốn.”
[1] Phượng hoàng cánh đen.
Nếu người đang nói với tôi không phải Odin, tôi có thể chắc chắn hắn chỉ đang chòng ghẹo tôi thôi. Những điều kiện đó đủ để nẫng được cả mấy vị thần đi ấy chứ, nếu nói là để thêm điều kiện, tôi cũng chẳng nghĩ ra được cái gì khả dĩ hơn. Lúc chuyển tới Vanaheim, mục tiêu cả đời mà tôi đặt ra cũng không dám xa hoa cỡ đó.
Trong khi cuộc sống của tôi đang thê thảm như thế này, muốn tôi không lung lay ý chí, quả thực rất khó.
Thế nhưng, quên đi quá khứ còn khó hơn nhiều.
“Tôi không tin đất Asgard rộng lớn như thế lại không đào ra được một quỷ tượng tài giỏi. Huống hồ, tôi cũng chưa phải là thần kim tượng ưu tú đến độ có thể lấy một địch trăm, muốn tìm người xuất sắc hơn tôi chắc chẳng phải việc khó khăn gì.”
Odin có chút trầm tư, gật đầu: “Rồi sao nữa?”.
“Bệ hạ có thể không biết, nhưng người nhà tôi chết dưới tay Thần tộc Aesir.” Nói tới đây, tôi lại bắt đầu kích động: “Đình chiến không có nghĩa là tất cả hận thù sẽ biến mất. Cả đời này, Ena tôi sẽ không bao giờ bán rẻ dòng máu và bộ tộc của mình”.
“Ta hiểu”, Odin dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Nếu như người nhà cô và cô không hề có chút quan hệ ruột thịt nào, và cô chính là Thần tộc Aesir thì sao?”.
“Chuyện đó không thể nào xảy ra được, vậy nên xin ngài đừng đặt ra giả thiết vô lý như thế.”
“Tóc của cô màu đen.”
“Nhưng tôi không thể bay trên trời, càng không thể di chuyển trong nháy mắt.”
“Là vì khả năng đó của cô đã bị phong ấn. Có điều trước khi cô đưa ra được quyết định cuối cùng, ta sẽ không phá bỏ phong ấn đó cho cô.”
Tôi nhướng mày, hoàn toàn không tin lời hắn nói: “Thì ra thân phận của tôi từ ‘Bản phục chế của Frigg’ đã biến thành Thần tộc Aesir rồi, ngài bảo tôi nên khóc hay nên cười đây?”.
“Cô không phải là bản phục chế của Frigg”, Odin nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: “Cô chính là Frigg”.
“Thì ra tôi chính là Frigg, là vợ của bệ hạ… Không biết Ena này còn thân phận nào giật gân hơn không?”
“Là vợ chồng kiếp trước. Sau khi các chủ thần sống lại, tất cả những mối quan hệ trước đây cũng biến mất theo rồi.”
“Nói thế nào thì nói, hôm nay rất cảm ơn bệ hạ đã ra mặt cứu tôi một phen.” Ánh mắt tôi chăm chú nhìn ngã rẽ phía trước: “Cũng đến lúc tôi phải đi rồi, không biết bệ hạ còn chuyện gì không?”.
“Về chuyện làm quỷ tượng, cô trở về suy nghĩ thêm đi.”
Sau khi chào tạm biệt hắn, tôi phát hiện, vị đế vương của các vị thần kia, nói không chừng mắc bệnh hoang tưởng hoặc chứng ám ảnh cũng nên. Nếu không, hắn si mê cuồng dại Frigg như thế, làm sao có thể thờ ơ lạnh nhạt nói ra câu “Cô là Frigg” như ban nãy được.
Tôi đã cam chịu việc trở thành Thần tộc bị phục chế rồi, nhưng nếu lại thành thế thân của người khác nữa thì thảm quá. Kỳ thực, Odin thích hoang tưởng thì cứ đi mà hoang tưởng, tôi không giao tiếp với hắn nữa là xong, chẳng ảnh hưởng gì.
Nếu Loki không nghĩ vậy, mọi chuyện thật tốt biết bao.
Lại một ngày nhàn rỗi. Tôi đi dạo tới bến tàu, nhìn những con rùa bạc và rắn bay Modin đi tới đi lui, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mảnh đất Jotunheim đối diện với khe nứt Ginnugagap phía đằng xa, cùng với dải núi mướt mát cây xanh trải dài trên vùng đất đó… cứ thế lang thang cả một ngày.
