Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A Sở chạy liên tục không dám ngừng lại nghỉ một phút nào mặc dù cậu đã mệt đến độ không thở nỗi nữa, cậu đi chân đất chân dẫm lên những cây dại, đất đá trong rừng trên núi đến độ da chân bị xước tróc da chảy máu nhưng mà lúc này cậu lại chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, chuyện quan trọng trước mắt là phải cố sức chạy để bảo toàn tính mạng.
A Đô hối thúc đàn em “Đi nhanh lên chắc chắn là nó chưa đi xa được đâu.
”
Vũ Bắc Nguyệt phát hết quà từ thiện cho người dân thì tài xế riêng của cô là Tiểu Huy lái chiếc Mercedes AMG G63 màu đen đưa cô xuống núi quay về khu resort sinh thái gần thôn Phù Mộng để nghỉ ngơi.
Tiểu Huy lên tiếng nói với Vũ Bắc Nguyệt “Tiểu thư đúng là có lòng mà năm nào cũng đến thôn Phù Mộng này để làm từ thiện cả.
”
Vũ Bắc Nguyệt lên tiếng đáp “Ngày xưa gia đình nhà ngoại tôi từng sống trên mảnh đất này nên bây giờ tôi muốn làm gì đó để báo đáp mảnh đất Phù Mộng này đó mà, hơn nữa nhà tôi dư giả còn người dân ở đây thì lại đói khổ san sẻ nhau một chút thì cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.
”
“Hôm nay về hơi muộn trời tối rồi đại thiếu gia mà không thấy tiểu thư về thế nào cũng lo lắng lắm cho mà xem.
”
Vũ Bắc Nguyệt tự tin lên tiếng đáp “Không sao đâu, chắc là anh Đình Hiên không biết tôi đi đến thôn Phù Mộng đâu mà nếu anh ấy nói gì cậu cứ đổ hết cho tôi là được.
”
A Sở chạy mãi chạy mãi cuối cùng cũng xuống núi gần ra đến đường lớn thoát khỏi thôn Phù Mộng rồi nhưng niềm vui còn chưa kịp lâu thì đã nghe tiếng động cơ xe và tiếng chó sủa gần sát đằng sau rồi.
Trong lúc A Sở không biết tiếp theo nên làm gì thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Mercedes AMG G63 màu đen chạy đến, anh ngoảnh đầu nhìn ra đằng sau thấy đèn xe của bọn A Đô đã gần lắm rồi nên liều mạng lao ra chắn ngay trước đầu chiếc xe màu đen đang lao tới.
Tiểu Huy và Vũ Bắc Nguyệt đang trò chuyện thì đột nhiên có người xông ra chắn trước đầu xe khiến cậu ta giật mình thắng gấp cả cậu ta và Vũ Bắc Nguyệt đều chúi người về phía trước, một phen hoảng hốt.
Tiểu Huy thầm thở phào nhẹ nhõm vì cậu ta đã phanh xe kịp lúc, đầu chiếc xe cách cơ thể của A Sở chỉ khoảng 5cm một khoảng cách quyết định sự sống còn của một con người, A Sở cũng hoảng hồn đứng sững người ra vì suýt chút nữa là bị xe tông chết rồi.
Qua mấy giây Tiểu Huy điên tiết lên bước xuống lúc nhìn thấy A Sở bận bộ đồ rách rưới cả người đầy thương tích thì liền quát “Cái tên ăn mày này ở đâu xuất hiện vậy hả? Bộ muốn chết sao?”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn ra ngoài thấy một người thanh niên dáng người gầy gò mặc bộ đồ rách rưới đầu tóc rối bù cứ nghĩ là anh ta biết cô đến đây làm từ thiện muốn xin ít đồ ăn và chăn bông nên mở cửa xe bước xuống đi về phía anh ta và Tiểu Huy đang đứng.
“Tiểu Huy đừng có nặng lời với anh ta như vậy, biết đâu anh ta đang cần giúp đỡ gì đó thì sao?” giọng của Vũ Bắc Nguyệt vang lên.
A Sở nghe Vũ Bắc Nguyệt nói vậy thì liền quỳ gối xuống trước mặt cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt chân thành lên tiếng “Tiểu thư ơi, tôi thật sự đang cần giúp đỡ của cô, tôi dập đầu xin cô hãy giúp tôi với.
”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đáng thương của A Sở thì mũi lòng thương, cô bước đến đỡ anh “Anh đứng dậy trước đi có gì thì từ từ nói, tôi có thể giúp gì được cho anh thì anh cứ nói, nếu giúp được tôi sẽ giúp hết mình.
”
A Sở cảm động thật không ngờ trên đời này vẫn còn người tốt với cậu như thế “Tôi cảm ơn cô nhiều lắm.
”
Lúc đó A Sở nghe thấy tiếng chó sủa rất gần rồi nên không còn nhiều thời gian mà giải thích nữa, cậu nói ngắn ngọn “Xin tiểu thư cho tôi đi nhờ xe được không, tôi đang bị người ta truy đuổi nếu bọn họ bắt được tôi thì chắc chắn tôi sẽ phải chết.
”
Tiểu Huy nghe vậy liền lên tiếng nói với Vũ Bắc Nguyệt “Tiểu thư à, chúng ta mau đi thôi đừng dây vào loại người này, chắc chắn hắn ta là người xấu nên mới bị người khác truy đuổi thôi.
”
A Sở liền lên tiếng giải thích “Không có đâu, tôi không phải người xấu, chuyện của tôi dài dòng khó nói nhưng mà tôi có thể thề độc tôi không phải người xấu, tôi chỉ muốn được sống mà thôi, xin tiểu thư mở rộng lòng từ bi cứu giúp tôi một mạng, ơn này của cô tôi xin ghi lòng tạc dạ cả đời không dám quên.
”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn từng biểu cảm trên mặt của A Sở thì cảm thấy rất chân thực không giống đang lừa gạt người khác, hơn nữa biểu cảm có thể giả dối nhưng ánh mắt thì lại không, cô nhìn ra là A Sở thật sự đang rất sợ hãi anh chỉ hy vọng được sống sót mà thôi.
Nhìn những vết thương vẫn còn rướm máu và đôi chân đang rỉ máu của A Sở thì Vũ Bắc Nguyệt biết anh đang dùng hết sức bình sinh chạy trốn vì muốn sống sót, một người có ý chí sống còn cao như thế rất đáng để cứu rỗi.
.