Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lối Ra Ở Cuối Con Đường - Sầm Mạn
  3. Chương 41
Trước /62 Sau

Lối Ra Ở Cuối Con Đường - Sầm Mạn

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Căn phòng tối tăm, ánh sáng duy nhất lọt qua ô cửa sổ nhỏ cao vút chiếu rọi lên gương mặt nửa sáng nửa tối của người đàn ông đang ngồi trên sofa.

Lương Vận nhìn anh một lúc lâu rồi từ từ bước lại gần.

Ngay lúc cô ngồi xuống đùi anh, La Thành mở mắt ra. Mùi hương quen thuộc và cảm giác ấm áp khiến anh tỉnh táo hẳn.

Lương Vận mỉm cười, tay chạm vào má anh, gọi tên anh: “... La Thành.”

“Ừ.” Anh dụi mắt.

Ban đầu, La Thành chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại ngủ say mất. Anh xoa mặt, mở mắt nhìn cô.

Lương Vận nói: “Anh không vui à.”

Sofa khá hẹp, để tránh cô bị ngã, La Thành ôm chặt cô vào lòng, cười: “Không có gì, ngủ ngon không?”

Lương Vận lắc đầu, mái tóc xoa vào cổ La Thành, cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ cảm thấy chiều nay anh có vẻ mệt mỏi.

“Anh không ngủ cùng em.” Ý cô là, anh dậy sớm, trong chăn chỉ ấm một bên, Lương Vận nhớ rõ là anh đã nằm xuống bên cạnh cô.

La Thành nhìn chằm chằm vào môi cô, anh không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm thấy hạnh phúc này quá xa vời.

“Sao anh không nói gì…”

Lời của Lương Vận chưa kịp nói hết, La Thành đã bịt kín miệng cô.

Rất nhanh, dục vọng của họ bùng nổ mãnh liệt.

Một tay La Thành luồn vào mái tóc mềm mượt của cô, từ những nụ hôn chậm rãi dần chuyển sang cắn mút, lưỡi anh như cơn sóng dữ xâm nhập sâu vào khoang miệng cô, quấn quýt không ngừng. Đến khi gương mặt Lương Vận đỏ bừng vì thiếu không khí, anh mới miễn cưỡng rút lui, cố nén những cảm xúc đang sục sôi trong lòng.

Hơi thở của cả hai ngày càng hòa quyện thấm sâu vào từng lớp da.

Lương Vận ngẩn ngơ vài giây sau khi anh rời đi. La Thành ngẩng lên, tiến gần đến mũi cô, khẽ cười.

Vài giây sau, cảm giác ấy chuyển dời. Không phải nụ hôn dịu dàng cũng chẳng phải sự chiếm hữu thô bạo, anh di chuyển xuống dưới. Cảm giác tê dại lan tỏa trên cổ khiến đầu óc cô như muốn nổ tung.

Chỉ riêng cảm giác khi hôn, cô chưa bao giờ trải qua điều gì tương tự.

Ga giường màu xám ô vuông ẩm ướt, căn nhà cũ tối tăm như bị bao phủ bởi màn sương.

Lương Vận hai má ửng đỏ, bình tĩnh lại, mơ màng mở đôi mắt chứa đầy hơi nước, nhìn thẳng vào anh một giây, hai giây rồi bất giác quay đi.

La Thành dùng ngón cái quẹt nhẹ ở khóe mắt cô, sau đó xoay mặt cô lại, giọng khàn khàn hỏi: “Thế nào, sướng không?”

Lương Vận càng cố tỏ ra cứng rắn không trả lời, anh càng hứng thú hơn, cuối cùng cô tức giận mắng anh cút đi. Dù sao thì về phương diện này, cô cũng không chiếm ưu thế đành phải đầu hàng nhận thua, miễn cưỡng gật đầu đáp lại anh một tiếng.

La Thành lúc này bắt đầu trở nên trẻ con, nghiêng đầu đưa tai lại gần: “Anh nghe không rõ.”

“Cũng được…”

“Cái gì?”

Lương Vận có chút bất lực, vỗ vào người đàn ông trên người nói: “Anh đừng có mà trêu chọc, mau xuống đi, nặng chết mất.”

La Thành ngẩng đầu, định thần lại, đột nhiên xoay người, lật người xuống dưới.

Cả hai đều nằm đè lên chăn, im lặng nằm một lúc.

Phòng ngủ ấm hơn phòng khách rất nhiều, lúc đầu, La Thành sợ cô bị lạnh nên còn dùng chăn đắp lên người cô, càng về sau càng phát hiện ra, cái chăn đã trở thành một thứ ràng buộc của hai người.