Mãi tới lúc hoàng hôn, tâm trạng có chút thoải mái hơn, tôi mới bắt đầu lết xác về nhà.
Chuyện đầu tiên tôi làm là kiểm tra hòm thư ngoài cửa. Quả nhiên, Shia lại gửi thư, giọng điệu trong thư đã mềm mỏng hơn nhiều:
Ena,
Con bé này, cậu đúng là khiến người ta phải lo lắng mãi. Thôi tớ không hỏi nhiều đâu. Mấy ngày nữa là lễ Trao giải danh nhân của Vanaheim được cử hành rồi, người xếp hạng thấp như tớ còn đến, thần kim tượng siêu cấp đứng thứ tư như cậu cũng phải ló mặt một chút chứ?
Tớ biết, chắc trong lòng cậu đang gào lên là không về đâu, tớ cũng sớm lường tới chuyện này rồi. Thế nên tớ đã nói cho Loki biết cậu đang ở chỗ nào. Đừng trách Shia này không đủ nghĩa khí, ai bảo cậu yêu hắn đến mức sắp chết đến nơi, còn hắn nhớ cậu sắp điên lên rồi.
Mấy câu trên không phải tớ nói đùa đâu. Sau khi cậu đi rồi, cái công việc đáng sợ của tớ cũng coi như kết thúc. Loki lồng lộn lên, chạy khắp nơi tìm cậu, cả ngày hồn vía cứ như lên mây. Frigg vẫn còn ở lỳ chỗ hắn, nhưng rõ ràng hắn chẳng có hứng thú gì với cô ta cả. Có đúng thật cô ta là người đã khiến Odin với Loki phải tranh đoạt đến kẻ sống người chết không? Sao càng nhìn càng thấy đáng ghét thế?
Chuyện giữa cậu với Loki, tớ đã lờ mờ đoán được, có lẽ lúc đầu hắn cũng chỉ coi cậu là thế thân của Frigg mà thôi, thế nhưng chắc chắn bây giờ không phải như thế đâu. Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không rõ cảm xúc của chính mình.
Từ trước tới giờ Shia này không thích phí thời gian đi bàn luận về một thằng đàn ông. Nhưng chắc chắn Loki không phải gã lằng nhằng thiếu quyết đoán, căn bản là hắn không biết bản thân muốn cái gì như Thor. Tớ nghĩ hắn yêu cậu thật lòng.
Giúp tớ hỏi thăm Lolo mấy câu nhé, tiện thể tét đít nó vài cái cho tớ luôn.
Về nhanh đi. Tớ nhớ cậu lắm. Ena à.
Shia.
Con nhỏ này viết thư vẫn chẳng có tí nghệ thuật nào cả, hay đấy là cái mà người ta gọi là phong cách của mấy cô tóc vàng hoe? Chỉ là khi đọc được đến câu “Tớ nhớ cậu lắm” kia đột nhiên tôi thấy sống mũi cay cay.
Đọc lại một lượt bức thư của Shia, tôi phát hiện mình không chỉ hơi dao động, thậm chí đâu đó trong người còn rục rịch ý muốn lao về Vanaheim ngay lập tức. Nhưng ngẫm lại, đấy cũng chỉ là lời nói từ một phía của Shia thôi, ai biết lần này tôi trở về có được gì không, hay chỉ mất thêm một lần tự trọng?
Nói thế nào thì nói, tôi cứ rời Modin đã, trước khi suy nghĩ rõ ràng, tốt nhất là không nên gặp hắn.
Thế nhưng tôi vừa gấp bức thư vào, đã nhìn thấy Lolo đang gí sát đầu vào cửa sổ lầu hai, bốn cánh đập liên hồi, như cố mở tung cánh cửa ra. Tôi cứ tưởng Lolo bị làm sao, nhưng sau đó nhìn theo ánh mắt nó… một con kim dực long đang cuộn mình nằm ở bãi đỗ thú cưỡi cách đó không xa. Là loại bốn cánh.
Bức thư trong tay bị tôi vò thành cục. Tôi còn chưa kịp chạy tới gần cửa sổ để nhìn cho rõ, thì từng thớ thịt trên người tôi đã co rút lại.