Nhưng cô phải thừa nhận, trải nghiệm mà La Thành mang lại đã khiến cả tinh thần và thể xác của cô đều cảm thấy sảng khoái.

Bình tĩnh lại, những vùng da lộ ra ngoài bắt đầu cảm thấy lạnh.

La Thành cảm thấy người phụ nữ đang đè lên cánh tay mình co rúm lại, đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán cô, tay trái kéo tấm chăn đang đè ở phía sau lên, một tay ôm lấy cô đắp lên người.

Lương Vận lập tức ấm áp hơn nhiều, trong chăn vô thức chui vào lòng anh, ôm lấy eo anh.

Rèm cửa che khuất thế giới bên ngoài, không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm.

Trong phòng yên tĩnh rất lâu.

Nếu không phải cánh tay ôm eo anh động đậy, La Thành còn tưởng cô đã ngủ say.

Anh vẫn luôn xoa bóp lưng cô, cúi đầu bên tai cô, “Bây giờ tốt hơn rồi chứ.”

Lương Vận cười khẽ trong lòng anh, nói nhỏ: “Anh đúng là một con sói đói.”

Nghe vậy, La Thành cười khẽ, thấy cô đã tỉnh táo lại, “Ừ, đói quá lâu rồi.”

Lương Vận lè lưỡi, “Em không tin.”

La Thành tay vẫn đặt ở eo cô, di chuyển xuống vị trí đường cong, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: “Tại sao không tin?”

Cô nói: “Với kinh nghiệm phong phú như vậy, anh bảo em làm sao mà tin.”

La Thành lùi ra một chút, để cô ra khỏi lòng mình, cười nói: “Chỉ vì cái này mà nghi ngờ anh?”

Lương Vận vốn không muốn nói nhưng chính anh đã nhắc đến vấn đề này cũng không thể trách cô nhỏ nhen được.

Cô giả vờ nói: “Quá khứ của em anh đều biết, còn quá khứ của anh em chưa hề biết gì cả.”

La Thành nhìn cô: “Em nói đến chuyện tình cảm à?”

Lương Vận hừ nhẹ một tiếng, tay véo nhẹ vào dưới người anh, cố ý không trả lời, trẻ con như một cô bé nhỏ.

La Thành bị hành động của cô làm cho bật cười, nói: “Em cứ tiếp tục châm lửa như vậy, bây giờ lại phải làm một lần nữa, chịu được không?”

Câu nói này rất hiệu quả, Lương Vận lập tức thu tay lại.

Cô bất mãn hừ một tiếng: “Anh đang chuyển chủ đề.”

La Thành thấy cô đưa lưng về phía anh, lại không thoải mái, vòng tay kéo cô lại, nắm lấy tay cô.

“Em muốn biết gì, anh sẽ nói cho em nghe.”

Lương Vận ngẩng đầu, nửa thật nửa giả hỏi: “Vậy hãy nói về người phụ nữ tiếp tân đầu tiên đi.”

La Thành sững sờ một lúc, mới nhớ ra cô đang nói về ai, “Cái hôm vừa mới lên đường à?”

Anh nhớ ngày hôm đó, anh đang đợi Lương Vận ở cửa khách sạn, sau đó Bùi Lỵ ra tìm anh nói chuyện vài câu, khi quay lại thì cô đã đứng ở cửa.

“Chứ sao nữa.” Cô rút người ra khỏi lòng anh, nheo mắt nhìn anh, “Hay là… còn có cô tiếp tân nào khác?”

Cô cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tiếp tân, khiến La Thành bật cười.

Anh kéo tay cô lại, ôm chặt lấy, ấn đầu cô vào lòng mình, nói: “Thật sự muốn nghe về cô ấy à?”

Lương Vận không trả lời trực tiếp, mà đổi cách nói: “Em không nhỏ nhen đến vậy đâu, sẽ không tức giận.”

La Thành suy nghĩ một lúc, nghĩ cách diễn tả thế nào, “Cô ấy tên là Bùi Lỵ.”

Anh dùng cách mở đầu sáo rỗng nhất để giới thiệu, Lương Vận nói: “Cô ấy tên gì thì có liên quan gì đến em.”

“Giữa bọn anh rất đơn giản, đã là chuyện của hai ba năm trước rồi.” La Thành cúi đầu cười, giải thích với cô: “Khi đó anh đi giao hàng mà quen biết. Khách sạn của họ là điểm dừng chân cố định đôi khi khách sạn có các hoạt động quảng cáo cũng tổ chức ở đó. Trước kia anh thường chạy tuyến đường đó, chỗ nghỉ chân cũng ở đó, gặp nhau nhiều lần nên quen biết.”