Bởi vì có người đứng sau choàng tay quanh cổ, ôm trọn lấy tôi.
Mùi hương và cảm giác này thật thân quen, tôi cứ đứng đơ ra đó.
Trên đường vắng bóng người.
Tầng tầng mây che phủ trên cao, những con đường màu trắng, tất cả đều như nhuốm một tầng ánh sáng đỏ rực. Tà dương chiếu những tia nắng cuối cùng xuyên qua khe hở giữa những ngôi nhà, trải dài trên phố, trải lên cả thân thể con kim dực long đang say nhủ đằng kia.
Nắm lấy tay Loki, từng ngón tay tôi đang khẽ run lên, nhưng vẫn không có dũng khí mà quay đầu nhìn hắn.
Hắn siết chặt vòng tay: “Ta vốn định giam giữ em bên ta cả một đời. Chẳng ngờ… người bị giam giữ chính là bản thân ta”.
Giống như đứa trẻ bị thương cực nặng, trong một đêm nhanh chóng trưởng thành, giọng nói của hắn khàn khàn, có chút rã rời, cũng tăng thêm vài phần tuyệt vọng.
Cả con phố cùng những căn nhà ngang dọc như được dát một tầng vàng kim nhàn nhạt. Cây cối, núi đồi, nhà cửa ở phía đằng xa chỉ còn là những cái bóng lờ mờ trong màn sương dày đặc. Con đường dài mà xa hun hút, ở nơi tận cùng kia là một mảnh sương mù đỏ rực, ráng đỏ mông lung, phảng phất như đóa hoa cuối cùng của một mùa thu lụi tàn đang bung nở.
Thực ra tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.
Tôi định hỏi hắn, anh có từng nghĩ tới cảm nhận của em không?
Tôi cũng muốn hỏi hắn, tất cả những chuyện anh làm, rốt cuộc là vì yêu em, hay chỉ vì khát vọng chiếm hữu độc đoán của bọn đàn ông?
Rõ ràng tất cả những chuyện trước đây đều chẳng thể nào cứu vãn được nữa. Tôi nên làm một người lý trí, dùng vẻ mặt kiêu ngạo đẩy tay hắn ra, sau đó ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng. Thế nhưng mấy ngày gần đây, không có phút giây nào mà tôi không nhớ cái con người đang đứng sau lưng kia cả. Nhớ đến quay quắt, nhớ đến cồn cào.
Tôi xoay người, nghiêng đầu nhìn hắn.
Gương mặt vốn vô cùng anh tuấn của hắn nay đã tiều tụy đi nhiều, cằm bắt đầu lún phún râu, hai mắt trũng sâu, ánh mắt ngày xưa lúc nào cũng sáng sủa, có sức hút mê người, nay như mất đi thần thái. Tựa như trong một đêm hắn đã già đi vài chục tuổi.
Do dự một lúc lâu, tôi không kìm được mà vươn tay lên ôm lấy cái cằm gầy gò của hắn. Gương mặt Loki vốn đã chẳng mấy đầy đặn, bây giờ tôi sờ tới sờ lui cũng chỉ thấy có một tầng da, bên dưới chỉ còn khung xương góc cạnh rõ ràng.
“Tôi cứ nghĩ anh đã trưởng thành hơn nhiều rồi, sao còn tự hành hạ bản thân thành ra thế này?” Giọng tôi rất nhỏ, lại cứ líu ríu vào nhau, bản thân tôi cơ hồ cũng nghe không rõ mình nói cái gì.
“Về với anh đi.” Loki nắm lấy tay tôi, nhắm mắt lại, “Sau này anh sẽ không làm gì khiến em tức giận nữa, cũng không để mắt tới bất kỳ người đàn bà nào khác, em nói gì anh cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo… Chỉ cần đừng rời xa anh, còn lại, em muốn sao cũng được”.
Tôi lẳng lặng nhìn Loki.
Gương mặt hắn bị ánh tà dương nhuộm thành màu đồng xưa cũ, giống như pho tượng thần được tạc từ thời viễn cổ, mang trên mình những hồi ức xa xăm. Ngay cả khóe mắt nhếch lên đầy kiêu ngạo kia cũng bị ráng chiều đỏ rực mài mòn góc cạnh, đột nhiên mềm mại đến nao lòng.