Nói xong một hồi lâu, Lương Vận vẫn không đợi được phần tiếp theo, cô hơi ngẩng đầu, nói: “Chỉ có vậy?”

“Còn có thể thế nào nữa chứ.” Những chuyện sau đó La Thành cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến.

Lương Vận cảm thấy hơi qua loa, “Anh chỉ nói phần bắt đầu, còn phần quá trình và kết quả đều chưa nói.”

“Em còn muốn nghe phần quá trình?”

“Tùy anh thôi.” Lương Vận không ngẩng đầu nhìn anh.

La Thành thấy cô bắt đầu nghiêm túc, vẻ mặt hiếm hoi mang chút vẻ đáng yêu, anh lắc đầu cười nói: “Không có gì đâu, chỉ qua lại với nhau khoảng nửa năm, sau khi tìm hiểu thấy không hợp nên chia tay.”

Mái tóc của Lương Vận bị mồ hôi làm ướt, La Thành liếc mắt nhìn, đưa tay vuốt tóc trên trán cô.

Anh nói tiếp: “Lần này thật sự không còn ai nữa đâu.”

Lương Vận sờ ngực anh, lặng lẽ gật đầu, ý là cô đã biết.

Thực tế không chỉ có vậy, La Thành còn một số điều chưa nói cũng không nói cho cô nghe nhưng chắc chắn không phải là giấu giếm, chỉ đơn giản cảm thấy không cần thiết.

Hai năm đầu mới đến, anh không có tâm trạng nào để nghĩ đến chuyện nam nữ, ngày đêm chờ đợi cơ hội, chờ đợi kết quả khó khăn đó. Có lẽ là đã thích nghi với môi trường hoặc có lẽ là đã thích nghi với nơi khiến anh ghét nhất này, dần dần anh phát hiện ra mình có thể kiên nhẫn hơn.

Một lần tình cờ, anh quen biết Bùi Lỵ, giống như anh đã nói với Lương Vận, hai người gặp nhau ở sảnh. Hôm đó anh đi giao hàng, tình cờ trùng hợp với việc một số hướng dẫn viên đang tích cực chào hàng sản phẩm. Không ngờ sau bữa tối, một người say khướt không phân biệt được đông tây nam bắc thấy cảnh này lên cầu thang rồi quay lại, lớn tiếng la hét với một nhóm khách du lịch, nói mấy người không có lương tâm ép buộc mọi người tiêu dùng sau đó liếc thấy La Thành đang vào phòng để đồ.

Có lẽ là do uống quá nhiều, chiếc hộp mà La Thành vừa mới dỡ xuống bị anh ta tức giận đá văng ra, bên trong là rượu, mùi rượu loang khắp phòng rất nhanh. Anh vốn không muốn gây chuyện nhưng cũng không muốn làm bia đỡ đạn, ngay khi anh nắm chặt nắm đấm, một người phụ nữ đã đứng ra trước anh.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bùi Lỵ ở khách sạn, cô mặc đồng phục, trên thẻ tên có khắc chữ, có lẽ là nhân viên mới.

Cô không ra tay đánh người cũng không cười nói với anh ta mà trực tiếp giải quyết vấn đề. La Thành không nhớ rõ cụ thể cô đã làm như thế nào, chỉ nhớ mang máng sau khi mọi người ở sảnh ra về, cô quay lại dọn dẹp những đồ vật bị vứt bỏ rồi quay lại nói chuyện với anh.

“Yên tâm đi, ngày mai anh ta sẽ đền tiền đầy đủ.” Bùi Lỵ nói rất sảng khoái, “Dù sao tối nay anh cũng không vội đi, sáng mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”

La Thành nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, khi Bùi Lỵ sắp không kiên nhẫn nữa, anh mới lên tiếng: “Cô quen tôi?”

Bùi Lỵ cong mắt cười, nói: “Tôi đã nhìn thấy anh vài ngày rồi, hầu như đều là vào thời điểm này.”

“Ừm.” La Thành cầm chìa khóa xe, cảm ơn cô.

Ngày hôm đó hai người không nói nhiều lời, sau đó khi gặp lại chỉ gật đầu chào hỏi nhưng Bùi Lỵ cố ý bắt chuyện với La Thành, tìm hiểu thời gian làm việc và lịch trình của anh.

Dần dần, La Thành cũng phát hiện ra ý đồ của cô, trong thế giới của người lớn mọi thứ rất đơn giản, cả hai đều hiểu rõ mà không nói ra.

Vài tháng đầu mọi chuyện vẫn ổn, sau đó mối quan hệ bắt đầu dần rạn nứt. Đến lần cuối cùng, tình cờ anh nhìn thấy một đôi giày nam ở bên cạnh tủ giày sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ từ phòng ngủ truyền ra. Ạnh bước về phía trước rồi dừng lại trước cửa, anh biết rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì cũng không muốn làm khó dễ bản thân, lấy chìa khóa trên bàn, không làm phiền đến hai người bên trong rồi đẩy cửa ra đi.

Sau đó La Thành không còn chạy tuyến đường này nữa, không phải vì trốn tránh mà là nhà máy đổi tuyến chuyển đến khu vực khác. Anh nhớ lại bốn tháng qua, không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ là cảm thấy lòng tự trọng vốn có của mình lại bị tổn thương một chút.

Ngày hôm đó anh xóa hết mọi thông tin liên lạc, cho đến một lần tình cờ, khi đi làm thay người khác, anh lại gặp cô ấy ở sảnh.

Thực ra, Bùi Lỵ đã nghe thấy tiếng động ở cửa nhưng câu nói mà anh nghe được lại là, “Tôi cố ý đấy, tôi muốn thử xem rốt cuộc anh có cảm giác gì với tôi, đến nước này rồi mà anh vẫn giữ nguyên thái độ như vậy được à?”

La Thành đứng hút thuốc ở cửa, cười nhạt: “Vậy cô cảm thấy thế nào?”

Bùi Lỵ tức giận lên tiếng, “Tôi chưa bao giờ biết anh đang nghĩ gì, anh đối xử với tôi rất tốt nhưng sự tốt đó lại giữ một khoảng cách nhất định khiến tôi không hiểu nổi anh cũng chưa bao giờ thấy anh mở lòng với tôi.”

La Thành không trả lời.

Anh đẩy cửa kính ra, phía sau như là một thế giới khác, La Thành cảm thấy khi bước ra khỏi đó, tất cả những xiềng xích trói buộc anh đều bị đứt lìa.

Nhiệt độ trong chăn dần tăng lên, Lương Vận cảm thấy hơi nóng, rút một cánh tay ra khỏi lòng bàn tay anh.

La Thành nhẹ nhàng hỏi: “Em giận à?”

Lương Vận dừng lại một chút rồi vuốt ve lông mày anh, “Không có.”

Cô thật sự không để ý, có lẽ là vì trong lòng anh quá ấm áp hoặc có lẽ là lần này anh thực sự thuộc về cô rồi nên mới tranh thủ lúc còn đang say đắm mà nói chuyện thêm một lúc.

Nhưng có một điều, cô muốn biết tất cả mọi thứ về La Thành.

La Thành ôm chặt cô, hôn lên má cô, “Vậy đừng nhắc lại chuyện cũ nữa nhé.”

Lương Vận lùi ra, đạp anh trong chăn, nói: “Ôm chặt quá, em nóng.”

La Thành bật cười, không nghe lời cô, động tác vẫn không nới lỏng.

Im lặng một lúc lâu.

Màn hình điện thoại đột ngột sáng lên, rung đều đều.

Lương Vận nói: “Hình như là của em.”

La Thành ngồi dậy, vượt qua người cô, cánh tay dài duỗi ra với lấy điện thoại phía sau lưng cô.

Đột nhiên, anh dừng lại nhìn chằm chằm vài giây, cho đến khi Lương Vận nhẹ nhàng đẩy ngực rộng của anh, La Thành mới rời khỏi người cô.

Cô nói: “Ai gọi vậy?”

La Thành đưa điện thoại cho cô, nói: “Người nhà em.”

Chuông điện thoại lúc này ngừng lại, Lương Vận không vội vàng gọi lại, cô muốn nói gì đó với anh, giây tiếp theo, anh đã kéo chăn bên đó ngồi dậy.

La Thành giúp cô kéo chăn lên, nhẹ nhàng nói: “Anh đi tắm cái đã.”

“Ừ.”

Lương Vận nhìn bóng lưng rộng lớn của La Thành, không mặc gì cả đi vào nhà tắm, đóng cửa lại, khoảnh khắc đó ánh mắt của hai người giao nhau.

Cô nhìn thẳng vào anh, La Thành mỉm cười.

[ Tác giả có lời muốn nói ]

Bị khóa lại rồi, chỉ có thể…. các bạn hiểu mà…

Quảng cáo
Trước /62 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuân Nhựt Ngẫu Thành

Copyright © 2022 - MTruyện.net