“Tôi biết”, thấy bộ dạng khó chịu đó của hắn, tôi bật cười nói: “Gầy đi nhiều lắm, tinh thần cũng không được ổn, gần đây thiếu ngủ đúng không?”.
“Ngày nào cũng không ngủ được.”
“Tôi biết.”
“Ena… Anh không chịu đựng thêm được nữa đâu… Đừng từ chối anh.” Hình như mở miệng nói chuyện cũng làm hắn thấy rã rời kiệt quệ, “… Thực sự anh không chịu được nữa rồi”.
“Em biết…” Tôi nhào vào lòng hắn, siết chặt vòng tay.
Hắn cũng ôm lại tôi, dùng hết sức bình sinh mà ghì lấy.
Không dục vọng, không hôn nhau say đắm nồng nàn, thậm chí không ngôn ngữ, chỉ lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của đối phương, từng hồi, từng hồi, trống vắng mà trĩu nặng, giống như tiếng chuông trong nhà thờ lớn, vang mãi, vang mãi, vang từ mùa đông lạnh lẽo tuyết phủ kín trời, đến tận đầu xuân khi muôn hoa đua nở, ấm áp ngọt ngào, chưa từng dừng lại.
Trong khoảnh khắc đặt chân lên lãnh thổ Vanaheim, cảm xúc của tôi thật ngổn ngang. Chưa rời khỏi mảnh đất này bao lâu, hơn nữa ngày nào cũng nhìn thấy kim dực long (bé xíu) bay qua lượn lại, vậy mà vẫn bị khung cảnh phồn hoa của vương đô làm cho ngơ ngẩn.
Tôi trở về vừa kịp lễ Trao giải cho các danh nhân.
Bữa tiệc trao giải vẫn tổ chức ở tế đàn trên không, những người được đề cử giải đều ngồi ở dãy trên cùng, Frigg ngồi ngay cạnh ghế của Loki. Lúc chúng tôi đến nơi, vừa lúc Freyr bước lên trên bục nhận tượng rùa của đại tế ti, Frigg ngồi bên dưới vui vẻ vỗ tay chúc mừng.
Đột nhiên thấy tình cảnh này có chút khó xử, tôi định đi vòng qua, nhưng Loki đã kéo tôi ngồi xuống cạnh hắn. Frigg hoàn toàn chẳng để ý tới tôi, vẫn dựa vào người Loki, ôm lấy cánh tay hắn: “Cuối cùng chàng đã về”.
Loki rút tay ra, không đáp lời nàng. Frigg lơ đãng liếc mắt nhìn tôi, sau đó cười khẽ: “Loki, lại tùy hứng rồi. Lớn bằng từng này, chẳng lẽ còn cần ta ru chàng ngủ như hồi còn bé sao?”.
Một lát sau, trên tế đàn đã bắt đầu trao giải cho thần kim tượng. Mim là người đầu tiên bước lên bục, đỡ lấy chiếc búa kim cương đại diện cho thần kim tượng ưu tú nhất, sau đó đứng sang một bên.
“Nói cho ta biết, trước cuộc chiến Hoàng hôn của các vị thần, cô chết như thế nào?” Ánh mắt của Loki vẫn chăm chăm nhìn lên phía bục trao thưởng.
Mái tóc dài của Frigg như một tấm lụa tuyệt mỹ màu vàng óng, nhẹ nhàng xõa trên vai. Nàng khẽ cụp mắt, vẻ mặt có chút buồn phiền: “Là vì bảo vệ Odin… Loki, giờ em đã không còn yêu hắn nữa rồi”.
Loki không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, tiếng của người trao giải vọng xuống: “Thần kim tượng xếp thứ tư năm 3018, Thần tộc Vanir, Ena. Những tác phẩm tiêu biểu là thần trượng Ena, rìu ánh sáng, thánh kiếm ánh sáng, bao tay tà thần… Xin mời tiểu thư Ena bước lên phía trước”.
Tôi vỗ nhẹ vào tay Loki một cái, sau đó bước lên bục.
Đúng lúc người trao giải nở nụ cười định trao chiếc búa vàng cho tôi, một người phụ nữ ngồi hàng đầu đột nhiên cao giọng nói: “Vừa nãy các ngài nói nhầm rồi, tiểu thư Ena đây đâu phải Thần tộc Vanir”.
Nhất thời cả tế đàn im lặng như tờ.
“Cô ta là Thần tộc Vanir được phục chế.”
Người đang nói là Gullveig. Tôi không để ý cô ta cũng đang ở đây, bàn tay cầm búa vàng khẽ run lên. Gullveig đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hình như mang theo vài phần sát khí: “Cô ta là Frigg số 2”.
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, đám đông trên tế đàn đã nhốn nháo cả lên.
Loki đứng bật dậy, nhanh chóng tới chỗ Gullveig, ánh mắt lạnh lùng nói vài câu với cô ta. Bờ môi Gullveig khẽ run, sau đó len vào trong đám đông, không đi ra nữa.
Mim bước ra phía trước, cầm trên tay chiếc rìu kim cương, nhìn tôi rồi nói: “Frigg số 2? Tóc của số 2 không phải là màu bạc”.
“Vốn là màu đen, cô ta nhuộm tóc thôi.”
“Không, cũng không phải là màu đen. Ta nhớ rất rõ, số 2 được làm y theo ngoại hình của Frigg nguyên bản”, Mim lắc đầu, “Tóc của số 2 màu vàng”.
Lúc này, Frigg đang ngồi cạnh Loki, mặt mày tái nhợt.
Sau khi nghe Mim nói thế, rất nhiều người lén quay lại nhìn nàng.
Mặt Gullveig cũng tái đi, bước vội lên tế đàn, khẽ nói với Mim: “Ta không biết ông đang ám chỉ ai, nhưng chủ thần phục chế không thể có ký ức trước đây được”.
“Cô nói không sai. Ta nghĩ Frigg đang ngồi cạnh Loki điện hạ kia đúng là thật, nàng gần như nhớ tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.” Sau đó Mim lại nhìn tôi, “Trước khi Loki điện hạ xuất hiện, chúng ta đã lập kế hoạch phục chế chủ thần, nhưng trong nhóm phục chế ngày đó, không có Frigg phục chế nào tóc đen cả. Dù nàng có là bản phục chế thật, cũng không phải do chúng ta làm”.
Tuy hai người nói rất nhỏ, nhưng đám đông lại bắt đầu náo loạn cả lên.
“Vậy cô ta là ai?” Gullveig chỉ tay về phía tôi, như đang chỉ vào một món hàng được bán ngoài đường: “Ta không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế. Có thể cô ta đã thay đổi màu tóc, nhưng ta có thể khẳng định cô ta chính là Frigg số 2”.
“Gullveig, đừng nói năng lung tung nữa.” Loki ném cho cô ta một quyển sổ rất dày: “Đây là nguyên nhân vì sao số 2 có thể nhớ được tất cả những chuyện trước đây”.
Gullveig cúi xuống nhặt quyển sổ lên, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó mở ra đọc.
Vài phút im lặng trôi qua.
“Đây là…”, Gullveig lật vội vài tờ: “Là nhật ký của Frigg?”.
“Đúng, Frigg có thói quen viết nhật ký. Quyển nhật ký này là bản chép tay. Rất rõ ràng, chỉ có một người có thứ này thôi.”
Câu trả lời mọi người đều biết, thế nên không ai nói thêm gì nữa.
Thì ra Frigg đúng là bản phục chế. Trước đây mọi người từng nói, nếu như chưa phong ấn mà đã khảm đá Linh Hồn lên, sẽ khiến cho chủ thần phục chế mất kiểm soát. Trong thời gian này, có lẽ Frigg số 2 đã bị bên Odin đưa về, sau đó đào tạo thành gián điệp.
Nhớ lại câu vừa nãy Loki hỏi Frigg, tôi đột nhiên hiểu ra… Cứ cho là một người ngày nào cũng viết nhật ký đi chăng nữa, cũng không rảnh để viết cả nguyên nhân mình chết.
Thế nhưng, chuyện Frigg hồn phi phách tán tới nay vẫn là một câu đố không lời giải, đến Odin còn không biết, thì Loki liệu có biết không?
Mim nhìn đám đông ồn ào bên dưới, nói khẽ với Loki: “Loki điện hạ, ta nghĩ chuyện này chúng ta nên âm thầm xử lý thôi, ta sợ nếu làm công khai sẽ…”.
“Không quan trọng. Odin nếu đã làm thế này, vậy cái hiệp định đình chiến kia đến 50% là giả.” Loki quay đầu nhìn Frigg số 2, mắt híp lại: “Chỉ có một điều ta không hiểu, sao hắn cứ thích hạ thấp trí thông minh của ta xuống thế? Lại đi phái thứ hàng phục chế trăm nghìn sơ hở này tới”.
Frigg số 2 nhìn Loki, vẻ mặt phức tạp: “Nếu ta thật sự là một Thần tộc phục chế bình thường, chắc chắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm. Thế nhưng khi một thứ không có sinh mệnh không ngừng bắt chước một con người, nó cũng sẽ dần dần có ý thức của riêng mình. Loki, ngươi có hiểu không?”.
“Thì sao?”
Với cái dây thần kinh trơ như đá đó, Loki chắc chắn không thể hiểu được ý tứ của nàng, nhưng tôi hiểu. Nàng muốn nói cho Loki biết, bao nhiêu năm qua, nàng vẫn bị nhồi nhét vào đầu lối suy nghĩ của Frigg, đọc nhật ký của Frigg, cố chấp nhận người mà Frigg không tài nào chấp nhận. Nàng đã có được khả năng suy nghĩ của chính bản thân mình… Cũng có thể nàng đã trót yêu một người.
Có điều, nàng không nói thêm được lời nào nữa, chỉ nhìn Loki bằng ánh mắt chất chứa hận thù. Một lúc lâu sau, nàng xoay người, nhảy khỏi tế đàn, lao mình xuống dưới.
Một trò cười coi như kết thúc, chắc chắn ngày mai sẽ thấy được hàng đống tiêu đề giật gân trên báo cho xem.
Tôi cùng những thần kim tượng khác trở về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Loki đã choàng tay ôm lấy vai tôi, tôi còn chưa kịp nói gì, Mim đã bước tới gần: “Xin thứ cho ta mạo muội, có thể hỏi tiểu thư một chuyện không?”.
“Ngài đừng khách khí, ngài cứ nói.”
“Tiểu thư Ena thật sự rất giống Frigg bệ hạ, cô có biết nguyên nhân vì sao không?”
“Ena là Ena.” Loki đứng bật dậy, che trước người tôi, hình như có chút nôn nóng, “Mim, đừng nói nữa… Ena sẽ không vui”.
Tôi xua tay: “Không sao, em biết em giống nàng. Thế nhưng Loki à, anh cũng phải chấp nhận chuyện em là một Thần tộc được phục chế đi”.
“Sao em cứ khẳng định mình là Thần tộc được phục chế thế?”
“Trên cơ thể em có dấu ấn. Còn nữa”, mặt tôi nóng bừng lên, khẽ thì thầm bên tai Loki. “Mãi tới giờ vẫn chưa thấy cái ấy. Em nghĩ, chắc cơ thể phục chế lại có vấn đề rồi”.
Mim vẫn nghe được, ông bật cười: “Tiểu thư Ena, Thần tộc phục chế không có khả năng sinh con. Vậy nên cũng không thể có cái ấy được”.
Tôi mừng rỡ: “Thật sao?”.
“Em không thấy cái ấy”, Loki ngớ ngẩn lặp lại lời tôi, “Không thấy bao lâu rồi?”.
“… Hơn hai tháng.”
Loki đột nhiên quay phắt sang một bên, không thèm nhìn tôi. Tôi chẳng hiểu ra sao cả, lay vai hắn. Đột nhiên Loki quay lại, nhấc bổng tôi đặt lên đùi hắn, sau đó hôn tôi một cái rõ kêu.
“Mấy ngày nữa anh nói cho em biết.” Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu đến độ khiến tim tôi ngừng đập, “Ena, anh yêu em”.
Nhìn Mim đứng bên cạnh vừa cười vừa lắc đầu, tôi càng xấu hổ hơn, nháy mắt lia lịa với Loki. Nhưng hắn chẳng thèm để ý, lại hôn tôi thêm mấy cái nữa: “Anh yêu em”.
“Đừng nói nữa…” Mặt tôi đỏ như trái gấc, vội vàng lấy tay bịt miệng hắn lại, chỉ hận là không thể đập đầu vào cột chết luôn cho rồi.